Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Biển Bạc - Lâm Tử Luật

Chương 2




Phần A: Mưa Tháng Năm

CHƯƠNG 2: “VĂN HỰU HẠ!”

Edit + Beta: V

Đúng 10 giờ sáng, Khâu Thanh đến công viên hoa tươi, 12 giờ cậu ghé cửa hàng tiện lợi 7-Eleven mua đồ ăn trưa, sẵn tiện mua thêm một ly cà phê hoặc cola gì đấy. Sau đó, cậu đi đến chỗ khu vực được phép hút thuốc trong quảng trường âm nhạc đợi chốc lát rồi quay trở về bồn hoa hình tròn, tiếp tục công việc ngồi đợi nhàm chán của mình. Mãi cho đến 5 giờ chiều, hai tay Khâu Thanh trống trơn thì cậu mới lên đường về nhà.

Cũng không phải toàn bộ thời gian cậu đều nhìn chằm chằm người qua đường.

Mà còn có xem video, ngẩn người, lại xem video, lại ngẩn người, giống như một con chó bị vứt bỏ vậy.

Lần thứ 9 ngồi đợi thì cậu gặp được Cố Kỷ và bạn gái của anh ta, Khâu Thanh giải thích rằng cậu chỉ tới đây để giải sầu. Cậu cũng đoán là Cố Kỷ không tin, hồi sau, vì không liên lạc được với cậu nên anh ta đã thử tới chỗ này tìm, và thế là cậu bị bắt gặp. Khâu Thanh cứ im ỉm như thế, còn Cố Kỷ chờ một lát rồi cũng rời đi.

“Nếu cậu thật sự… thật sự coi anh là bạn bè…” Cố Kỷ châm chước cách dùng từ: “Anh tìm người giúp cậu được không?”

Khâu Thanh không hiểu: “Em có tay, có chân, có thời gian.”

Dứt lời, cậu còn bồi thêm một câu: “Không có tìm người.”

Cố Kỷ nhìn Khâu Thanh hồi lâu, anh ta thật sự không tìm ra bất kỳ dấu hiệu phát bệnh nào của cậu, ngay cả câu “tự lo đi” hay “cậu chú ý sức khỏe” cũng không nói ra được. Thế là anh ta đành phải thổi râu mép, trừng mắt rồi không quản cậu nữa.

Còn Khâu Thanh thì nghĩ, có thể Cố Kỷ chỉ tình cờ “đi ngang qua” liếc mắt nhìn cậu một cái mà thôi.

Dù sao ngoại trừ Cố Kỷ ra thì mấy người cậu quen chẳng ai biết gì về Văn Hựu Hạ cả, càng miễn bàn đến việc bên nhau rồi chia tay giữa hai người.

Người kia cũng thực hiện lời hứa, tựa như đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.

Nhưng Khâu Thanh lại cảm thấy, chỉ cần người không chết thì việc cậu dựa theo manh mối tìm được anh cũng không phải là chuyện bất khả thi.

Ngày nào cũng vậy, hễ đúng giờ là cậu xuất hiện ở nơi này. Cố Kỷ suy đoán, nhất định là Khâu Thanh phát hiện ra gì rồi, còn Khâu Thanh thì vẫn bình tĩnh, chỉ cần cậu tiếp tục chờ thì nhất định một ngày nào đó có thể tóm được người mà mình muốn gặp.

Đáng tiếc, lần này Cố Kỷ và Khâu Thanh đều tính sai.

17 ngày trời, cậu ngồi từ sáng sớm cho tới chiều muộn, mắt dòm tai nghe tình hình xung quanh quảng trường âm nhạc, nhưng ngay cả người giống Văn Hựu Hạ còn không nhìn thấy, huống chi là bản thân anh.

Cậu lại hoài nghi video kia chỉ là một giấc mộng.

Trưa nay, Khâu Thanh đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn như thường lệ.

Nhân viên cửa hàng là cô gái mặt tròn đã gặp ngày hôm qua, cô ấy là người mới tới, mắt đeo kính, đang mặc tạp dề nằm nhoài trên quầy, nhỏ giọng nhắc nhở Khâu Thanh beefsteak tiêu đen đang được giảm giá.

