Biển Bạc

Chương 25




Edit + Beta: V

Khâu Thanh đăng ký tài khoản mới trên nền tảng, logo ban nhạc là Cố Kỷ vẽ – hồi đại học anh ta học chuyên ngành Thiết kế công nghiệp – đường nét thô sơ, đơn giản, bên dưới viết tên tiếng Trung.

Liên quan đến việc để tên tiếng Trung hay tên tiếng Anh, Khâu Thanh và Lư Nhất Ninh có xảy ra tranh chấp. Khâu Thanh cảm thấy tiếng Trung thôi là đủ rồi, còn Lư Nhất Ninh thì kiên quyết muốn có thêm tên tiếng Anh để tiện sử dụng hơn. Nhưng khi Khâu Thanh hỏi ngược lại tiện sử dụng chỗ nào thì Lư Nhất Ninh lắp bắp, cậu lại hỏi: "Vậy cậu nghĩ ra tên tiếng Anh chưa? Có chắc là nghĩ được không?"

Lư Nhất Ninh: "..."

Khâu Thanh bổ cú chót: "Đúng là tay trắng mà cái gì cũng muốn."

Lư Nhất Ninh không đạt yêu cầu môn tiếng Anh khi thi đại học: "Tôi liều mạng với anh."

Thành viên ban nhạc cãi nhau là điều khó tránh khỏi, cũng may bọn họ có Cố Kỷ am hiểu nhất là gió chiều nào theo chiều nấy. Anh ta biết đối phó với Khâu Thanh rất khó nên nhắm thẳng mục tiêu là Lư Nhất Ninh, tay nhanh mắt lẹ nhét một quả cam đã lột vỏ sang: "Ăn chút trái cây đi, đừng có chấp nhặt với nó! CET-6 của nó có 425 điểm à!"

Lư Nhất Ninh không học đại học nên không biết khái niệm CET-4, CET-6 là gì, cậu ta nghe vậy thì cảm thấy Khâu Thanh cũng kẻ tám lạng, người nửa cân với mình, tâm lý dễ chịu đôi chút bèn gặm lấy quả cam.

Vị chua khiến cậu ta nhăn nhúm mặt mũi, phun phì phèo mấy cái: "Đây là gì vậy?"

"Cam chua, đặc sản của Đông Hà." Khâu Thanh lấy một trái khác, lột hai ba lớp rồi ăn một múi lại một múi, vẻ mặt bình thản: "Cậu không thấy ngon hả? Khai vị, nâng cao tinh thần, còn có chứa vitamin nữa."

Lư Nhất Ninh đang súc miệng: "..."

Giờ đây cậu ta vững tin rằng nhất định kiếp trước mình và Khâu Thanh có thù chưa báo, nếu không sẽ không đụng mặt nhau thế này.

Cuối cùng vẫn dùng mỗi tên tiếng Trung, hai chữ được viết trên thành phẩm có phong cách thiết kế dạng cọ vẽ. Ba người bọn họ tranh luận một hồi mới đạt thành nhất trí, còn Văn Hựu Hạ thì chưa từng tham gia vào những quyết định này, anh chỉ phát biểu ý kiến vào phút cuối: "Ừ, cũng được."

Thái độ ôn hòa đến mức dù bọn họ vẽ vòng tròn làm logo thì Văn Hựu Hạ cũng sẽ nói không thành vấn đề.

Logo của ban nhạc được sử dụng làm ảnh đại diện, ở phần giới thiệu tóm tắt viết "Năm 2012, thành lập tại Đông Hà". Khâu Thanh làm xong mấy cái này thì bèn nằm úp sấp trước máy tính và tải bài hát "Mưa Tháng Năm" mà bọn họ đã thu âm trước đó lên.

Bìa của đĩa đơn không thể để trống, thế là Khâu Thanh chụp một tấm hình vào mùa hè, với cả hàng cây long não trên đại lộ nữa.

