Biển Bạc

Chương 42




Edit + Beta: V

Tháng 7, năm 2013.

Giữa hè, trời ấp ủ một cơn mưa to, cái oi bức kéo dài từ trưa nắng đến tận lúc hoàng hôn, bầu trời tựa như tấm vải xám nhuộm màu loang lổ, từng đóa mây đen bồng bềnh không ngừng tụ lại rồi tản đi, cứ như sóng thần sắp đổ bộ trên không trung cao cả ngàn mét vậy.

Khu dân cư phức hợp cũ thấp thoáng giữa bóng cây long não, mấy căn nhà xi măng xám từ những năm 90 trông vô cùng mờ nhạt giữa một rừng xanh lá um tùm. Tiếng máy điều hòa kêu ồ ồ chẳng khác gì tiếng gào thét của căn nhà, dù cửa sổ đang đóng chặt, song âm thanh vụn vặt kia vẫn men theo khe hở luồn qua cửa kính, chưa kịp nghe rõ thì đã bị dục vọng mãnh liệt nhuộm đỏ.

Khâu Thanh nằm nhoài trên người Văn Hựu Hạ, đầu gối phải nhờ gối đầu chặn lại để giữ thăng bằng.



Thình lình có ánh sáng chợt lóe nơi chân trời, một tia chớp xé toạc nền trời đen kịt đương độ 4 giờ chiều, kèm theo đó là tiếng sét đì đùng chấn động. Cuồng phong dữ dội, mưa to khất nợ cả buổi trời rốt cuộc cũng trút xuống như thác.

“Uầy.” Khâu Thanh hừ một tiếng không rõ hàm ý: “Cuối cùng cũng mưa rồi.”

“Nóng không em?” Văn Hựu Hạ hỏi cậu.

Khâu Thanh lắc đầu: “Em buồn ngủ.”

“Vậy thì ngủ một tí.” Văn Hựu Hạ nói, anh tiện tay sờ tóc cậu, vò loạn một hồi mới lười nhác ngồi dậy.

Anh đổ khá nhiều mồ hôi, có lẽ máu cung cấp lên não không đủ nên anh chưa nhớ ra mình phải làm gì, sững người bên giường một chốc, anh yên lặng thu dọn dây cáp âm thanh vừa nãy quấn vào cổ tay.

Sau đó đổi chăn, tháo ra giường, trải cái mới lên.

Khâu Thanh uể oải, cả người như nhũn ra chẳng muốn động đậy, Văn Hựu Hạ dọn giường trước, làm xong hết thảy thì bất chợt bị cơn gió lạnh lùa qua cửa sổ tập kích, bấy giờ anh mới cầm chiếc quần đã ném xuống đất lên ngâm nước.

Gió nổi xua tan đi cái oi bức ngột ngạt, Văn Hựu Hạ đưa nước cho Khâu Thanh uống rồi tắt quạt máy, mở cửa sổ. Vị trí này không bị mưa tạt vào, cảm giác mát mẻ ập đến, nháy mắt dập tắt cơn nóng kéo dài, song, nhiệt độ mùa hè vẫn còn đó, Khâu Thanh ôm gối nằm nghiêng, cảm giác xấu hổ vừa nãy đã biến mất, cậu nhìn chằm chằm Văn Hựu Hạ.

Đi ra ngoài một lát, sau đó cầm khăn mặt trở về, xương quai xanh ướt đẫm, có lẽ mới tắm xong. Đôi mắt to của Khâu Thanh bám riết Văn Hựu Hạ không tha, mãi đến khi anh ngồi xuống giường, ôm eo cậu kéo sát lại mình mới thôi.

Toàn thân hai người đều là mồ hôi, Văn Hựu Hạ định lau mình cho Khâu Thanh nên vỗ cậu ra hiệu: “Em nghiêng người qua đi.”

“Không.” Khâu Thanh không hợp tác.

Văn Hựu Hạ mặc kệ, anh tìm đến chỗ cậu rồi bắt đầu lau mồ hôi. Ngón tay vuốt ve, khăn mặt lại hơi thô ráp, hành động này khiến da cậu bị ma sát phát đau, xém tí nữa là Khâu Thanh đạp anh rồi.

