Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Biển Bạc - Lâm Tử Luật

Chương 81




Phần A: Mùa Hè Vô Tận

CHƯƠNG 81: “THẮNG CÓ ĐƯỢC THƯỞNG GÌ KHÔNG?”

Edit: Mordred

Beta: V

Bạch Diên Huy bị cảnh sát dẫn đi ngay tại studio của mình. 

Chuyện này nghiêm trọng hơn cả việc gã có chèn ép các ban nhạc nhỏ, có ăn cắp tác phẩm của người khác hay không, một khi nó bị lộ trong các diễn đàn, truyền thông đang chầu chực chắc chắn sẽ xông tới. Bọn họ cố gắng dùng quan hệ để moi ra những chứng cứ, thêu dệt nên mấy phiên bản khác nhau, chiếm cứ tất cả thanh tìm kiếm của các diễn đàn lớn.

Câu chuyện được chia sẻ rộng rãi nhất như sau: Trước đó Hồ Nhật Trạch được thả ra vì không đủ chứng cứ, hiện tại có manh mối mới nên cảnh sát lập tức hành động, chuyện liên lụy đến cả Bạch Diên Huy nên gã đến phối hợp điều tra.

Lời giải thích này nghe có vẻ rất chặt chẽ, nhưng cũng có người đưa ra nghi vấn:

[Chỉ muốn nhắc cho mấy người là Bạch Diên Huy bị giải đi, phối hợp kiểu gì mà phải đeo cả còng tay? Tui ngu chứ đâu có dễ lừa.]

[Xem ở đâu vậy? Xin á, cái này quan trọng lắm.]

[Vào phần bình luận bài đăng trên Cầu Vồng, có chủ tiệm thuê băng đĩa đối diện chụp lại.]

[À, tôi thấy có người nói là trốn thuế gì đó…]

Cũng là một lời bào chữa khác.

Còn có những suy đoán nghiêm trọng hơn, việc trốn thuế trong ngành giải trí đã trở thành một chuyện “phạm pháp nhưng hiểu được”. Những người hóng hớt không chờ nổi thông báo chính thức từ cảnh sát, thông tin của truyền thông thì chẳng chính xác, thế là bắt đầu tự mình hỏi chuyện. Kỳ lạ là, Bạch Diên Huy đã lập riêng một studio có thể hoàn thành cả chuỗi sản xuất âm nhạc, dưới trướng gã có biết bao người viết lời hoặc phối nhạc, thế mà không một ai dám hó hé giữa bầu không khí nghi hoặc, xôn xao này. 

Hai video mà Ngân Sơn đăng lên như biến mất trong luồng thông tin mới, ngoài fan của những người nhận được lợi ích từ “ca khúc vàng” của Bạch Diên Huy, hầu như không còn ai gây sự với bọn họ sau một tuần lễ.

Cuối cùng, Ngân Sơn có thể thu âm và luyện tập một cách yên bình, trở lại nhịp điệu làm việc bình thường.

Dạo này tâm trạng của Văn Hựu Hạ rất tốt, Văn Hạo Khiêm không làm phiền anh, Bạch Diên Huy tạm thời không thể làm dấy lên trận sóng gió nào, việc chuẩn bị bài hát mới của ban nhạc cũng có thể miễn cưỡng coi như khá thuận lợi. Giữa nhạc sĩ và người hâm mộ không hề xa cách như những minh tinh, thần tượng, blog của anh có khoảng năm nghìn người theo dõi, thi thoảng Văn Hựu Hạ vẫn đọc tin nhắn riêng.

Danh sách nhắn tin không quá sạch sẽ, có những người ủng hộ Bạch Diên Huy phát rồ công kích anh nhưng chẳng nói được gì nên hồn, có mấy thành phần vốn không ưa Ngân Sơn cũng nhân cơ hội này để chọc ngoáy, hỏi anh: Rốt cuộc Khâu Thanh có chơi thuốc hay không?

Văn Hựu Hạ chặn tất cả những tài khoản ấy, sau đó trả lời vài tin nhắn có thái độ ôn hòa.

Vì trông lạnh lùng ít nói và phong thái sắc bén trên sân khấu, anh dễ khiến người khác có ấn tượng ban đầu là mình “khó gần”, chỉ có những fan hay theo bọn họ lưu diễn mới biết, thật ra anh khá dễ tính trong dàn nhạc sĩ. Anh là một người tiêu chuẩn kép, anh có thể cảm nhận được cả ý tốt và ác ý của người khác, anh sẽ không quan tâm đến những người tỏ ra thù ghét, nhưng với những người thật sự hâm mộ âm nhạc của mình, Văn Hựu Hạ có thể trêu chọc, đùa giỡn. Khi đối diện với anh, fan thậm chí có thể làm nũng để được spoil về album mới,... anh đối xử với mọi người như nhau.

