Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Biển Bạc - Lâm Tử Luật

Chương 37




Phần A: Phi Điểu

CHƯƠNG 37: “ĐÂY LÀ CÁI GIẢ PHẢI TRẢ KHI CẬU RỜI KHỎI TÁO THỐI.”

Edit: Mordred

Beta: V

Tiếng vặn cửa chỉ vang lên bốn, năm lần, sau đó, có vẻ đối phương đã từ bỏ nên hồi lâu không nghe thấy động tĩnh. Khâu Thanh tựa người ở bậc cửa, trong lồng ngực chợt dâng trào sự trống rỗng. Cậu nhìn ra ngoài qua mắt mèo, cả hai bên đều không có người, Văn Hựu Hạ đã đi rồi.

Hai ý nghĩ “quả là vậy” và “nhưng mà” va chạm nhau trong đầu, Khâu Thanh đứng ngây ra hồi lâu mới tỉnh lại khỏi mâu thuẫn khôn tả trong lòng. Cậu từ từ bước về phía giường – đây là phòng phổ thông tiêu chuẩn, một chiếc giường khác vẫn như ban đầu, vali và hộp đàn của Văn Hựu Hạ dựng ở góc.

Khâu Thanh nằm xuống, điều hòa khiến nhiệt độ căn phòng rất dễ chịu.

Cậu không đắp chăn, cứ vậy trở mình rồi với lấy điện thoại ở đầu giường, quen tay mở phần mềm có tên “Cầu Vồng Âm Nhạc”.

Từ lâu, Khâu Thanh đã dùng những nền tảng phát hành nhạc như Cầu Vồng Âm Nhạc, chủ yếu để các nhạc sĩ Indie đăng tải tác phẩm, gọi vốn hay giao lưu với người hâm mộ. Vì không có tiền, Đại Hán bắt đầu lấn sang bên bản quyền âm nhạc, Cầu Vồng vẫn luôn ở ranh giới phá sản. Song, trời không tuyệt đường người, hoạt động chính đang hấp hối nhưng các hoạt động phụ vẫn phất như lửa.

Để tiện cho người hâm mộ giao lưu, Cầu Vồng Âm Nhạc đã xây dựng một diễn đàn thảo luận bán riêng tư với chế độ chỉ nhận lời mời, sau mới chuyển thành công khai. Vậy là nơi này trở thành một địa điểm giao lưu giải trí nổi tiếng, tất nhiên có cả những chủ đề liên quan đến rock.

Ngoài việc buôn chuyện, rất nhiều người hâm mộ dùng nền tảng để chia sẻ cảm nhận về các buổi diễn hay khi giao lưu với tay chơi nhạc, cũng có bài đăng về vài mối tình ngắn ngủi, hành văn đẹp như tiểu thuyết, có cả những bài trêu ghẹo hỏi “có dụ dỗ được ban nhạc nào nào đó không” mà dục vọng len lỏi giữa những hàng chữ. Trước đây, Julie kéo cậu vào chơi, Khâu Thanh chỉ thỉnh thoảng nhìn lướt qua.

Lần cuối mở phần mềm ra là sau buổi diễn đầu tiên, chủ yếu là những lời khen ngợi, còn có người trắng trợn đăng bài bày tỏ sự thèm muốn với Văn Hựu Hạ, hỏi xem có ai chia sẻ Wechat của anh hay không. Giữa một rừng “các chị em kết bạn xong nhớ chia sẻ”, Khâu Thanh nhịn mãi mới kìm được bản thân mình không trả lời bằng câu “có cũng không đưa” viết hoa, in đậm.

Hôm nay nhìn lại, đã hơn nửa đêm mà bên trong vẫn rất đông lúc. Vừa lúc có một bài đăng với tiêu đề “Repo buổi diễn Ngân Sơn Lâm Cảng 11.19” ở trên cùng, Khâu Thanh bèn ấn vào với vẻ tò mò.

