Edit: Mordred
Beta: V
Hoàng hôn ở hẻm Lam Hoa luôn đẹp như vậy.
Dây tường vi, gốc long não, tường ngói xanh, những bóng người kéo dài được ráng chiều nhuốm màu hồng tím. Không có ánh sáng lập lòe của đèn neon, hiếm khi nơi này phủ lên bầu không khí yên tĩnh độc nhất của mùa đông.
Văn Hựu Hạ đứng dưới gốc cây phượng tím lẻ loi, điếu thuốc đã cháy hai phần ba mà vẫn chưa thấy Khâu Thanh đi ra.
Anh ngậm mẩu thuốc lá, đưa tay sờ hân cây vốn chẳng to khỏe gì cho cam.
Văn Hựu Hạ nhớ cái cây này, phượng tím được thành phố chọn làm cây trang trí đại lộ, thật ra nó không hợp với khí hậu Đông Hà. Ngõ Lam Hoa ở khá gần đại lộ, nghe nói cái cây này nằm lệch vì công ty môi trường có ý đồ riêng, chúng cùng có tên "Lam Hoa" [*] thì nên ở cạnh nhau.
[*] Phượng tím tên tiếng Trung là 蓝花楹, trùng 2 chữ đầu với tên hẻm Lam Hoa (蓝花巷).
Không thể biết được tính chân thực của lời đồn ấy, nhưng gốc phượng tím này đã cắm rễ tại khu ngõ nhỏ. Mỗi dịp giữa hè, nó vươn ra những cành cây mềm mại để những bông hoa tím nở rộ như cánh bướm.
Hồi bọn họ chưa quen nhau, Khâu Thanh đi từ trường đến đây khá muộn, Văn Hựu Hạ hay gửi tin nhắn "gặp dưới gốc cây", ấy là ám hiệu chỉ bọn họ hiểu được. Anh nhớ về những lần hai người gặp nhau, cậu không ôm anh cũng chẳng chào hỏi, chỉ cười một cái rồi hai người cùng bước về phía "Đêm Việt Quất", hoặc một livehouse nào khác.
Đôi khi là buổi diễn của họ, có lúc thì xem người khác diễn.
Những năm tháng ngây ngô ấy, thỉnh thoảng bọn họ sẽ hùng hồn nói rằng muốn trở thành ban nhạc số một Đông Hà.
Văn Hựu Hạ thu tay lại, bật cười vì bộ dạng Khâu Thanh trong ký ức.
Cây phượng tím độc nhất vô nhị ấy chỉ cách livehouse một đoạn rất ngắn, không cần đi qua đi lại như thế. Nhưng mỗi khi Khâu Thanh nói "gặp dưới gốc cây", anh đều sẽ làm theo, như thể làm vậy có thể trộm được một chút thời gian riêng tư của nhau.
Nghĩ kỹ thì mọi sự rung động đều để lại dấu vết.
Anh không thể miêu tả một giây phút cụ thể nào đó, cũng không nhớ Khâu Thanh đã làm gì để anh mê đắm như vậy. Nhưng nếu phải chọn một khoảnh khắc thì từ lần đầu gặp, cậu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong anh.
Khi ấy Khâu Thanh quá mức hoạt bát, can đảm, thậm chí hơi chút ngang ngược, cậu đứng giữa đám người trong sàn nhảy nhìn anh không chớp mắt, trong đó là ham muốn chiếm hữu mãnh liệt. Người vốn chuyên tâm chơi đàn như Văn Hựu Hạ không dám nhìn thẳng vào cậu, song anh lại không nhịn được mà nhìn trộm đối phương, anh đã sợ hãi ánh mắt ấy một thời gian.
Anh cảm thấy mình cần một ai đó, anh không đủ can đảm để sống cô độc cả đời.
Từ khi gặp được Khâu Thanh, bóng dáng "ai đó" mơ hồ trong tưởng tượng lập tức biến thành cậu.