Khâu Thanh cảm ơn ý tốt của cô, sau khi rối rắm lựa chọn trong chốc lát thì cậu vẫn cầm cơm cà ri loại thường và một bình nước khoáng lên. Thanh toán xong thì cô nhân viên giúp cậu hâm nóng, trong cửa hàng chẳng có ai khác nên cô tỏ vẻ quen biết tán gẫu với cậu.

“Anh không ăn thịt bò à?” Cô ngây ngô hỏi: “Hôm nay được giảm giá nhiều lắm đấy.”

Khâu Thanh bất an sờ vỏ điện thoại, mắt chớp lia lịa: “… Không ăn tiêu đen.”

Nhân viên cửa hàng “ồ” một tiếng, cô liếc nhìn lò vi sóng đếm ngược và hỏi: “Anh đẹp trai, hai ngày nay anh đều tới chỗ này, đến để công tác à? Hay làm chuyện gì?”

“Giết thời gian.” Khâu Thanh nói, sau lưng cậu ứa mồ hôi lạnh.

“Nhìn anh trẻ thật đấy, anh còn đi học hả?”

“… Đã tốt nghiệp.”

“Ồ, vậy anh làm việc ở khu này sao?”

“Cứ cho là vậy đi.”

“Đông Hà rất dễ sống đấy!”

“Ừm…”

Lòng bàn tay đặt trong túi áo đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, Khâu Thanh ứng phó với nhân viên cửa hàng mà tứ chi như muốn nhũn ra.

Cậu thật sự không quen trò chuyện với người xa lạ.

Tiếng “ting” của lò vi sóng đã cứu vớt cậu, Khâu Thanh lấy lại tinh thần, cậu im hơi lặng tiếng nắm chặt tờ khăn giấy đã cất trước đó lau mồ hôi, sau đó đưa tay nhận lấy đồ từ cô nhân viên đang nở một nụ cười đáng yêu. Khâu Thanh ngụy trang thành người bình thường đến mức không có kẽ hở.

“Cảm ơn.” Cậu cười với cô gái kia.

Cô hào sảng nói: “Anh phải ăn nhanh đấy nhé, để nguội sẽ ảnh hưởng hương vị…”

Bên trong cửa hàng tiện lợi có bàn ghế, nhưng Khâu Thanh luôn cảm thấy nhân viên của cửa hàng này quá nhiệt tình, nếu cậu ngồi ăn ở đây thì có lẽ đối phương sẽ tới hỏi han ân cần nữa, vậy nên Khâu Thanh đẩy cửa đi ra ngoài.

Mùi cà ri thơm phức, thức ăn nhanh ở cửa hàng tiện lợi không chú ý nhiều đến dinh dưỡng, nhưng hương vị vẫn tạm chấp nhận được.

Khâu Thanh ngồi trên băng ghế dài ăn đại vài miếng, có lẽ việc giao tiếp với nhân viên cửa hàng khiến cậu cảm thấy chán ăn, sau khi kiên cường chống đỡ lấp đầy bụng thì cậu bắt đầu nôn khan.

Khâu Thanh cảm thấy nhợn ở cổ họng, cậu đứng lên vứt phần thức ăn còn dư vào thùng rác, sau đó dạ dày nhộn nhạo lên cơn buồn nôn.

Cậu đã quen với cảm giác này rồi, chỉ cần ói ra là được, mà nằm nhoài bên cạnh thùng rác thì rất dễ bị người ta coi là đàn ông lang thang chưa tỉnh rượu. Khâu Thanh không quan tâm hình tượng cho lắm, nếu không phải còn sức lực suy nghĩ đến chuyện chẳng may bị chụp được sẽ mang lại phiền phức cho Liễu Vọng Dư thì cậu đã làm một bãi rồi. Khâu Thanh cố nén cảm giác không khỏe, cậu chạy chậm vào nhà vệ sinh công cộng, sau đó khóa trái cửa lại.

Thức ăn vừa vào bụng đã nôn sạch sành sanh.

Men chua trào ra đến khi cổ họng phát đau thì mới kết thúc.

Khâu Thanh súc miệng, rửa tay, rồi lập tức uống cạn non nửa bình nước lạnh. Cậu nhìn bản thân qua tấm gương đầy vệt nước – khuôn mặt ẩm ướt, không có chút hồng hào.