[Trước đây chủ yếu nghe nhạc dân gian, chưa từng tiếp xúc với ban nhạc này, bạn thân mình hâm mộ nên cứ đề cử hát chính là người cực kì đẹp, nghe mãi cũng tò mò mới đi cùng. Hai đứa đến rất sớm, đứng trước mặt tay bass, vị trí này còn cần giành ấy hả? Cười chết mất. Mà đến lúc mở màn mình mới hiểu vì sao phải tranh, anh ấy chỉ tập trung đánh đàn, không nói gì mà cũng đủ mê mệt. Lúc solo có một bạn hét mấy tiếng “Văn Hạ em yêu anh”, anh ấy cũng không ngẩng đầu, cả người là dòng “I don’t care” to đùng đó.]

[Hát nhiều bài lắm, có cả Season In The Sun nữa, không lạc điệu cũng không có lỗi gì luôn. Hát chính siêu đỉnh, tui thích “Thuyền Đêm Trên Sông Trắng” lắm, lúc anh ấy hát cực kỳ dịu dàng, bọn tui còn nhìn nhau hai lần! Lúc anh ấy lùi lại phía sau vén áo lên, cả khán đài đòi anh ấy cởi, xong anh ấy nhíu mày, dựng ngón tay lên môi rồi “suỵt” một cái… Trong đầu tui chỉ còn một suy nghĩ: Đây là bé mèo hoang ở đâu thế này?]

[Lúc encore có chơi một bài trong album trước, hình như chưa diễn bao giờ, rất nhiều người ở đó nói lần này hời rồi. Tay trống cũng rất đáng yêu, lúc battle một mình cậu ấy cứ im lặng đánh đến cùng luôn… Nhưng hát chính không hay nói, khâu trò chuyện chủ yếu do tay guitar. Có người hô “tiếng bass nhịp guitar” làm tay guitar cười, hát chính cũng cười theo, quay đầu lại nhìn tay bass mà anh ta không trả lời ORZ.]

[Không ký tặng nên chỉ chụp ảnh chung bình thường thôi. Bạn tôi muốn tìm tay guitar xin chữ ký mà ra khá muộn, may mắn là gặp được tay bass đang hút thuốc ngoài cửa! Bạn tôi cầm album trước của bọn họ xin ký tên, anh ấy hỏi chúng tôi xem có vui không, bạn tôi đùa bảo anh ấy nhắn lại với người hát chính lần sau nói nhiều lên, thế mà anh ấy nghiêm túc giải thích hôm nay cậu ấy không khỏe nên ít nói vậy. Cứu mạng… hóa ra anh ấy không có câm! Giọng nói êm tai lắm, trái ngược hoàn toàn với tiếng bass dữ dội của mình luôn! Tôi chỉ nhớ phải liên tục gật đầu thôi, quên cả xin chụp ảnh chung, đến giờ vẫn còn ngơ ngẩn đây…]

Bên dưới còn đăng kèm ảnh chụp buổi diễn. Có một tấm Văn Hựu Hạ ôm hờ cây bass, nghiêng người, nhìn về nơi mà ống kính không bắt được. Ánh đèn chuyển động, một nửa xanh dương một nửa đỏ thẫm, anh đứng ở lằn ranh mà phản chiếu lại ánh sáng ấy. Anh lắc lư theo điệu nhạc khiến mái tóc hơi dựng lên, đổ bóng lên phần xương hàm góc cạnh.

Ngón tay đang lướt nhanh qua màn hình của Khâu Thanh khẽ dừng lại, rồi chọn lưu ảnh.

Cậu lục lọi giữa bài đăng như “Hai ban nhạc đụng độ nhau nên chọn bên nào”, “Có ai biết Weibo của tay trống ban nhạc XX không”, “Lần đầu đi livehouse cần chú ý điều gì” để tìm nội dung liên quan đến mình và Văn Hựu Hạ. Nhưng hồi lâu không tìm được, dường như tất cả dấu vết về quá khứ trẻ tuổi ngông cuồng của cậu cũng đã yên lặng biến mất theo ban nhạc.