Ví như…

[Anh Văn, có thể nói một chút về chuyện của Lão Bạch không?]

Văn Hựu Hạ: [? Hỏi cảnh sát đi.]

[Giục album mới này, đĩa đơn cũng được! Anh mà chậm trễ là em khinh đấy (đầu chó).]

Văn Hựu Hạ: [Đang làm, đừng giục nữa (cười khóc).]

[Có thể hỏi thăm sức khỏe Khâu Thanh được không, không có vấn đề gì chứ? Ngại quá, nhưng em vẫn chưa nhận được tin tức gì về anh ấy nên đành làm phiền anh… Nếu phiền thì anh đừng quan tâm ạ!]

Văn Hựu Hạ: [Có cả sức mắng người khác nữa T.T]

[Album mới có bài nào do anh đẹp trai sáng tác không? Em muốn kiểu solo cực ngầu ấy ~]

Văn Hựu Hạ: [Có (ôm).]

Một tin nhắn trả lời của anh được đưa lên Cầu Vồng, tiêu đề là [Văn Hựu Hạ trả lời rồi, Ngân Sơn đang làm album mới].

Có người hỏi: [Ảnh photoshop à, Văn Hựu Hạ biết dùng mấy biểu cảm này luôn?] 

Để chứng minh người trong ảnh thật sự là Văn Hựu Hạ, dưới bình luận liên tục gửi lên vài tin nhắn khác của anh với lời bình [Anh ấy là vậy á], quả thực gây ra một làn sóng khó hiểu rằng “sao anh trai lạnh lùng này phải chèn biểu cảm vào từng câu vậy”. Khâu Thanh thấy bài đăng này, lập tức nhào lên người anh.

“Gì đây, anh học được từ đâu đấy?” Khâu Thanh chỉ vào biểu cảm [T.T] kia, cười run cả vai.

Văn Hựu Hạ đỡ lấy cậu, để cậu ngồi lên chân mình rồi đáp: “Trang cá nhân của A Liên, anh thấy nó khá đáng yêu.”

Khâu Thanh nghẹn lời: “Đáng yêu? Người ta không biết khéo còn tưởng em mắng anh…”

“Em chưa mắng bao giờ hay sao, thế hôm qua ai nói anh slap yếu nhớt?” Văn Hựu Hạ nói, sau đó lập tức kéo cổ áo Khâu Thanh trước khi cậu đốp lại rồi hôn đối phương. 

Khâu Thanh nhũn eo, ôm anh đáp lại nụ hôn ấy đến khi môi mình bị cọ rách vì nụ hôn quá mãnh liệt. Câu lau vết máu, lẩm bẩm: “Đúng là không được mà.”

“Trách ai đó nửa đêm phấn khích quá, hại anh chỉ ngủ được ba tiếng…”

Khâu Thanh lập tức bịt miệng anh lại: “Văn Hựu Hạ, anh có thể giữ trạng thái im lặng là vàng của mình không, anh bị vong nhập hả? Hôm nay anh nói nhiều dữ vậy!” Cậu dứt lời, lập tức cầm điện thoại lên lướt như đang giấu đầu hở đuôi. 

Văn Hựu Hạ ôm eo cậu, thỉnh thoảng khẽ cử động chân khiến người Khâu Thanh lắc lư theo. 

Chuyện này khiến anh thích thú vô cùng, anh trêu cậu mấy lần đến khi đối phương có vẻ bực bội, bèn nói chuyện chính: “Mạt Sâm hỏi anh rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Bạch Diên Huy.”

Khâu Thanh lướt qua mấy bài quảng cáo của các chương trình giải trí phổ biến: “Ừ, rồi sao nữa?”

Văn Hựu Hạ: “Anh nói không biết.”

“Anh cũng biết giả ngu đấy, nhưng đúng là không nên làm to chuyện, chẳng biết Bạch Diên Huy kiếm đâu ra mấy người hâm mộ suốt ngày ra rả là tụi mình bôi nhọ anh ta, chờ tin từ phía cơ quan chức năng đi.” Khâu Thanh nói, tay dừng lại chỗ video Lư Nhất Ninh mới đăng lên. Cậu khẽ nhíu mày, lướt xuống dưới.