Nhạc trên nền tảng là miễn phí, người nghe có thể cài đặt tải xuống trả phí sau khi xác thực thông tin. Tài khoản của Khâu Thanh đã được xác thực, nhưng tài khoản của ban nhạc thì chưa, hơn nữa ca khúc đầu tiên cần tuyên truyền một chút, bọn họ dự định qua một thời gian ngắn mới đăng bài hát thứ hai lên và cài đặt tải xuống trả phí, không cần quá đắt, chút tiền là được rồi.

"Mục tiêu của chúng ta là kiếm được chi phí cho lần thu âm thứ ba." Khâu Thanh trêu ghẹo.

Khi tải lên cần qua khâu xét duyệt, Khâu Thanh không có gì làm nên ngồi xổm trước máy tính chờ, dự định dùng tài khoản cá nhân đăng bài tuyên truyền càng sớm càng tốt. Cậu nhanh chóng thông báo cho những người quen biết, chẳng hạn như Julie, anh trai ở cửa hàng băng đĩa kiêm chức làm công ở livehouse.

Nếu không phải Cố Kỷ chướng mắt, sai khiến người duy nhất có thể đá động tới Khâu Thanh là Văn Hựu Hạ, cưỡng chế kéo cậu đi thì chắc chắn Khâu Thanh cứ ngồi xổm đến khi chân tê rần mới thôi.

Sau khi kết thúc buổi luyện tập mà vẫn chưa xét duyệt xong, Khâu Thanh có vẻ không vui, cậu cõng lấy đàn cùng mọi người đi vào thang máy.

Lư Nhất Ninh ngồi xe buýt, Cố Kỷ đi xe đạp một mình. Khâu Thanh cho là Văn Hựu Hạ sẽ đi khởi động xe máy nên đứng tại chỗ chờ một lát, sau cậu quay đầu, Văn Hựu Hạ vẫn đứng tại chỗ.

"Anh không đi à?"

Văn Hựu Hạ lắc đầu, Khâu Thanh nghĩ chắc anh không có hứng thú: "Cảm thấy việc phát hành bài hát không quá trang trọng sao?"

"Không liên quan đến ban nhạc."

"Chuyện trong nhà?"

Văn Hựu Hạ thừa nhận, đây là chuyện Khâu Thanh khó an ủi anh nhất. Hai người đứng ở trạm xe buýt, vài chiếc xe chạy xẹt ngang qua nhưng không ai rời đi cả, sắc trời cũng dần xẩm tối.

"Nhà nào mà chẳng có chuyện xấu." Khâu Thanh lên tiếng.

Văn Hựu Hạ không phân biệt được cậu đang an ủi hay cảm thấy khó chịu nên đáp một câu: "Ừ."

"Muốn mắng thì cứ mắng."

"Cũng không đến nỗi."



"Tôi không thường nói mấy chuyện này, anh cũng chưa từng nghe tôi kể về ba mẹ mình nhỉ." Khâu Thanh nói, cậu không nhìn vẻ mặt của Văn Hựu Hạ, lúc sắp xé toạc vết thương dưới buổi chiều tà khiến cậu hơi bối rối: "Sau khi lên đại học tôi không về nhà nữa."

Văn Hựu Hạ kinh ngạc nhìn cậu.

Khâu Thanh ngồi xuống ghế chờ: "Bọn họ khiến tôi cảm thấy áp lực rất lớn, từ tiểu học, trung học cơ sở cho đến cấp ba, tôi cảm thấy ngày nào nhà mình cũng ầm ĩ – không hẳn, ít ra cãi đến một lúc rồi lại thôi, với tôi thì nên gọi là trách mắng đơn phương. Lý do chắc anh không ngờ tới đâu."

"Chẳng hạn có một lần, tôi làm gãy cục gôm lúc làm bài tập bị ba phát hiện, ông ấy cảm thấy sáng hôm đó mắng tôi vì tôi bỏ lòng đỏ trứng gà nên tôi ghi hận trong lòng, cố ý dùng thủ đoạn để thị uy với ông ấy. Thế là ông ấy phạt tôi đứng trước cửa nhà cho đến khi tự học vào buổi tối. Lúc đó tôi học lớp ba."