Có lẽ anh thật sự già rồi nên cứ mãi nhớ về chuyện quá khứ. Điếu thuốc gần cháy đến tay khiến Văn Hựu Hạ hoàn hồn lại, anh dập thuốc, sau đó nghe thấy tiếng bước chân.
Tiếng động nặng trĩu, không có vẻ hào hứng như lúc đầu, Văn Hựu Hạ quay lại: "Sao ở lại lâu thế, có chuyện gì à?"
"Chắc là có." Khâu Thanh đáp.
"Liên quan đến Lạc Đà sao?"
Khâu Thanh miễn cưỡng gật đầu một cái.
Văn Hựu Hạ: "Ít nhất chúng ta đã biết anh ta ở đâu, rảnh thì đi xung quanh xem có thể tìm được không. Nếu em không muốn đi... thì để anh và Cố Kỷ làm, dù gì em cũng đang phải uống thuốc."
"Không sao." Khâu Thanh nói làu bàu.
Cậu không quá vui vẻ. Ngoài lúc tập luyện và biểu diễn, cậu vẫn hay đăm chiêu như thể đang vướng vào nỗi lo lắng chẳng thể nói ra.
Văn Hựu Hạ cho rằng Khâu Thanh buồn bực vì không hỏi thăm được tin tức của Lạc Đà. Anh chỉ muốn cậu được vui, bèn hỏi: "Bây giờ về công ty hay ở lại đây xem mọi người diễn?"
Nghe hấp dẫn thật. Đêm đã xuống, về công ty cũng chỉ để chào tạm biệt. Khâu Thanh vừa nhận được một tin khiến bản thân cậu thấp thỏm, những hổ thẹn và hối hận trong lòng khiến cậu không thể đối diện, vậy nên cậu đồng ý với lời mời của Văn Hựu Hạ, mong rằng bầu không khí của ngõ Lam Hoa có thể giúp mình thoát được khỏi quá khứ.
Phần lớn các buổi diễn ở livehouse bắt đầu sau 8 giờ. Mọi người thường nhập cuộc từ 7 giờ, chọn đại một quán để ăn, nghe vài bài hát của một ban nhạc post-punk trẻ tuổi xuất hiện trên poster.
Đến giờ hoạt động, hoàng hôn đã dần tắt, hẻm Lam Hoa ngày càng đông.
Có người nhận ra bọn nên tiến tới xin chụp ảnh chung. Khâu Thanh đối phó với yêu cầu của những "fan" này một cách mệt mỏi, mà những người này chưa hẳn đã yêu thích bọn họ. Văn Hựu Hạ dắt cậu đi xuyên qua những người đó, rẽ vào một con ngách nhỏ hơn. Hai người dựa vào tường, nhìn đám đông đang đi lại qua một cái khe hẹp nửa mét.
Có chút hạnh phúc thầm kín.
Khâu Thanh không kìm được khóe miệng đang nhếch lên, cậu nghe Văn Hựu Hạ nói: "Cuối cùng em cũng cười rồi."
Khâu Thanh không hỏi lại "anh dỗ người khác thế à", và cậu cũng chẳng thể phủ nhận rằng mình thật sự vui vẻ vì sự quan tâm này. Cậu nghiêng đầu, ngả vào vai Văn Hựu Hạ.
Sắc trời u ám, đèn đường chưa bật, ngay cả những cái bóng cũng như bị nuốt chửng vào bóng tối. Nếu có ai đi qua, chưa chắc đã phát hiện được tư thế thân mật của bọn họ. Khâu Thanh lẳng lặng đến gần hơn một chút, thấy đối phương không tỏ ra khó chịu thì bèn nắm lấy bàn tay Văn Hựu Hạ, mân mê vết chai vì đánh đàn của anh. Hình như nó đã phẳng hơn trước đây, nhưng sự biến dạng trên ngón tay không thể trở lại như xưa.