Có một vài người muốn ngủ với Văn Hựu Hạ, nhưng đa phần quan tâm đến ban nhạc khác, nhạc sĩ khác nhiều hơn. Bọn họ chỉ như hạt muối bỏ biển trên thế giới này, Khâu Thanh cũng không còn kiên quyết hay dũng cảm làm người đứng đầu từ lâu.

Cậu từng vững tin bọn họ có thể làm được cùng nhau, giờ Văn Hựu Hạ thà nửa đêm không biết đi đâu cũng không gọi điện cho cậu.

Rõ ràng điện thoại vẫn hoạt động mà.

Khâu Thanh trở mình, co người lại vùi sâu trong chăn. Cậu toan đi ngủ, song trời xui đất khiến lại mở bài đăng cảm nghĩ kia ra, sau khi lướt qua hàng loạt bình luận thì đột nhiên trông thấy một bài lặng lẽ trồi lên.

[Đây là Văn Hạ của Ngân Sơn đúng không? Người kia trông quen mắt lắm, Bạch Diên Huy?]

“Chẳng phải khéo quá sao.” Một tay gã khoác lên vai cậu bạn trai, móc bao thuốc trong túi quần ra, ngậm một điếu bằng miệng một khách lưu manh rồi nói mập mờ: “Văn Hạ, lâu rồi không gặp.”

Văn Hựu Hạ ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ yên lặng quay đầu sang chỗ khác rồi dùng ánh mắt thúc giục nhân viên lễ tân nhanh tay lên. Nhưng người phía sau đã bước đến gần, nghiêng người tựa vào mặt bàn lát đá cẩm thạch. Anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, theo sau là khói, mùi vị phức tạp không thể hình dung, mà kiểu nào cũng khiến anh ghê tởm.

“Sao, vờ không biết anh à?” Đối phương đến trước mặt Văn Hựu Hạ: “Chẳng phải bạn cũ sao?”

Lần này, cả nhân viên lễ tân khách sạn cũng nhíu mày.

Văn Hựu Hạ không thể không chào gã: “Lão Bạch.”

Anh và Bạch Diên Huy đã vài năm không gặp, lần cuối là tại Nam Kiều. Không biết gã nghe được tin tức về anh từ ai – có lẽ là người qua đường A tình cờ gặp khi làm việc, trước nay Lão Bạch vẫn quảng giao hơn anh tưởng tượng nhiều – nên tới tìm anh, rồi bị chặn ngoài cửa.

Cái giới này lớn như vậy, anh đoán có lẽ Bạch Diên Huy đến Lâm Cảng làm việc, hoặc đến chơi, mấy ngày nữa có một lễ hội âm nhạc cỡ nhỏ ngoài sân cỏ. Song lúc này gặp gã khiến Văn Hựu Hạ nhớ lại nhiều chuyện cũ, tâm trạng không tốt nổi.

Nhưng hiển nhiên Bạch Diên Huy không cảm nhận được sự ngột ngạt từ anh, hoặc có lẽ gã hiểu nhưng làm như không biết.

“Thế này là không được rồi!” Bạch Diên Huy đã uống rượu nên giọng lớn hơn, đi cũng không vững, toan víu lấy anh: “Hơn nửa đêm rồi sao cậu, cậu còn ở bên ngoài, không có ai theo à?”

Sao Văn Hựu Hạ có thể nói cho gã biết mình bị Khâu Thanh khóa cửa phòng, chỉ lùi lại phía sau để né khỏi tay của Bạch Diên Huy.

Nhân viên lễ tân đúng lúc đưa thẻ phòng, nhẹ giọng hô “anh Văn”.

“Giờ mới thuê phòng?” Bạch Diên Huy nhìn lại: “Với ai?”

Văn Hựu Hạ nhận lấy thẻ, chuẩn bị lách qua gã thì bị ngăn lại một lần nữa.

