Biển Bạc - Lâm Tử Luật

Chương 76




Phần A: Mùa Hè Vô Tận

CHƯƠNG 76: “CHẾT ĐI, BUỒN NÔN QUÁ.”

Edit: Mordred

Beta: V

Đối với thành phố Đông Hà, tháng 1 năm 2018 đã xảy ra rất nhiều sự kiện.

Đầu tiên là Thịnh Tiểu Mãn nhập viện, Woken phải dừng mọi hoạt động trong vòng nửa năm, Hứa Nhiên thông báo tạm nghỉ. Sau cùng, hắn không chọn con đường như Khâu Thanh mà chọn chờ Thịnh Tiểu Mãn. 

Rồi tới chuyện Hồ Nhất Trạch bị cảnh sát tạm giam vì đánh người. Tuy chẳng lâu sau hắn đã được thả do vì không đủ chứng cứ, song danh tiếng của hắn đã tụt dốc không phanh, tất cả quyền đại diện và hợp đồng thương mại đều bị hủy, bắt buộc phải trở về trạng thái thất nghiệp.

Sau đó, “Phi Điểu” chiếm ngôi đầu các bảng xếp hạng bài hát.

Với sự ra đời và phát triển của những nền tảng video ngắn, âm nhạc của Ngân Sơn ngày càng phổ biến vì được sử dụng làm nhạc nền cho những video ấy, hai bài hát cũ của ban nhạc là “Thuyền Đêm Trên Sông Trắng” và “Nhiệt Liệt” cùng leo lại trên bảng xếp hạng. Có sự hậu thuẫn từ chương trình tạp kỹ hợp tác với Kim Thị, tuy bọn họ chỉ có vài buổi lưu diễn nhưng danh tiếng đã vang xa.

Nhờ chương trình ấy, cuối cùng Cố Kỷ đã hoàn thành giấc mơ mua nhà bằng tiền tiết kiệm bao năm qua và một khoản “từ trên trời rơi xuống”.

Anh ta nhắm được một căn nhà từ trước Tết, nó đã được bàn giao từ giữa năm 2017 và lắp đặt nội thất cơ bản. Sau đó, chủ nhà vẫn không vào ở, nên dù trên danh nghĩa là nhà “mua lại” nhưng thật ra vẫn mới tinh. Cố Kỷ hoan hỉ trả tiền, không để tâm đến khoản nợ mỗi tháng trong tương lai, lập tức cầu hôn với Thúy Thúy dưới sự thúc đẩy của mọi người.

Cô gái ấy đã thầm bằng lòng với anh ta từ lâu, hai người chung sống bao năm, song Thúy Thúy vẫn không kìm được nước mắt khi thấy chiếc nhẫn kim cương giản dị.

Tựa như một đêm trăng nào đó khi cô vẫn còn là sinh viên, Cố Kỷ tỏ tình, anh ta cười rồi ôm cô vào lòng.

Cố Kỷ mua được nhà sau nhiều năm phấn đấu, đây đúng là một việc trọng đại đối với các thành viên trong ban nhạc, mọi người bèn góp vui bằng cách giúp anh ta dọn đồ, chuẩn bị lễ cưới. Lư Nhất Ninh nói mình không bê được vật nặng, Khâu Thanh thì là một người trói gà không chặt, cuối cùng công việc gian khổ là mang đồ điện gia dụng lên tầng được giao lại cho Văn Hựu Hạ.

Anh đi đi lại lại vài chuyến, hai tên còn lại phụ trách ở bên cạnh cổ vũ, chẳng quan tâm chút nào đến người vừa lành thương tích.

Vết dao để lại sẹo vắt ngang xương cổ tay, trông hơi đáng sợ. Mùa đông mặc nhiều đồ nên có thể che đi, chẳng qua thỉnh thoảng khi Văn Hựu Hạ gõ bàn phím hay chơi đàn vẫn nhìn thấy, lúc ấy nhớ lại nguyên nhân sẽ khó chịu.

Mà anh lờ mờ cảm thấy, tuy Khâu Thanh không nói ra nhưng cậu rất ghét vết sẹo này.

Song làm thế nào để che hẳn lại thì Văn Hựu Hạ chưa nghĩ ra.