Quãng thời gian hai người bên nhau cũng giống một vết chai, để lại trên người Văn Hựu Hạ những dấu vết không thể phai nhạt.
Có rất nhiều thứ cũng như vết chai ấy, chỉ là họ có nghĩ đến hay không mà thôi.
"Nếu..." Khâu Thanh đột nhiên mở lời: "Nếu bây giờ có người nói với anh là người đó có tin tức về cha mẹ ruột của anh – họ đang ở đâu, làm gì, sao lại từ bỏ anh – anh có muốn biết không?"
Văn Hựu Hạ đáp lại không chút nghĩ ngợi: "Không."
Khâu Thanh hỏi: "Kể cả thông tin ấy là thật và rất quan trọng ư? Anh không tò mò chút gì à?"
Văn Hựu Hạ yên lặng một thoáng, hỏi thẳng: "Em đã nghe được gì rồi sao?"
Nửa tiếng trước, trong phòng nghỉ của "Đêm Việt Quất", mỗi câu nói của anh Lục khiến Khâu Thanh như chìm sâu vào hầm băng.
"Năm 89, 90 à? Anh không còn nhớ rõ nữa, nhưng nghe cậu nhắc đến thì hình như còn ấn tượng với một vài thứ. "Suối Thiêng" từng bị kéo vào một vụ lùm xùm, nhưng không phải ở "Việt Quất", tối hôm ấy anh còn thấy xe cảnh sát đến..."
"Trước đó nữa? Hồi ấy anh Đao hấp dẫn bao nhiêu cô gái ở hẻm Lam Hoa, vừa ngầu, xăm khắp người, vừa có chất giọng, bản thân những người chơi guitar vốn đã thu hút rồi, cậu thấy đúng không? Hồi ấy cứ hai, ba ngày anh ấy lại đổi bạn gái, mấy cô đến nườm nượp, khỏi phải nói người khác hâm mộ như thế nào! Nhưng anh nhớ có một dạo anh ấy qua lại với một cô gái rất lâu, thấy bọn họ gọi là "Tiểu Văn", không biết là "Ôn", "Văn" hay là chữ "Văn" nào khác..."
[*] Ôn /wen1/ 温, Văn trong Tiểu Văn /wen2/ 文, còn Văn /wen2/ 闻 đề cập ở cuối (chữ này trong tên Văn Hựu Hạ nè) – lúc đọc ra thì giống nhau hết nên anh Lục không biết là chữ nào.
"Tiểu Văn theo anh ấy cũng lâu, tuy không phải là người quá tử tế nhưng thật sự dốc lòng vì anh Đao. Nói cho cậu chuyện này, khoảng thời gian đó "Suối Thiêng" không còn đi kiếm chuyện nữa, người ngoài hay đùa là bọn họ sợ rồi, còn ba anh thì cảm thấy vậy mới phải. Ai rồi cũng phải quay về con đường đúng đắn, hồi trẻ hay ầm ĩ thì thôi, nhưng đâu thể phản nghịch mãi được? Sau đó Tiểu Văn đột nhiên biến mất. Ôi, xem trí nhớ của anh này, càng nói càng bôi ra nhiều thứ. Chắc vì chuyện này đã xảy ra nhiều quá rồi, thật ra đôi khi mọi người có những cảm xúc, quá khứ và lựa chọn giống nhau. Trên thế gian này làm gì có chuyện mới mẻ, nói tới nói lui cũng có nhiêu đó thôi."
"Hồi đó anh Đao còn viết nhạc cho Tiểu Văn, chẳng biết có tìm lại được không, hình như tên là..."