Bên cạnh Bạch Diên Huy là một cậu trai rất đẹp, trông có vẻ trẻ tuổi, có lẽ mới thành niên. Khi cậu ta đối diện Văn Hựu Hạ thì mang theo sự đề phòng khó hiểu, dán chặt lên Bạch Diên Huy – cậu bạn trai này coi anh như tình địch.

“Văn Hạ, cậu bảo trái đất tròn thế này, chúng ta gặp nhau ở nơi đây, có phải nên đi… uống một ly chúc mừng không? Đừng nhíu mày, cậu nhíu mày trông… khó coi lắm.”

Gã vừa nói vừa muốn đưa tay chạm lên giữa mày của Văn Hựu Hạ.

Anh xoay người rời đi, không muốn trông thấy người này nữa.

Đúng lúc ấy, Bạch Diên Huy như thể tỉnh lại, kéo cổ tay của anh rồi cố ý lên giọng: “Chạy cái gì mà chạy! Cậu tránh anh, chẳng lẽ không cần bài hát đó nữa à?”

Từ đó rơi vào tai khiến cả người Văn Hựu Hạ cứng đờ, trong đầu bỗng vang lên tiếng ong ong, huyết áp tăng vọt trong nháy mắt. Anh cố hết sức kiềm chế mình không ấn đầu Bạch Diên Huy lên tường rồi đánh gã một trận nữa giữa sảnh khách sạn sáng choang đèn đuốc. Nếu anh làm vậy, trước tiên sẽ gây ảnh hưởng trái chiều đến ban nhạc, rồi có một số việc sẽ thật sự không thể vãn hồi. Trong góc có một vài cô gái tò mò nhìn lại, Văn Hựu Hạ không thể không cắn môi dưới để ép mình giữ tỉnh táo.

Anh hiểu mọi việc phải làm theo lý trí, nếu là Khâu Thanh thì cậu sẽ không để ý những thứ này, nhưng anh không phải Khâu Thanh, anh mãi mãi không thể làm được như cậu.

Lực ở cổ tay rất mạnh, mắt Bạch Diên Huy đỏ lên, cười: “Anh biết nhắc đến cái này cậu sẽ không đi được.”

“Anh muốn gì?” Văn Hựu Hạ như nghe thấy tiếng bản thân cắn răng nghiến lợi vang trong tai.

“Đương nhiên muốn cảm ơn cậu, nhờ bài hát ấy mà anh được cả danh và lợi.” Bạch Diên Huy bước đến bên tai anh, hơi thở đầy mùi rượu khiến Văn Hựu Hạ ghê tởm, anh quay đầu đi để giữ khoảng cách xa nhất có thể. Bạch Diên Huy không quan tâm, nói tiếp. “Văn Hạ, ban nhạc kia quá nhỏ, sao mà chứa nổi cậu, cậu có nghĩ đến việc theo anh không?”

Văn Hựu Hạ nói một cách lạnh lùng: “Không đời nào.”

“Có gì mà không được, trước kia không phải cậu nói là không thể sáng tác nhạc cho anh, cuối cùng chẳng phải… Ha ha, đúng là bạn trai nhỏ của cậu đáng yêu lắm, cậu ta có kể lại những chuyện bọn anh nói cho cậu không? Anh xem tin tức về hai người rồi, cậu còn có thể làm hòa cơ à?”

“Trả nhạc cho tôi.”

“Trả? Vậy thì không được rồi, anh không đền nổi tiền bản quyền đâu.” Bạch Diên Huy sờ cằm, ánh mắt lướt qua người Văn Hựu Hạ từ trên xuống dưới, nói một cách sâu xa: “Nhưng mà… nếu cậu đồng ý ngủ với anh một lần, hoặc đưa bạn trai nhỏ của cậu ngủ với anh một lần thì chúng ta có thể nói…”

Văn Hựu Hạ nắm lấy cổ áo của gã, “bịch” một tiếng, đẩy gã ngã xuống quầy lễ tân.