“Em khó chịu! Đừng có chạm vào…”

Văn Hựu Hạ nắm chặt mắt cá chân cậu, nghiêm túc giải thích: “Để lại bên trong không tốt.”

Khâu Thanh nhỏ giọng hừ: “Ai bảo anh là không…”

“Đã hết giận chưa?” Văn Hựu Hạ lau chùi tỉ mỉ, sau đó nhéo eo cậu một cái.

“Vẫn còn tí ti.” Khâu Thanh buồn bực úp mặt vào gối: “Nhưng anh mà nói với người khác mấy lời đó nữa là em không bỏ qua dễ dàng vậy đâu, em thấy anh cười với người khác sẽ khó chịu, hồi trước anh đâu có đối xử với em thế…”

“Được.” Văn Hựu Hạ đồng ý, anh biết cậu không giận nữa rồi.

Còn chuyện có đối xử với Khâu Thanh tốt như vậy hay không thì anh lười biện giải, chỉ tổ để cậu đoán mò rồi cố tình gây sự thôi.

Quen nhau được bảy tháng, Khâu Thanh và Văn Hựu Hạ lấy tần suất mỗi tuần một trận cãi vã nhỏ để yêu nhau.



Nguyên nhân cãi nhau lần này là Khâu Thanh nhìn thấy anh cười nói với nữ trợ lý trong phòng thu, xế chiều hôm đó vốn ghi âm không được suôn sẻ cho lắm nên cậu tìm cách giải tỏa cơn giận – lý do chỉ có vậy, chứ không hẳn là vì ghen. Đương nhiên Văn Hựu Hạ không hiểu, mà đây không phải lần một, lần hai, đó giờ anh chưa từng cãi lại Khâu Thanh mà chỉ đè cậu xuống, dùng quy tắc cũ để giải quyết, song đột nhiên, tay anh bị vướng vào dây cáp âm thanh.

Cũng may là, cuộc cãi vã của bọn họ luôn bắt đầu bằng thế ồ ạt và kết thúc bằng sự yên tĩnh kéo dài, khi cuộc chiến lắng xuống, hai người có một khoảng thời gian ngắn ngủi để hòa giải.

Tiếng mưa rơi lớn dần, tựa như muốn xuyên thủng xi măng và đá phiến, không chết không thôi. Khâu Thanh tự giác co mình vào chiếc ôm của Văn Hựu Hạ.

“Em hơi đau.” Cậu uất ức tố khổ, không dám nằm thẳng để tránh tiếp xúc trực tiếp với ra giường: “Sao anh mạnh bạo quá vậy.”

Văn Hựu Hạ rất muốn nói chẳng phải do em cứ quấn lấy anh mãi sao, nhưng anh biết mình mà nói ra là Khâu Thanh lại nhặng xị lên liền, nên không thể làm gì khác hơn ngoài “à” một tiếng: “Thế lần sau em muốn tự mình làm không?”

“Không muốn.” Khâu Thanh bắt đầu chơi đùa với ngón tay anh, cậu dùng đầu gối cọ Văn Hựu Hạ.

Cậu định khơi lửa khắp nơi, cơ mà trận vừa nãy hơi mệt, giờ cái chỗ nào đó đã bắt đầu hô vang rền rĩ rằng khó chịu, nhắc cậu đừng làm loạn nữa. Khâu Thanh uống nước nóng để dạ dày dễ chịu hơn, cậu cuộn tròn bên cạnh Văn Hựu Hạ làm nhăn nhúm ra giường, mí mắt dần trở nên nặng nề.

Văn Hựu Hạ lần mò từng chút ra sau gáy, nơi có hình xăm của cậu, khi Khâu Thanh lim dim sắp ngủ thì anh đột nhiên vỗ vai cậu: “Tối mai Julie mời khách, em muốn đi không?”

“Đi.” Khâu Thanh nhắm hai mắt, vì mệt nên cậu nói chữ nghe chữ không: “Dù gì chị ấy cũng xem như nửa chị gái của em, lần này ra nước ngoài chẳng biết khi nào mới về, đến gặp lần cuối…”

“Em đừng nói vậy, không may mắn.”