Tết âm lịch, chẳng mấy khi tình cảm của Liễu Vọng Dư chiến thắng ý muốn kiếm tiền nên chị chưa sắp xếp nhiều hoạt động cho Ngân Sơn. Nhờ vậy, Khâu Thanh được giải phóng khỏi công việc, bệnh tật và những gánh nặng trên vai, song cậu không hề muốn xin nghỉ đi du lịch.

Xét nghiệm polyp dạ dày đã xong, kết quả khả quan như bác sĩ dự đoán, nhưng việc này cũng khiến Khâu Thanh hiểu rõ một điều: Nếu tiếp tục mặc kệ, có lẽ lần sau không được như vậy.

Tất cả mọi người đều đồng ý rằng Khâu Thanh cần được chăm sóc - bị bệnh chỉ là một phần, quan trọng là tâm lý của cậu. Vào một dịp lễ hội nơi nhà nhà chăng đèn, có sinh vật sống bên cạnh hẳn là cậu không còn phải lo nghĩ, mà buông bỏ được khúc mắc thì căn bệnh sẽ không nghiêm trọng thêm.

Nhưng dường như không có nhiều lựa chọn về nhân sự: Cố Kỷ chuẩn bị lễ cưới nên mặc kệ, Lư Nhất Ninh và Khâu Thanh trước giờ không hợp nhau, cậu ta vội theo đuổi A Liên nên chẳng quan tâm cậu sống chết thế nào.

Cố Kỷ hỏi: “Để Văn Hạ qua chỗ cậu được không?”

Khâu Thanh: “Khỏi đi.”

Sau đó, Cố Kỷ ném thẻ từ và chìa khóa dự phòng cho Văn Hựu Hạ, gửi cho anh hai trang “cần biết khi vào nhà”, ghi rõ cả cách sử dụng quạt thông gió.

“Toàn xía vào việc của người khác.” Khâu Thanh nói rồi ngồi dựa vào chiếc sô pha lười, giả chết.

Khi Khâu Thanh sửa nhà, cậu không tìm được Văn Hựu Hạ, mà cũng chả thèm tự hỏi liệu anh có thể trở về Đông Hà hay không. Cố Kỷ có khuyên cậu làm một phòng cho khách, song cậu tự nhận mình không còn thừa sức quan tâm đến người khác nên từ chối thẳng thừng.

Vậy nên lúc này, Văn Hựu Hạ không có chỗ ngủ. Khâu Thanh đã mấy lần định nói “hay là anh qua ngủ với em đi”, nhưng đụng chạm thì mất tự nhiên, mà bản thân cậu không muốn thấy vết sẹo trên tay Văn Hựu Hạ, thế là câu hỏi biến thành:

“Anh định ngủ ở đâu?”

Văn Hựu Hạ đáp một cách tự nhiên: “Anh mua một cái ghế sô pha, ở phòng khách được rồi.”

Khâu Thanh: “... Được thôi.”

Hợp lý, nhưng trong lòng lại thấy bực bội, cậu bắt đầu cáu kỉnh chạy về phòng ngủ, ngả đầu lên gối.

Căn phòng không quá lớn nên Văn Hựu Hạ không mang nhiều đồ, có một vali quần áo và đồ vệ sinh cá nhân. Vài ngày sau, chiếc sô pha được chuyển tới, đặt ở hành lang rộng rãi đối diện cửa phòng làm việc.

Cố Kỷ hỏi sao anh không chịu khó chen chúc với Khâu Thanh, còn bảo: “Tuy cái “hộp” ngủ kia bí bách thật, nhưng nó vẫn là cái giường mà.”

Văn Hựu Hạ không giải thích thêm, anh biết thật ra Khâu Thanh không muốn anh xâm phạm vào vùng an toàn của cậu sớm như vậy. Ý thức lãnh địa đối với phòng ngủ của Khâu Thanh mãnh liệt chẳng khác nào sư tử, nếu cậu thật sự muốn anh đi thì cậu sẽ nói thẳng. Hiện tại cậu nói vậy, hoặc là sau chiếc giá sách trông rất bình thường kia có gì đó khác, hoặc đơn giản là Khâu Thanh thấy anh phiền.

Văn Hựu Hạ nghĩ, anh hẳn không thuộc vế sau.

Huống hồ hiện nay, anh cũng bận rộn việc riêng, không quá để tâm mình ngủ ở đâu.