Một video khác, một cái nữa, và một cái nữa…

Lư Nhất Ninh đăng đủ sáu story dài 15 giây  lên vòng bạn bè.

Khâu Thanh nhịn không nổi: “Đù, cậu ta khoe đám mèo mập này hoài vậy?”

Văn Hựu Hạ nghe vậy, ngẩng cái đầu mới chôn trong cổ cậu lên, giữ lấy đôi tay đang trượt màn hình của cậu: “Để anh xem, cậu ta đăng con nào? Con màu vàng hay đen trắng?”

“Đăng hết, còn có bức ảnh đang cho tất cả ăn nữa…” Khâu Thanh đưa luôn điện thoại cho Văn Hựu Hạ, thấy anh mở âm thanh, xem hết video nuôi mấy con mèo béo của Lư Nhất Ninh với ánh mắt chăm chú, cậu bỗng thấy ghen tị, hỏi: “Anh thích mèo từ bao giờ vậy? Ảnh đại diện Wechat cũng là mèo.”

“Mới đây thôi, mèo mập đáng yêu mà.” Văn Hựu Hạ không ngẩng đầu lên, chỉ nhéo mặt cậu: “Ảnh đại diện trông giống em.”

Khâu Thanh “à” một tiếng, 3 giây sau lập tức xù lông: “Giống chỗ nào cơ!”

Văn Hựu Hạ định đáp “mặt nhỏ, mắt to, tính đỏng đảnh” thì thấy một thông báo nhảy lên trên màn hình điện thoại của cậu.

Tin nóng: [Lạc Đà đích thân tố cáo Bạch Diên Huy giao dịch hàng cấm.]

Cuộc phỏng vấn được đăng tải độc quyền ở một kênh radio âm nhạc, đã tròn năm năm Lạc Đà không xuất hiện trước mắt khán giả kể từ ngày bị bắt đi cai nghiện. Hắn đã sửa soạn bản thân, nhưng vẻ uể oải trong đôi mắt không thể giấu nổi, bản thân hắn cũng có phần né tránh khi đối diện với máy quay. 

Host của kênh radio là người quen của Lạc Đà, tuy phỏng vấn trực tiếp nhưng kịch bản đã được duyệt từ trước.

“Chuyện chúng ta đang nói quả thực rất nghiêm trọng.”

Lạc Đà gật đầu: “Tôi cực kì tỉnh táo, biết mình đang nói cái gì, tôi cũng hạ quyết tâm để đến đây chứ không phải nổi hứng nhất thời, vì vậy tôi đã chuẩn bị kỹ càng.”

MC hỏi: “Liên quan đến việc Lão Bạch bị dẫn đi gần đây đúng không?”

“Mới đi lấy lời khai ở đồn cảnh sát… Xin lỗi, nói không được trôi chảy, lâu rồi không xuất hiện trước máy quay.” Lạc Đà trông căng thẳng thấy rõ, liên tục cầm bình nước, uống hai hớp lớn mới có thể bình tĩnh lại: “Tôi ngồi ở đây chủ yếu vì, vì… vì người bạn của tôi, An Đông.”

“An Đông là tay bass của Phá Xác, đồng đội cũ của hai người đúng không?”

“Về tranh cãi giữa Lão Bạch… Bạch Diên Huy và Ngân Sơn, thật ra tôi không biết rõ, nhưng chuyện này tôi nhìn là biết cậu ta làm. Trước đây, khi chúng tôi chung ban nhạc, Lão Bạch từng đưa điếu thuốc bỏ thêm “hàng” cho Văn Hựu Hạ, tôi không có chứng cứ, mọi người có thể hỏi xem Văn Hựu Hạ có nhớ hay không. Đấy chẳng phải lần đầu cậu ta làm chuyện đó… Tôi không bào chữa cho bản thân mình, dù gì tôi cũng không vô tội, nhưng hiện tại tôi đã nhận phải hình phạt và đang cố gắng hối cải rồi.”

“Hồi chúng tôi mới quen, Lão Bạch nhỏ tuổi nhưng thành thục hơn tôi và An Đông nhiều, cậu ta đã hoạt động trong giới lâu rồi, từng đánh guitar cho một vài ban nhạc, sau đó thì đi lầm đường. Tôi nhớ ban đầu là do An Đông, quan hệ giữa cậu ta và An Đông không tốt lắm vì Lão Bạch muốn tất cả bài hát đều đề tên cả ban nhạc, trong khi An Đông nói chúng đều do mình viết nên không đồng ý. Hai người đó tranh cãi khá nhiều, rồi một ngày Lão Bạch nói với An Đông là cậu ta không muốn cãi vã nữa, An Đông tưởng rằng cậu ta đã thỏa hiệp nên rất vui vẻ… Lúc ấy Phá Xác đang chuẩn bị phát hành album, chúng tôi chọn “Escape to Yangon” do An Đông viết làm bài hát chủ đề.”