Khâu Thanh bật cười, bèn nhéo eo Văn Hựu Hạ: “Văn Hạ à, sao anh mê tín thế này!”

Cậu buồn ngủ, nhưng Văn Hựu Hạ cứ nói chuyện với cậu mãi.

Lần nào vành tai, tóc mai chạm nhau xong là Văn Hựu Hạ sẽ nói mãi như thế, đề tài nhàm chán đến mức buồn ngủ. Mới đầu Khâu Thanh cảm thấy Văn Hựu Hạ dính người thế kia rất hiếm thấy, cũng rất đáng yêu, nhưng khi chuyện này diễn ra thường xuyên thì cậu hơi thiếu kiên nhẫn, cậu hỏi: “Bình thường anh nói ít là để dành đến lúc này nói à.”

Văn Hựu Hạ không hề xấu hổ mà thản nhiên thừa nhận: “Bởi vì anh yêu em, với người khác anh không nói nhiều vậy đâu.”

Khâu Thanh chợt á khẩu không trả lời được, cậu hài lòng vì mình là người đặc biệt nhất trong sinh mệnh của anh. Vậy nên sau mỗi lần làm, Khâu Thanh được anh ôm ấp, dẫu trong đêm khuya, sáng sớm hay những chiều oi bức, anh đều khẽ khàng nói rủ rỉ, dẫu có mệt ra sao.

Giống như bây giờ vậy, bên ngoài mưa gió dữ dội, bên trong thì yên ả và êm đềm.

Văn Hựu Hạ ôm cậu, tay kia mở bản nhạc chỉ có phần mở đầu, anh ngân nga mấy lần rồi viết tiếp một cách trôi chảy, vừa viết vừa tán gẫu: “Anh cảm thấy có thể chuyển phím ở đây.”

“Chuyển đi.” Khâu Thanh liếc sang, trêu anh: “Dạo này cảm hứng của anh dạt dào ghê nhỉ.”

“Ở bên em nhiều hơn mà.”

“Vậy mà ban đầu anh nói với em là không viết tình ca.” Khâu Thanh nói: “Giờ thì sao nào? Em viết lời thì anh muốn viết nhạc, em viết nhạc thì anh muốn phối nhạc, anh không định viết tên lên giấy hôn thú mà viết lên album đúng không?”

Văn Hựu Hạ cười, bút chì kẹp giữa ngón tay, anh đặt đàn guitar nằm ngang trên mình hai người, không cắm điện, cứ để vậy mà đàn, tìm kiếm từng nốt nhạc một. Tư thế nửa ôm Khâu Thanh khiến anh khó chạm vào hợp âm nên bèn mượn đỡ tay phải của cậu.

Hai người thay nhau đóng góp chất xám, cùng phối hợp viết bài hát.

Ban nhạc thành lập được tám tháng, bọn họ dùng số tiền để dành của từng người và phí biểu diễn, đồng thời sử dụng mối quan hệ của Julie để thu âm mấy ca khúc hiện tại – có một vài bài là tác phẩm của Khâu Thanh hồi còn ở ban nhạc trong trường được viết lại, còn mấy bài khác là viết sau này.

Khi có nhiều bài hát hơn thì khán giả đến xem biểu diễn cũng nhiều hơn, có người hỏi kế hoạch ra album sắp tới, cũng có công ty liên hệ bọn họ để ký hợp đồng rồi nên Khâu Thanh nghĩ đã đến lúc phát hành album, mấy nay cậu bận rộn chuyện này.

Cảm hứng của cậu đến từ tình yêu, còn Văn Hựu Hạ như khởi nguồn của thời khắc ấy. Mỗi lần làm xong, lúc rỗi rãi là thời cơ tốt nhất để cậu viết nhạc, Khâu Thanh buồn ngủ và lười lắm, song cậu lại không ngừng ghi chép giai điệu chợt lóe lên trong lúc chớp nhoáng ấy.