"Nhưng bọn họ không ở bên nhau bao lâu, có thể thấy bài hát đó như lời nguyền vậy. Suối Thiêng hay đến Việt Quất uống rượu, nói chuyện to tiếng, anh nghe loáng thoáng nên biết lý do Tiểu Văn đột ngột rời đi. Cô ấy có thai, anh Đao nghĩ là của mình nên muốn kết hôn, nhưng Tiểu Văn kiên quyết rằng không phải. Hai người cãi vã một trận, đêm đó Tiểu Văn lập tức thu dọn đồ đạc biến mất. Ban đầu anh Đao còn thấy hụt hẫng, nhưng chẳng bao lâu đã trở về nếp sinh hoạt cũ, thay bạn gái, hút mấy thứ vớ vẩn. Anh ấy không nhắc đến Tiểu Văn, coi như chưa từng quen biết cô gái đó rồi lại tiếp tục chơi bời."
"Hai năm sau, vụ mưu sát khiến mọi người kinh hãi xảy ra, Suối Thiêng tan rã ngay lúc ấy. Đến giờ vẫn có người cảm thấy cuộc giải thể của bọn họ rất độc đáo, rất Rock and Roll... Phải rồi, mấy thanh niên như cậu không hay nhắc đến Suối Thiêng đâu, cậu hỏi làm gì?"
Khâu Thanh đáp: "Tôi tò mò thôi."
Anh Lục cho rằng cậu nghe được mấy lời đồn bậy bạ như những người khác, bèn nói một cách ẩn ý: "Có người trông thì vẻ vang, xán lạn, chẳng phải sau này cũng rơi vào cảnh khốn cùng hay sao... Mấy cậu còn trẻ, cứ sống và sáng tác cho tốt. Tiểu Khâu à, ban nhạc của các cậu hòa thuận, cứ duy trì như thế là tốt rồi."
"Sao anh ta phải nhảy xuống biển?" Khâu Thanh hỏi, nhíu chặt mày.
Anh Lục nhún vai: "Ai mà biết? Chắc là thấy không sống nổi nữa."
Khâu Thanh đứng dậy tạm biệt hắn ta, không nói gì thêm dù bản thân cậu như sét đánh ngang tai khi nghe thấy cái tên ấy.
Núi đá ở trên đầu rơi xuống ầm ầm, song không máu me bê bết như cậu tưởng tượng. Khâu Thanh lờ đờ bước khỏi căn phòng, dựa vào cửa để đứng vững rồi thở một hơi thật dài.
Bức ảnh trong trí nhớ vẫn như hiển hiện trước mắt.
Dáng người cực kì giống Văn Hựu Hạ, hay làm những chuyện nguy hiểm, sự chấp nhất phải "tìm ai đó ở bên", còn có nỗi sợ về một cái bóng có thể nhào lên, bóp chết mình ở bất cứ đâu, bất kì lúc nào...
Đe dọa, lo lắng đề phòng, sợ hãi, do dự vì những điều chưa biết.
Hiện tại không còn nữa.
Người đó không cần hoảng hốt và lo sợ nữa.
Nhưng Khâu Thanh thấy mình vẫn chưa được giải thoát.
Đèn trong ngõ được thắp sáng, cậu cúi xuống, thấy bóng của mình và Văn Hựu Hạ đang chồng lên nhau.
Sau câu hỏi của anh, Khâu Thanh im lặng rất lâu, do dự không biết có nên kể mọi chuyện ra không. Cậu muốn dời tảng đá kia đi, muốn nó biến mất hoàn toàn, cũng muốn nói cho Văn Hựu Hạ rằng cậu đã chịu nhiều oan ức như thế nào. Đối với Khâu Thanh, mọi bước đi của cậu đều bắt đầu từ sự phủ nhận bản thân và định hình lại quá khứ, khổ sở chẳng kém gì việc chấp nhận mình là một người bệnh trước đây.
Cậu không muốn chấp nhận rằng mỗi quyết định cậu đưa ra đều khiến mình đi lệch hướng, đồng thời chẳng đạt được bất kì đáp án nào trong kế hoạch của mình.
Cậu không nói, song Văn Hựu Hạ đã biết câu trả lời: "Biết rồi thì không cần nói lại cho anh đâu."