"Mẹ tôi tự cho rằng bản thân hiểu "tâm lý học", bất kỳ hành vi vô tình nào cũng đều phản ánh nội tâm của người đó. Cho nên lúc ở nhà tôi rất căng thẳng, không dám làm gì cả, nhưng thật ra kể cả tôi cũng không biết trong lòng mình đang suy nghĩ điều gì, tôi không biết tại sao bọn họ lại lý giải ra nhiều thứ như vậy. Hơn nữa, bọn họ luôn dạy tôi không được mất tập trung, không được ngẩn người, phải lắng nghe và nhanh chóng phản hồi, nếu không phải thừa nhận lỗi sai của mình vì thái độ không đúng đắn."

"Giám sát, phạt đứng, làm bản tường trình... Anh nói xem đây là cách xử phạt về thể xác sao? Không phải, đó là hành hạ về tinh thần, tôi tình nguyện bị bọn họ đánh một trận. Rất nhiều lúc tôi hoài nghi bọn họ muốn dằn vặt tôi, nhưng họ lại luôn miệng nói vì tốt cho tôi, vì để tôi thành tài – Mẹ nó, tôi chả muốn thành tài chút nào hết."

Văn Hựu Hạ giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn lên vai Khâu Thanh một cái, lúc này anh mới phát hiện sắc mặt cậu tái nhợt, ánh mắt không còn sống động như ngày thường nữa.

"Bây giờ dù bọn họ nói cái gì tôi cũng không quay về, khó khăn lắm tôi mới thi vào đại học rồi dọn ra ngoài." Đồng tử Khâu Thanh co lại trong chốc lát: "Vì vậy, nếu có mâu thuẫn trong nhà tôi có thể chạy, có thể trốn, chỉ cần rời đi là được."

Những lời này Khâu Thanh cất giấu trong lòng quá lâu, cậu không thể kể với ai.

Có lẽ cậu kế thừa sự mạnh mẽ từ ba mẹ, không dễ dàng bộc lộ bóng ma trong lòng, với bác sĩ Chương cậu cũng chỉ đề cập đơn giản là "ba mẹ quá nghiêm khắc nên ở nhà thở không nổi". Khâu Thanh hiểu rất rõ, đó là nguyên nhân quan trọng khiến cậu dễ dàng nôn nóng và căng thẳng, nhưng cậu không thể giải quyết mà chỉ có thể ép chúng sâu xuống dưới.

Cuộc đối kháng với cảm xúc này của cậu như đang đè một cái lò xo, không dám thư giãn một phút giây nào vì sợ ngày nào đó mình bị đánh bại hoàn toàn.

Mà bây giờ, cậu có thể nói cho Văn Hựu Hạ nghe, xuất phát từ tín nhiệm cũng được, vì yêu thích nên vô tình lộ ra mặt yếu đuối cũng được, cậu hy vọng Văn Hựu Hạ có thể hiểu mình, giống như cậu thử đi tìm hiểu anh vậy.

"Tôi và cậu không giống nhau." Văn Hựu Hạ nói: "Tôi chưa từng trải qua."

"..."

"Tôi không đáp ứng được kỳ vọng nhiều như vậy."

Dĩ nhiên, anh cảm thấy đây là kỳ vọng.

Sao Văn Hựu Hạ lại nghĩ như vậy? Rốt cuộc thì anh và cậu không phải cùng một loại người, anh không thể đồng cảm với nỗi đau khổ của cậu được. Cậu cảm thấy Văn Hựu Hạ hiểu rõ về cậu, nhưng hóa ra lại không.

Hai con người độc lập nửa đường gặp nhau, sao có thể là một nửa linh hồn của nhau được.

Văn Hựu Hạ vẫn không hiểu.