“Việc sản xuất bài hát không có vấn đề gì, một hôm nọ chúng tôi hẹn nhau ở chỗ An Đông để nhậu một bữa. Hôm ấy… hôm ấy, An Đông đã… cậu ấy đã chết.”

“Bác sĩ nói cậu ấy chơi thuốc quá liều, nhưng thật ra cậu ấy biết mình dị ứng mà.”

“Chính Bạch Diên Huy đã đưa cái kim tiêm đó cho cậu ấy.”

Nói đến đây, Lạc Đà nghẹn họng, con ngươi đục ngầu dần trong lại, hắn nhìn chằm chằm máy quay như đang muốn đối diện với người nào đó…

Tháng 7 năm 2002, trong căn phòng thuê nóng nực giữa mùa hè với tiếng ve kêu inh ỏi, dồn dập như muốn lấy mạng.

Cả người tay bass trẻ tuổi đỏ bừng, ho gãy cả họng vì thở không ra hơi, anh ta đập đầu vào tường khiến thái dương rách một vết lớn, máu rỉ ra, phát ra những tiếng rên rỉ nặng nề.

“Có chuyện gì thế?” Lạc Đà muốn bước lên đỡ anh ta, lại bị An Đông đã mất ý thức đá một cái.

Khi ấy, Bạch Diên Huy vẫn còn trẻ, gã giữ lấy Lạc Đà, giọng lạnh tanh: “Cậu ấy chơi thuốc high quá rồi, cậu đừng xía vào, cẩn thận bị kim tiêm đâm phải. Mẹ nó, đáng đời lắm! Tôi đã nói mấy thứ này không thể đụng vào mà!”

Lạc Đà không tin nổi: “Không thể nào! Sao tự dưng cậu ấy lại chơi đồ, An Đông bị dị ứng mà!”

“Đệt mẹ, sao tôi biết được, chắc uống quá chén rồi.”

Lạc Đà đẩy Bạch Diên Huy ra: “Không được, chúng ta phải gọi xe cấp cứu…”

“Cậu điên rồi à! Lát nữa bọn họ đến, nhìn phát là biết cậu ấy gặp chuyện gì, nếu chúng ta bị bắt đi hết thì album phải làm thế nào, những bài hát ấy phải làm sao bây giờ?” Bạch Diên Huy quát hắn, gần như bóp gãy vai Lạc Đà để ngăn hắn tiếp tục nhìn thảm trạng của An Đông: “Cậu sợ thì ra chỗ khác, để tôi giải quyết chuyện này… cậu muốn ở trong danh sách đen, hay là muốn nổi tiếng, kiếm ra tiền?”

Lúc ấy, Lạc Đà chưa từng tiếp xúc với những mặt trái của xã hội, tiếng An Đông gào rú bên tai ngày càng dữ dội, nghe thống khổ vô cùng. Anh ta trừng mắt nhìn Lạc Đà, vươn tay về phía hắn, rồi một giây sau lại cố sức cào lên khe hở trên tường gạch, ngón tay bê bết máu.

Trong một khoảnh khắc, đầu Lạc Đà trống rỗng.

Hắn sợ.

Hắn tông cửa xông ra ngoài.

Người hắn lạnh như băng, không biết đã phơi mình dưới ánh mặt trời bao lâu. Đến khi Bạch Diên Huy bước xuống, gã cầm trong tay một gói thuốc lá, tự ngậm một điếu, trên chiếc áo T-shirt cũ kĩ nhuộm vài vết đỏ như rỉ sắt.   

Gã bước về phía Lạc Đà đang ngẩn người trong ánh mặt trời chói chang, đưa hộp thuốc lá cho đối phương.

“An Đông đâu?” Lạc Đà hỏi, chẳng biết mình có thể chấp nhận đáp án hay không.

Bạch Diên Huy đáp, giọng điệu tỉnh táo bất thường: “Ngủ.”

Lạc Đà run rẩy, gã thở ra một hơi thật dài, châm điếu thuốc kia. 