Văn Hựu Hạ “cướp” được một cái ổ cứng ngoài và một chiếc điện thoại nắp trượt đã cũ từ chỗ Lạc Đà. Trong ổ cứng có những bản thu âm demo trước đây của hắn, được phân loại thành giai đoạn Phá Xác và Táo Thối, thấy rõ thông tin người sáng tác ban đầu.

Còn chiếc điện thoại kia quá cũ, hiện trong nhà không thấy dây sạc. Văn Hựu Hạ nghĩ, đây là máy Lạc Đà từng dùng, linh cảm mách bảo trong đó không có tin tức nào quá quan trọng nên anh chưa đụng tới mà chuẩn bị thu thập lại những bài hát trong ổ cứng.

Hôm nay, Văn Hựu Hạ phát hiện Khâu Thanh đang cầm chiếc điện thoại đó, tập trung tìm tòi. 

Vì bục cửa sổ được nâng lên nên khu cửa sổ phòng khách có được hiệu ứng “từ sàn đến trần”. Sắp qua mùa đông, tuy gió bấc vẫn thổi như dao cứa nhưng mặt trời đã chiếu sáng như lời dự đoán cho một mùa xuân hoa nở sắp về.

Khâu Thanh ngồi ngược sáng, đôi chân trần đạp lên thảm.

Tóc cậu đã lâu không cắt nên hơi dài, che khuất mặt khiến cả người cậu được phủ lên khí chất nhẹ nhàng, dịu dàng. Văn Hựu Hạ nhìn cậu, lòng như an tĩnh lại nhiều, anh nhẹ giọng hỏi: “Phát hiện được gì à?”

Khâu Thanh lấy một cái gối tựa sau lưng: “Hình như cái điện thoại này là của An Đông.”

Văn Hựu Hạ sửng sốt.

Khâu Thanh trượt đến giao diện nào đó một cách trúc trắc, đưa cho anh: “Xem này, Bạch Diên Huy gửi cho anh ấy mấy tin nhắn kinh lắm.”

Khoảng mười năm trước, tin nhắn điện thoại không thể ghi lại ở bộ lưu trữ đám mây như các mẫu mã sau này, chỉ có thể lưu trong bộ nhớ điện thoại, mà dung lượng cũng có hạn, các tin mới sẽ chiếm chỗ tin nhắn cũ. Sim điện thoại đã ngừng hoạt động từ lâu, nhưng có thể xem lại tin nhắn. Mẫu điện thoại nắp trượt năm 2001 như một cục gạch có nút bấm, vào năm 2002 trước khi An Đông qua đời, anh ta vẫn sử dụng, có lưu ba số điện thoại trong máy.

“Lạc Đà”, “Tiểu Bạch” và cả “Mẹ”.

Anh ta như một thanh niên sống khép kín đã rời nhà, cuộc đối thoại với “Mẹ” chỉ rải rác ở một vài ngày lễ Tết. Tin nhắn với Lạc Đà không nhiều lắm, bình thường hay gọi điện thoại. Tất nhiên phần còn lại là với Bạch Diên Huy, gã rất nhiệt tình bày tỏ tình cảm với anh ta: Đôi lúc nhắn vài chữ, đa phần gửi những tin nhắn quá số lượng từ nên phải chia làm vài tin, tuy nhiên sau hai tin nhắn duy nhất của An Đông, gã không còn gửi tin đến nữa.

An Đông nhắn lại tin đầu tiên: [Cút.]

Cái thứ hai là: [Chết đi, buồn nôn quá.]

Thông qua phần ký ức phủ bụi này, có thể lờ mờ thấy được một chút tình cảm xen lẫn thù hận ngày đầu thế kỉ tại thành phố Đông Hà.

Văn Hựu Hạ nhìn lướt qua, cau mày: “Hôm qua A Liên nói với anh là cô ấy đã ghép những bức ảnh mà Tiết Thần gửi tới thành một video, anh nghĩ có thể gửi cho anh ta.”

“Gửi đi.” Khâu Thanh tưởng tượng vẻ mặt khi Bạch Diên Huy đột nhiên bị tấn công, bèn bật cười.

Văn Hựu Hạ đưa điện thoại tỏ ý bảo cậu cầm: “Cất kỹ vào.”