Gió cuối thu mang đến cảm giác mát mẻ, một chiếc lá màu xanh sẫm rơi xuống giữa đường.

Rồi bị một chiếc xe ô tô chẳng chút mềm lòng cán qua.

Khâu Thanh run lên, như thể khắp người mình cũng bị nghiền nát, xương cốt kêu răng rắc.

Cái tay đặt sau lưng thuận theo xương vai xoa dịu sự căng thẳng của Khâu Thanh, sau đó bóp cái gáy gần như cứng đờ của cậu. Đầu ngón tay Văn Hựu Hạ có một lớp chai mỏng, lúc ma sát với da thịt không thấy đau mà nó mang theo nhiệt độ khiến người ta an tâm, còn vương cả một chút mùi thuốc lá nữa.

Anh bóp sau gáy Khâu Thanh như trấn an mèo trong phút chốc, xe buýt sắp cập bến, Văn Hựu Hạ liếc mắt nhìn, là đường vành đai, anh đứng lên, tay vẫn đặt trên vai cậu.

"Xe đến rồi."

Khâu Thanh theo sát anh lên xe rồi cùng ngồi ở hàng cuối cùng.

Trong xe buýt xóc nảy, Khâu Thanh hỏi Văn Hựu Hạ: "Anh có thấy tôi phiền không? Hôm nay tự dưng tôi nói nhiều quá."

"Kìm nén không tốt."

"Anh không thấy tôi phiền chứ?"

"Không biết nữa."

Khâu Thanh che mặt: "Vậy anh cứ coi như chưa nghe gì đi, mất mặt quá, ảnh hưởng đến hình tượng của tôi trong lòng anh mất rồi."

Hình như Văn Hựu Hạ nở nụ cười: "Ừ."

Về phương diện không mấy tốt đẹp này, Khâu Thanh chỉ lộ ra một góc nhỏ của tảng băng chìm, cậu nhạy bén phát hiện ấn tượng của Văn Hựu Hạ về bản thân không hoàn hảo như cậu tưởng tượng. Cho nên bây giờ cậu không muốn để Văn Hựu Hạ biết quá nhiều, lúc chưa chuẩn bị gì cả mà nói cho đối phương biết tất cả thì anh không bị hù mới lạ.



Cậu chưa từng phát bệnh trước mặt Văn Hựu Hạ, cậu kiểm soát được bản chất thật của mình, không để tình yêu khiến mình thay đổi.

Vậy thì, nếu có một ngày cậu bộc lộ tất cả trước mặt Văn Hựu Hạ thì sao?

Đợi đến ngày đó.

"Em yêu anh, nhưng em bị bệnh."

Văn Hựu Hạ có đẩy cậu ra không?

Có một trạm ở đường vành đai cách trường đại học hơi xa, Văn Hựu Hạ kéo Khâu Thanh xuống ở đây. Trong suốt một tiếng ngồi xe, anh vẫn ôm vai Khâu Thanh, tựa như người cần được an ủi không phải anh vậy.

Hai người im lặng ăn mì hoành thánh trong quán ăn nhỏ.

"Tôi muốn chuyển sang nơi khác." Lúc này, Văn Hựu Hạ thấp giọng nói: "Chuyển ra garage, đổi một chỗ có thể qua đêm."

Khâu Thanh ngẩng đầu lên: "Hở?"

"Tìm được chỗ nào ổn sẽ nói cậu biết."

Cơm nước xong Văn Hựu Hạ đưa cậu về trường, vì không phải sinh viên trường nên anh không xuất trình thẻ sinh viên được, bảo vệ không cho anh vào. Văn Hựu Hạ tạm biệt Khâu Thanh, dõi theo cậu cõng đàn đi vào trường. Cây đàn guitar như thể muốn nghiền nát Khâu Thanh, cây bạch quả hai bên đường trổ lá xanh xen lẫn vàng.

Lúc sắp rẽ, Khâu Thanh không ôm hy vọng quay đầu lại nhìn, quả nhiên Văn Hựu Hạ đã đi rồi.