Hắn vĩnh viễn nhớ mùi vị khác thường của điếu thuốc ấy, hồi thanh niên, hắn chỉ cho rằng đó là sự đặc biệt của “đồ xịn”, gây nghiện hơn những thứ khác. Lạc Đà nghĩ, hình như chứng nghiện thuốc của hắn đã trở nên nghiêm trọng hơn, Bạch Diên Huy nói rằng “cậu thích thuốc của tôi thì cứ lấy” và tặng không ít, dần dà những điếu thuốc ấy không thể thỏa mãn được hắn…

“Muốn hàng mạnh hơn? Cũng được, tôi lấy cho cậu.” Bạch Diên Huy ngậm thuốc, gảy đàn guitar, biểu cảm của gã bị che khuất: “Nhưng tôi nói rõ, đây là bản thân cậu muốn, đến lúc đó đừng có trách tôi.”

Miệng Lạc Đà đắng khô: “Không trách, không trách cậu, nhanh đi!”

Bạch Diên Huy cười: “Lạc Đà, chúng ta đổi ban nhạc đi, các ca khúc của nhóm mới cậu cho tôi đề tên mình được không?”

Lạc Đà đồng ý không chút do dự.

Buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp diễn, nhưng những phân tích sau đó đều có vẻ nhạt nhẽo so với tin tức chấn động kia: Bạch Diên Huy cướp toàn bộ tác phẩm của An Đông, vùi lấp hoàn toàn quá khứ từ Phá Xác, nhưng khi ấy lương tâm của Lạc Đà vẫn còn, tự mình lưu lại một vài món di vật của An Đông, ngay cả khi ở trong trại cai nghiện vẫn còn giữ.

Sau đó, hắn đưa tất cả cho Văn Hựu Hạ, bởi vậy anh có thể làm video so sánh chi tiết như vậy. Lạc Đà lên tiếng cũng giúp chứng minh toàn bộ tuyên bố của Ngân Sơn.

Nghe đến đây, Khâu Thanh vặn nhỏ âm lượng: “Hóa ra… chẳng trách anh ta lại muốn anh sáng tác cho mình.”

“Ừ, nếu anh không phát hiện, chắc giờ đã thành Lạc Đà thứ hai rồi.”

Số lần Khâu Thanh chửi Bạch Diên Huy trong hai ngày nay có lẽ còn nhiều hơn bốn năm qua, cậu xoa đôi mắt mỏi nhừ, không thể sắp xếp được một câu hoàn chỉnh, chợt nghe Văn Hựu Hạ nở nụ cười: “Vậy nên phải cảm ơn em.”

Khâu Thanh ngạc nhiên: “Hả?”

“Ngày ấy xuất hiện rất đúng lúc.” Khuôn mặt Văn Hựu Hạ vẫn bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt là tình cảm nồng nàn: “Chúng ta quen nhau rất khéo, không phải sao?”

Lâu lắm rồi, sau lưng Khâu Thanh khẽ nóng lên: “Nhắc lại chuyện xưa làm gì…”

Văn Hựu Hạ ngắt lời cậu: “Khâu Thanh, em cực kì quan trọng đối với anh.”

Chỉ vài chữ đơn giản đã khiến Khâu Thanh như trở về một đêm không mưa, cậu bị nhấn chìm trong cảm xúc thấp thỏm.

Khâu Thanh nhớ hồi ấy mình vừa ngây thơ vừa ngu ngốc, chỉ biết lẳng lặng theo sau Julie về phía căn phòng riêng trong hộp đêm, đứng ở cửa không dám nhìn vào. Lúc cậu đang do dự xem nên bỏ về hay đẩy cửa bước vào thì cánh cửa ấy chợt mở ra.

Một bóng hình sạch sẽ đeo đàn bass xuất hiện trước mặt cậu, nhếch nhác mà bình tĩnh, hỏi cậu: “Có đi không?”

Khi mới quen, Văn Hựu Hạ chẳng phải một vị thần giáng xuống sân khấu, nhưng anh đã cho cậu một tia sáng.

Giữa đêm hè, bọn họ ngồi trên băng ghế dài bên cây phượng tím, Văn Hựu Hạ châm điếu thuốc, nghe cậu nói về vụ cá cược ấu trĩ kia. Sau đó, anh nói với cậu với đôi mắt đong đầy ý cười: “Cậu thắng.”

Thắng có được thưởng gì không?

Khâu Thanh năm ấy không dám hỏi.

Nhưng cậu đã thắng được Văn Hựu Hạ rồi.