Phần điệp khúc nhanh chóng ra hình ra dạng, Khâu Thanh ấn lung tung vài phím: “Bài hát này viết suôn sẻ ghê, nếu không phải album thu xong hết rồi thì em muốn bỏ bài này vào.”

“Mới viết điệp khúc thôi, em nghĩ nhiều thế làm gì, hát chính đại nhân của anh.”

Mỗi lần anh gọi cậu là “hát chính đại nhân” cứ như mang theo một làn điệu đặc biệt vậy, Khâu Thanh nghe lần nào là đỏ tai lần đó, sống lưng cậu bỗng chốc tê rần, như thể bị kích thích vậy. Khâu Thanh tiếc nuối viết lời qua quýt theo giai điệu, ngân nga “album tiếp theo ơi, em chắc chắn là my only lover”, chính cung bên cạnh khó chịu nên bèn lấy đàn guitar dí vào mặt cậu.



“Cục cưng đừng nghịch mà, anh ghen với cả một bài hát luôn cơ á?” Khâu Thanh né tránh.

“Không được hả?” Văn Hựu Hạ nâng mắt liếc nhìn cậu: “Bài hát quan trọng hay anh quan trọng?”

Cậu nắm chặt tay phải của Văn Hựu Hạ, đường nét hình xăm hoa tuyết nhỏ trên ngón tay đeo nhẫn rất rõ ràng. Nhớ khi nãy ngón tay này vừa làm gì, hình xăm lại cọ sát với nơi nào đó, Khâu Thanh chợt xấu hổ không thôi, cậu vờ như không có chuyện gì xảy ra, rồi nhấc tay anh đưa lên môi hôn một cái thật kêu.

“Anh quan trọng, anh quan trọng mà.”

Văn Hựu Hạ được một phen tùy hứng nom đến là thỏa mãn, anh bật cười tiếp tục viết nhạc.

Khâu Thanh nhìn một chốc, phối hợp với anh gảy vài hợp âm, sau đó lại buồn ngủ. Mưa ngoài cửa sổ vẫn không có ý định dừng mà trái lại, nó ngày càng dữ dội hơn, bầu trời đen nhẻm như buổi tối.

Điện thoại di động bị vứt trên sàn nhà chợt reo lên khiến Khâu Thanh giật mình, cơn buồn ngủ của cậu bị đánh tan trong chớp mắt. Sau khi Văn Hựu Hạ nhắc thì Khâu Thanh nhảy xuống giường nhặt lên, liếc nhìn thông báo xong, vẻ mặt cậu trở nên rối rắm, cậu cầm về giường đưa Văn Hựu Hạ.

Màn hình điện thoại chỉ hiển thị số mà không có tên, số đuôi “88 88” này rất đặc biệt, Văn Hựu Hạ chỉ nhìn một lần, không cần ghi chú cũng biết là ai.

Hơn nữa, anh biết tỏng người bên kia gọi đến làm gì nên thờ ơ nói: “Em nghe đi, cứ trốn mãi cũng không được.”

“Em sợ anh ghen.” Khâu Thanh nhẹ nhàng nói: “Có mỗi một bài hát mà cũng không tha.”

Văn Hựu Hạ bấm nghe máy, sau đó nhấn chế độ rảnh tay, giọng nói oang oang vang lên ở đầu dây bên kia: “Alo? Ấy Tiểu Khâu à, là anh nè! Lão Hoàng đây!”

Lão Hoàng, tên đầy đủ là Hoàng An Duy, đây là tay nhà giàu mới nổi, là fan nhạc rock lâu năm, là nhà đầu tư bất động sản, là ông chủ của công ty giải trí… gộp tất cả thân phận lại, anh ta nghèo đến mức chỉ có mỗi tiền. Hoàng An Duy tuyên bố mình vừa gặp đã yêu Ngân Sơn, anh ta ngồi canh ở mấy livehouse trong hẻm Lam Hoa gần một tháng chỉ để thuyết phục Khâu Thanh cho ban nhạc ký hợp đồng với công ty đĩa hát mới thành lập của mình.

Khâu Thanh vội vàng đáp: “Chào sếp Hoàng.”