Ót đột nhiên đập xuống đá cẩm thạch, Bạch Diên Huy choáng váng mặt mày mà càng cười lớn hơn. Trông tư thế này, rốt cuộc gã đã tỉnh rượu, bóc toạc vết sẹo của Văn Hựu Hạ không chút lưu tình.

“Nóng rồi à? Anh thích nhìn cậu như vậy lắm, thế càng hăng! Cậu tưởng mình thay trời hành đạo sao? Ha ha ha, đừng có ngây thơ! Khâu Thanh tự mình lựa chọn, cậu bực tức với anh có ích gì? Giỏi thì tìm Khâu Thanh xem nào!” Gã nhận ra Văn Hựu Hạ đã nới lỏng tay nên bèn xốc áo, lảo đảo đứng dậy.

Chỉ vào Văn Hựu Hạ, gã gượng cười vài tiếng rồi chợt tắt, mắt đỏ ngầu: “Văn Hựu Hạ, đây là cái giá phải trả khi rời xa anh, rời khỏi Táo Thối! Ban đầu anh có thể nâng cậu lên thì cũng có thể hoàn toàn phá hủy cậu…”

Gã gằn xong từng chữ, tay Văn Hựu Hạ đã nắm chặt lại thành nắm đấm. Trong cổ họng của anh đầy vị máu mà bản thân cắn ra, mùi tanh xộc lên cả khoang mũi và hốc mắt, anh hận không thể giết chết Bạch Diên Huy.

Nhưng sau cùng, tất cả do ai tạo thành?

Huyệt thái dương của Văn Hựu Hạ đau xót, anh nghe thấy tiếng cười của Bạch Diên Huy, anh thấy mình trong mắt đối phương nực cười như một thằng hề. Đầu váng mắt hoa, có lẽ có người đang chụp ảnh, ánh mắt lễ tân nhìn anh cũng như đang xem một trò cười. Văn Hựu Hạ không chịu được, anh muốn chạy trốn, nghiêng đầu sang nơi khác nhưng không thấy thang máy ở đâu.

Người phía sau vẫn đang gào: “Bực à? Nhưng cậu, làm, gì, được, anh, nào?”

Cút mẹ đi lý trí!

Văn Hựu Hạ tiến lên một bước, tiện tay cầm đồ trang trí bên cạnh, cùng lúc đó, nhân viên lễ tân gào lên!

Có người vội ngăn anh lại từ phía sau.

“Văn Hựu Hạ!”

Vì âm thanh kích động ấy, anh đột nhiên bị kéo về thực tại trong nháy mắt.

Khuôn mặt Bạch Diên Huy mơ hồ, hình như gã đã bị cậu trai trẻ tuổi kia kéo vào thang máy, cánh cửa kim loại dần dần khép lại. Văn Hựu Hạ vẫn trong trạng thái máu xộc lên đầu, anh thở dốc gấp gáp, trong ngực là sự phẫn nộ cuồn cuộn, anh gần như không cảm nhận được cơn đau.

Đêm đã khuya, cửa lớn khách sạn vẫn mở một cánh, vừa vào đông, gió lạnh bén nhọn mà thấu xương. Bàn tay đang nắm chặt lấy anh thuộc về cơ thể có nhiệt độ anh thân thuộc nhất, cao hơn người bình thường một chút, sưởi ấm nhịp tim chập trùng của anh. Một lúc lâu sau, Văn Hựu Hạ uể oải rũ tay xuống, đặt bình hoa lại chỗ cũ.

“Tôi không sao.” Anh nghe thấy mình nói, tai vẫn ù kinh khủng: “Sao cậu ở đây?”

Khâu Thanh tức đến nổ phổi, giẫm vào chân của anh – cậu đang đi dép bông của khách sạn nên chẳng có chút sát thương nào.

“Bắt anh về ngủ chứ gì!” Khâu Thanh gào lên rồi hạ giọng mắng một câu, đệt.