Tối hôm đó, "Mưa Tháng Năm" thông qua xét duyệt, vì trước đó Khâu Thanh điên cuồng đề cử, một lượng nhỏ fan trên tài khoản cá nhân của cậu đã ghé qua nghe thử, nhưng nó không gây được tiếng vang như mong đợi.

Cũng phải thôi, dù sao cũng là ban nhạc mới, được như vầy là tốt rồi.

Tuần đầu tiên, Mưa Tháng Năm được đề xuất trên trang chủ ở hạng mục "Nhạc Indie", chỉ với một dòng chữ rất nhỏ.

Tuần thứ hai, kích thước chữ đã lớn hơn một chút, lượng download đã vượt quá 100.

Đầu đông tháng mười một, lại qua một tuần nữa, cây bạch quả ở Đông Hà đã biến thành một biển vàng óng ánh, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Ngày đó, Khâu Thanh giúp Văn Hựu Hạ chuyển nhà xong, bọn họ đứng bên trong căn phòng mới với "nhà chỉ có bốn bức tường", lúc đang kiểm tra hiệu quả của tấm cách âm thì Julie gọi điện tới.

"Tiểu Khâu! Bài hát mới của ban nhạc các cậu được Mạt Sâm đề cử kìa!"

Khâu Thanh sững sờ, không kịp đáp đã cúp máy trước, cậu ngồi xuống sàn mở laptop lên, Văn Hựu Hạ cũng lại gần. Chỗ này chưa có kết nối wifi nên Khâu Thanh bật điểm phát sóng trên điện thoại, nhưng dung lượng sắp hết, cậu loay hoay một hồi mới đăng nhập xong xuôi, sau đó lập tức nhìn thấy tin tức bùng nổ.

Người đứng đầu trong khu vực bình luận đã được thay thế bởi ID có tên "Mạt Sâm Mori": [Phong cách rất giàu trí tưởng tượng, đoạn hòa âm ở giữa biên rất hay!]

Có rất nhiều bình luận phía sau nữa, trong đó có khoảng hai trăm lượt trả lời.

[Lâu rồi không nghe thể loại này, tuy trữ tình nhưng lại có cảm giác bứt phá, đoạn có tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng người rất trong trẻo, nghe mộng ảo, mềm mại, giọng hát chính cũng tươi mới, tôi rất thích!]

[Đoạn bass, quá, tuyệt, vời! Sự tồn tại này, tôi nguyện tôn là ánh sáng trong giới chơi bass!]

[Đoạn nhạc cao trào cuối cùng kết hợp với hiệu ứng mưa rơi như trút nước thật sự êm tai lắm đó.]

...

Số lượt download đột ngột tăng gấp đôi so với những ngày trước đó.

Khâu Thanh lướt qua từng bình luận, cậu nhìn thấy "chỉ có thế", "đồ thừa của một ban nhạc nào đó", nhưng vì có nhiều loại người nghe nhạc nên những điều này là bình thường. Cậu quay đầu nhìn Văn Hựu Hạ, đối phương còn bình tĩnh hơn cậu: "Xem email đi."

"Hả?"

"Có thể Mạt Sâm sẽ liên hệ với cậu."

Văn Hựu Hạ lý trí đã ảnh hưởng đến cậu, Khâu Thanh hít sâu, lúc này mới mở hộp thư cá nhân có chấm đỏ lên.

Ở cuối trang đầu tiên, quả nhiên có ảnh đại diện kính râm – biểu tượng đại diện cho Mạt Sâm.

Mở đầu, anh ta tự giới thiệu mình là quản lý của hãng âm nhạc Indie "Kẻ Trộm Cá", sau một loạt lời nói chân thành và trau chuốt từ ngữ, rốt cuộc anh ta cũng đề cập đến mục đích gửi thư: [Nếu các cậu có ý định ký hợp đồng, vui lòng gửi tác phẩm vào email công việc của tôi.]