Khí trời ngày càng âm u, dường như sẽ mưa bất kỳ lúc nào.

Mấy ngày qua cậu vẫn chưa bị mắc mưa. Thành phố Đông Hà giáp biển, xuân hay thu gì cũng đều có mưa, nhưng được cái ban ngày mưa gió ít mãnh liệt hơn, đặc biệt là trời thu thì khí trời luôn sáng sủa và mát mẻ. Khâu Thanh ra khỏi cửa không hay mang dù, lúc này cậu đứng sững tại chỗ, đang suy nghĩ xem nên bắt xe về hay là tiếp tục chờ.

Về chuyện của Văn Hựu Hạ, lý trí còn sót lại bảo với cậu rằng “chuyện bất quá tam, mày đã chờ gần cả tháng rồi”, “có thể lần đó anh ấy chỉ tình cờ đi ngang qua, tình cờ chơi một đoạn solo trước mặt người hâm mộ”, “nếu anh ấy nhìn thấy video trên mạng thì sẽ càng không đến”.

Khâu Thanh gần như bị bản thân mình thuyết phục.

Nếu Văn Hựu Hạ chỉ nhất thời hứng khởi.

Nếu Văn Hựu Hạ phát hiện video bị lan truyền trên mạng.

Nếu Văn Hựu Hạ còn để ý chuyện đó.

Vậy cậu tuyệt đối không thể chờ được Văn Hựu Hạ ở chỗ này.

Đôi chân đang lê bước về phía quảng trường âm nhạc chợt khựng lại, giữa bản năng và lý trí, Khâu Thanh phải đưa ra một lựa chọn đầy khó khăn. Cậu không muốn từ bỏ cái gọi là trùng hợp, dù biết mình làm vậy sẽ lãng phí thời gian, nhưng cuối cùng cậu vẫn dùng biện pháp ngu xuẩn ấy.

Cậu chọn một con số – “17”, kỷ niệm sự ngớ ngẩn của mình.

Khâu Thanh thầm nói, thôi thì đợi thêm 17 phút, nếu không thấy được người thì sẽ không bao giờ đến đây nữa.

“Không bao giờ” – nghe mới quyết tuyệt làm sao, Khâu Thanh không chắc hôm sau mình có thể nhẫn nhịn không bước ra khỏi cửa hay không. Cậu thầm đếm ngược, rồi nghĩ cũng may là cậu không hoàn toàn điên cuồng, nếu không ngày tháng cứ tích lũy dần như thế, hôm nào đó cậu biến thành một pho tượng bất động thì sớm muộn gì cũng sẽ được lên bản tin xã hội.

“Vì tìm tung tích bạn trai cũ, người đàn ông nào đó suốt ngày cắm cọc tại công viên hoa tươi.”

Vậy không ổn, tìm đồng đội cũ thì nghe hàm súc hơn.

Cậu đổi chủ ngữ chỉ bản thân thành chó, và tiêu đề trên sẽ trở thành một công dân có lòng tốt đăng thông báo tìm chủ cũ cho một con chó hoang.

Khâu Thanh nghĩ rồi lại cười, cậu dựa vào một thân cây – vì tư thế ngồi xổm ở ven đường trông ngu quá, ném chiếc bật lửa nhựa trong tay lên cao hết lần này đến lần khác, tầm mắt cậu cũng chuyển động theo nó.

Ngó lên, lá cây lay động, gió càng lúc càng lớn.

Ngó xuống, bầu trời vẫn nhuốm màu đen, chỉ có nơi xa nhất là còn giữ lại một chút ánh vàng.

Ngó lên, một ông lão mang cháu gái đi tới.

Ngó xuống, hình như mấy dì múa quảng trường hôm nay kết thúc sớm.

Ngó lên.

Văn Hựu Hạ.

Ngó xuống.

Giật mình.

Ngó lên…

“Mày bệnh rồi.” Trong đầu Khâu Thanh chợt lướt qua ý nghĩ này, cậu nắm chặt chiếc bật lửa đang rơi.

Tiếng báo điện thoại khi đếm ngược về 0 như một tia chớp lọt vào tai cậu, chấn động đến mức Khâu Thanh chợt run lên. Cậu thất vọng ấn tắt rồi cất bật lửa vào túi.