Khâu Thanh không hiểu lắm, giơ máy trước mặt anh mà quơ: “Chắc Bạch Diên Huy có mơ cũng không ngờ “lịch sử thành danh”, “lộ trình sáng tác” của anh ta sẽ bị em đào hết cả lên thế này… Tên lừa đảo đó.”

Gã đã lừa biết bao nhiêu người, cướp mất cả thời gian, vinh quang và mơ ước. 

Việc này có thừa thãi hay không, sẽ nhận về đánh giá như thế nào, hiện tại đã không còn quan trọng. Văn Hựu Hạ không dám nói bản thân làm việc nghĩa, bởi từ đầu anh chỉ muốn lấy lại bài hát thuộc về anh và Khâu Thanh.

A Liên nhanh chóng sửa sang lại theo ý muốn của Khâu Thanh, rồi cậu gửi cho Bạch Diên Huy.

Cậu gửi mail như ném đi một thứ nóng phỏng tay, cậu đã tưởng tượng cảnh “trả thù” này rất nhiều lần, nhưng thực tế không hề giống bất kỳ viễn cảnh nào trong đầu cậu, tâm trạng lúc này của cậu gần như tức cười.

Có lẽ bởi vì chuyện quá khứ nên cậu không ôm nhiều hy vọng, sau khi trải qua vô số nỗi đau như dao cứa để rồi cuối cùng trơ lì như một hòn đá, chìm dần xuống cái ao thuộc về nó.

Nhưng Bạch Diên Huy phản ứng lại nhanh và gay gắt hơn cậu nghĩ.

Như Khâu Thanh nói, đã mấy năm gã không có một ca khúc hay, bằng danh tiếng còn lại, gã vẫn có thể sống tiếp nhờ tiền bản quyền mà không cần sáng tác nữa, cuộc sống ấy cũng không quá thiếu thốn. Nhưng chuyện trong giới lan rất nhanh, hình tượng “tài tử sáng tác”, “nhạc sĩ đẳng cấp” mà Bạch Diên Huy cố gắng xây dựng bao năm sẽ sụp đổ hoàn toàn và quay trở lại nuốt chửng gã.

Bạch Diên Huy của quá khứ từng chèn ép cậu, đơn giản vì khi ấy Khâu Thanh đứng không vững chân. Giờ không còn như xưa, cậu đã thuộc hàng ngũ nhạc sĩ triển vọng nhờ một vài album trúng giải, mà cậu đang mài dao soàn soạt chờ ngày cướp đi việc làm của gã.

Khỏi nhắc tới việc này ảnh hưởng xấu đến bản thân gã như thế nào. Bạch Diên Huy, người từng không chừa thủ đoạn để chèn ép Khâu Thanh, hủy diệt Văn Hựu Hạ, sao có thể ngồi im chờ chết?

Trong mail có số điện thoại của Khâu Thanh, khi gã gọi tới thì Văn Hựu Hạ nhận máy, mở loa ngoài.

“Đừng nói cậu tưởng mấy thứ này sẽ có ích nhé Văn Hạ?” Bạch Diên Huy cố gắng giữ bình tĩnh, song giọng điệu gấp gáp hơn bình thường của gã đã làm làm bại lộ việc gã không có một con bài nào trong tay. 

Văn Hựu Hạ duy trì giọng điệu chậm rãi, khiến đối phương sốt ruột: “Chẳng phải vẫn có hiệu quả với anh à?”

Bạch Diên Huy dừng một thoáng rồi cười đáp lại: “Bây giờ mấy thứ như phân tích video, hình ảnh hay âm thanh có tác dụng gì đâu? Hợp đồng do chính bạn trai cậu ký tên mà.”

Văn Hựu Hạ “ừm” một tiếng, ra chiều suy tư.

Khâu Thanh đang ngồi cạnh anh bèn trợn trừng mắt. Cậu không muốn phát ra tiếng, bèn dùng khẩu hình để mắng: Trẻ trâu.

Văn Hựu Hạ suýt bật cười, anh nghe tiếng thở đứt quãng của Bạch Diên Huy, lát sau nói tiếp: “Anh nói cũng đúng, bán là bán, nhưng trong đó không nói chúng tôi không thể “cải biên” lại. Hay là chúng tôi phát hành bài hát của chúng tôi, anh nhờ Hãng Đĩa Thời Đại hoặc đội ngũ của Hồ Nhất Trạch tìm đến Thái Quả để đòi quyền lợi đi?”