“Ể, đã nói bao nhiêu lần rồi, sếp Hoàng cái gì chứ! Gọi Lão Hoàng hay anh Hoàng đều được!” Hoàng An Duy nhiệt tình nói, anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Ngày mai các cậu diễn ở Hoa Dạng đúng không?”

Nào có chuyện không biết lớn nhỏ như vậy, Khâu Thanh không xưng em gọi anh với anh ta: “Ui, đúng rồi, sếp Hoàng lại tìm tôi mua vé à?”

Hoàng An Duy: “Ha ha, đâu có, anh đã mua vé rồi, ngày mai dẫn theo mấy người bạn cùng chung chí hướng đến xem các cậu biểu diễn… Bạn bè cả mà, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Tiểu Khâu, cậu cân nhắc chỗ anh sao rồi?”

Đến, rồi.

Khâu Thanh dùng khẩu hình miệng hỏi Văn Hựu Hạ, tính sao giờ?

Văn Hựu Hạ giả vờ câm điếc, ý bảo, “em xem liệu mà làm”.

“Ờ…” Khâu Thanh đau đầu nhéo anh một cái, ngoài miệng thì vòng vo: “Vậy để sau khi bọn tôi diễn xong mình trò chuyện tiếp nha? Sếp Hoàng à, chuyện này tôi không thể tự quyết định được, dạo này bận lắm luôn…”

Hoàng An Duy rất có thành ý, mặc dù Khâu Thanh biết anh ta cũng liên hệ vài ban nhạc Indie khác rồi, chỉ có điều tất cả đều nằm trong trạng thái quan sát. Biểu hiện của anh ta khiến người khác rất yên tâm, vậy nên Khâu Thanh cũng suy nghĩ cẩn thận về chuyện này.

Mặc dù địa vị và danh tiếng của bọn họ đều đang đi lên, nhưng cậu vừa tốt nghiệp đại học, nếu muốn tiếp tục làm nhạc thì hoặc cậu có một công việc kiếm đủ tiền nuôi ban nhạc tiêu xài như nước – như Cố Kỷ, Văn Hựu Hạ và nhiều người khác nữa – hoặc tìm một công ty ký hợp đồng, từ rày về sau ổn định làm việc cho ông chủ, ví dụ như Táo Thối trước đó. Khâu Thanh không muốn ban ngày bày sạp, ban đêm viết nhạc, huống chi môi trường trong nước ngày càng sáng sủa hơn nên cậu có ý định làm việc toàn thời gian.

Muốn vươn ra ngoài thì phải có chỗ dựa phía sau, dòng chủ lưu có thể tiếp nhận bọn họ hay không cũng là một vấn đề đáng suy ngẫm. Trước mắt, ít nhất đối phương gửi lời mời một cách chân thành, so với Kẻ Trộm Cá chỉ gửi email thì đương nhiên cậu sẽ nghiêng về Thái Quả mới thành lập này hơn.

Nhưng, ban nhạc thật sự có thể kiếm tiền sao? Khâu Thanh cúp máy, nghĩ đến số tiền đã bỏ ra chưa hoàn vốn lại, cậu rên rỉ ngã vào ngực Văn Hựu Hạ, than thở.

“Ngày mai phải bận lắm lắm đây…”

Văn Hựu Hạ nhìn vẻ mặt khoa trương của cậu, nhịn không được hôn thái dương Khâu Thanh một cái.

Trong tay là bài hát chưa viết xong, bên tai là tiếng mưa rơi hệt như cái ngày một năm trước cậu động lòng với Văn Hựu Hạ. Khâu Thanh nhắm hai mắt lại, nụ hôn của anh tựa như lông chim rơi xuống, cậu cảm nhận một cách sâu sắc rằng: Bọn họ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.



V: Bắt đầu đẩy bộ này nhá, hoàn được trong năm nay thì tốt, còn khum thì cứ được nhiêu hay nhiu nhớ =)))) Đọc chương này tưởng ai nhập anh Hạ không á mấy má, người đàn ông lạnh lùng đei sao =))) Còn nhỏ Thanh thì thôi khỏi nói, nhỏ bạo lắm.