"Anh thật sự không tò mò à?" Khâu Thanh hỏi, hàng mi khẽ rung.
"Không." Văn Hựu Hạ đáp: "Hai người đó có chuyện gì cũng không liên quan đến anh."
Chẳng biết Khâu Thanh lấy đâu ra động lực mà nói: "Nhưng nếu liên quan đến sinh lão bệnh tử thì sao? Anh có thể dửng dưng vậy hả?"
"Khâu, em từng nói bài học lớn nhất em nhận được là nhìn về phía trước, đúng không?"
Khâu Thanh nói: "Nhưng anh cũng nói không thể vứt bỏ hoàn toàn quá khứ."
"Nhưng trong quá khứ, anh quá để tâm đến ý kiến của người khác nên không thể thân cận với ai, bản thân cũng không hề thoải mái, phải giả vờ giả vịt để rồi trở nên quái gở như thế này. Ba mẹ không cần anh, cả nhà thầy Văn không đối xử thật lòng với anh, Táo Thối cũng không muốn đón nhận, đã vậy thì sao anh phải quan tâm? Giờ đã thoát ra rồi, anh sẽ nhìn về phía trước, quá khứ chỉ là quá khứ, và bọn họ... cũng ở lại quá khứ. Anh nghĩ em có thể hiểu được." Giọng điệu của Văn Hựu Hạ rất bình tĩnh, nhưng những ngón tay nắm chặt góc áo khoác đã làm bại lộ sự bất an của anh.
"Em tưởng anh sẽ để tâm." Khâu Thanh trầm ngâm: "Hóa ra những thứ em tự cho rằng mình phải giấu giếm vốn không hề quan trọng với anh... Văn Hựu Hạ, chúng ta..."
"Khâu Thanh, em rất hiểu anh."
Ánh mắt Khâu Thanh chợt sáng lên.
"Anh của quá khứ chắc chắn sẽ để ý, cực kỳ để ý. Bốn năm trước, bất kể em nghe được tin gì – ví dụ như ba ruột của anh là ai, mẹ đẻ đang ở đâu, bây giờ còn sống hay có đang tìm anh hay không – anh chắc chắn sẽ thầm mong được gặp lại bọn họ một lần, dù ngoài miệng vẫn kiên quyết rằng cả đời không muốn dính dáng tới bọn họ nữa. Ít nhất anh muốn hỏi rằng tại sao bọn họ lại vứt bỏ anh." Văn Hựu Hạ khựng lại, mở hộp thuốc lá ra: "Nhưng hôm nay, anh không nghĩ vậy."
Mọi người đều thay đổi dù tốt lên hay xấu đi, những điều đã từng canh cánh trong lòng dần trở nên không đáng kể.
Khâu Thanh suýt bật thốt lên rằng "tay guitar của Suối Thiêng đã nhảy xuống biển", song cậu cố hết sức ngăn lại bản thân: "Cơ mà có chuyện này em nghĩ nên nói cho anh biết."
Văn Hựu Hạ ngẩn người: "Chuyện gì?"
"Có một bài hát liên quan đến anh." Khâu Thanh cướp lấy điếu thuốc của anh rồi ném đi, giọng nói cậu len lỏi giữa ánh đèn lập lòe của con ngõ: "Bài "Endless Summer" của Suối Thiêng."
Văn Hựu Hạ không ngốc, có lẽ khi cậu nói ra câu này, anh đã hiểu hết mọi chuyện.
Ánh đèn đường chiếu qua bức tường ngói xanh tạo thành những cái bóng cứng đờ, lạnh lẽo. Văn Hựu Hạ cũng bị bao phủ trong đó, cơ thể anh như bị chia làm đôi.
"Biết rồi." Rất lâu sau, anh đáp, rồi cười với Khâu Thanh: "Giờ chúng ta đi xem buổi diễn chứ?"