Danh tiếng của Hồ Nhất Trạch vốn đã tệ, dạo này hắn làm gì cũng bị những fans không tỉnh táo của Woken công kích vì ngứa mắt, mấy chữ “đòi quyền lợi” nghe càng nực cười.

Bạch Diên Huy biết Văn Hựu Hạ cố ý nhắc tới Hồ Nhất Trạch, gã không nhịn được tiếng “hừ” bật ra khỏi cổ họng, nhưng nhanh chóng điều chỉnh được cảm xúc: “Cậu nghĩ tìm được nhược điểm của anh là có thể khiến anh nhân nhượng à? Văn Hạ, cậu còn non lắm, trí nhớ của mọi người không tốt vậy đâu, cậu tưởng anh sẽ đồng ý với đủ mọi yêu cầu vô lý của cậu chắc…”

“Tất nhiên là không.” Văn Hựu Hạ vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh: “Hơn nữa, anh nói chính xác vào, đây là “mâu thuẫn cá nhân” của chúng ta, anh Huy.”

Anh dùng xưng hô từ thuở ban đầu, nghe không chút giận dữ như đang muốn giúp Bạch Diên Huy thả lỏng.

Chẳng biết con hồ ly già ở đầu dây bên kia đang quá lo lắng hay đã quen thuận buồm xuôi gió mà quên cách mưu tính người khác, gã chìa ra cành ô liu: “Văn Hạ, cậu là người thông minh.”

Văn Hưu Hạ: “Ừ?”

“Làm người phải biết mang ơn.” Bạch Diên Huy nói kiên quyết như muốn nắm thóp anh: “Anh mới là người phát hiện ra cậu, anh biết cậu có thiên phú ở đâu, bass chính là vũ khí tuyệt vời nhất của cậu ở livehouse. Cậu nên đi diễn hoặc sáng tác, chứ không phải loanh quanh với thằng sản xuất hạng hai đó… Để tay lên ngực tự hỏi đi, cậu thật sự phù hợp với phong cách của Ngân Sơn à?”

Nghe gã nói, “thằng sản xuất hạng hai” không nhịn được mà giơ ngón giữa với chiếc điện thoại di động.

Văn Hựu Hạ nghĩ một lát: “Rất phù hợp, ai rồi cũng thay đổi.”

Lúc này, Bạch Diên Huy im lặng hơn nửa phút.

Dường như cảnh tượng trong quá khứ được tái diễn, song bên nắm quyền chủ động đã thay đổi. Trong quá khứ, Khâu Thanh đã bị chèn ép, tủi nhục thế nào thì lúc này cậu thỏa mãn khoái chí bấy nhiêu, dù chưa đến mức được nở mày nở mặt.

Nhưng hơn cả là bị tác động bởi câu “phù hợp” ngoài dự đoán ấy.

Cậu nhìn Văn Hựu Hạ, thử thăm dò rồi vòng tay ôm lấy anh.

Hành động thân mật này như đã hóa giải thời kì lúng túng giữa bọn họ. Văn Hựu Hạ nghiêng đầu, hôn lên trán Khâu Thanh một cách tự nhiên.

Cậu hoảng hốt trong một thoáng, rồi thấy tim đập nhanh hơn. Đối diện với Văn Hựu Hạ khiến cậu quên rằng mình đang làm gì, cậu như bị cuốn về cái đêm đứng trước hộp đêm vào bốn, năm năm trước.

Dường như cậu ngửi thấy mùi phượng tím, nhưng rõ là giờ đang mùa đông.

Khâu Thanh im lặng rũ mắt, hơi ấm từ nụ hôn ấy vẫn lưu lại trên trán, cậu nắm lấy tay Văn Hựu Hạ. Cùng lúc đó, giọng nói mê hoặc của Bạch Diên Huy vọng lại từ trong loa.  

“Chúng ta gặp nhau một lần đi, Văn Hạ, bàn bạc xong anh có thể nghĩ cách để lấy lại bản quyền cho cậu, nhưng đây là nhờ anh giúp cậu…”

“Anh Huy, anh có nhầm lẫn gì không?” Văn Hựu Hạ đáp lại vô cùng tỉnh táo: “Tôi đang uy hiếp anh đấy.”

“...”

“Trả nhạc lại cho tôi, nhớ xin lỗi, không làm được thì cút đi.”