Thôi, không chờ nữa.

Không có duyên phận.

Khâu Thanh nghĩ vậy, cậu đốt một điếu thuốc, sau đó dợm bước đi đến cửa hông của công viên hoa tươi.

Cậu quen vào từ cửa chính, nhưng hôm nay vừa nôn trong nhà vệ sinh, nôn xong cũng không quay lại quảng trường âm nhạc, nếu giờ đi ra bằng cửa chính thì hơi lòng vòng. Bên ngoài cửa hông cũng có trạm xe buýt, việc đổi sang một chuyến xe mình không thường ngồi tựa như điềm báo trước, rằng cậu và chuyện này sắp buông nhau ra rồi.

Có lẽ đây là điềm báo tốt.

Khâu Thanh nhã điếu thuốc ra, cậu thoáng nhìn ông lão mang băng đeo tay màu đỏ đang chống nạnh, ông ấy bất mãn nhìn cậu, sau đó dùng sức gõ tấm biển “Cấm hút thuốc nơi công cộng”.

Khâu Thanh giơ tay tỏ ý xin lỗi, cậu đi vài bước đến thùng rác gần nhất rồi ném điếu thuốc mà mình chưa hút xong vào.

Tầm mắt cậu dừng lại trên tàn lửa cuối cùng của điếu thuốc, đột nhiên, một giọt mưa rơi xuống. Khâu Thanh hoảng hồn, mấy cục đá cuội nằm trên thùng rác bị mưa rớt trúng phát ra tiếng vang giòn giã.

Ngón tay cậu bị dính ướt, Khâu Thanh nhíu mày lại: Mưa rồi.

Dù ý niệm trong nội tâm hay dấu hiệu khách quan cũng đều bảo cậu mau cút đi, Khâu Thanh nhét bình nước uống được nửa vào thùng rác, triệt để thuyết phục mình rời đi.

Tất cả các hoạt động trong công viên phải tạm dừng vì cơn mưa bất chợt, Khâu Thanh đi vội đến cửa hông, bước chân của những người xung quanh cũng trở nên gấp gáp, dòng người cuồn cuộn đang chảy về một hướng.

Vì vậy, người đàn ông đi ngược dòng phía trước bên trái lại khiến người khác chú ý.

Vóc người đối phương dong dỏng cao, ít nhất phải được 1,85 m, người nọ mặc áo thun màu vàng nhạt, quần bò trắng bệch và đôi giày chơi bóng cũ được giặt sạch sẽ. Đó là một bộ trang phục rất phổ thông, nhưng kỳ quái là đối phương đang mặc một cái tạp dề màu xanh sẫm, trên đó có in logo của chuỗi cửa hàng trà sữa nào đó – bởi vì tạp dề này rất lạc quẻ nên Khâu Thanh không kìm lòng được mà nhìn nhiều hơn một chút.

Vừa liếc mắt đã khiến cậu đứng đờ tại chỗ.

Người kia cũng không bung dù mà đi đầu trần giống như cậu, tóc tai bị mưa thấm ướt dán vào hai má.

Màn mưa ngày càng dày, nhưng hình như người nọ không cảm giác được, đối phương kẹp một cái khay giữa cánh tay, tay phải xách một túi ly giấy nhỏ, không nhanh không chậm đi hướng ngược lại với dòng người.

Vì đứng ở góc nghiêng nên không nhìn rõ ngũ quan của đối phương, Khâu Thanh cũng không có cách nào xác nhận người nọ có phải là anh hay không. Nhưng tư thế đi kia đã làm trỗi dậy ký ức vốn đã phủ bụi của cậu, tim Khâu Thanh đập kịch liệt, cảm giác nghẹt thở lập tức ùa tới.

Cậu đứng ngây ngốc ở đó, chân như đeo chì không thể nhấc lên được.

Vóc dáng và dáng đi ấy không có gì khác nhau, chúng giống đến mức khiến người ta kinh ngạc. Động thái yên lặng luôn thu hút ánh mắt người khác, hình như người đàn ông mặc áo thun vàng nhạt đã bị hấp dẫn nên hơi nghiêng đầu sang.

Trong tích tắc, mưa tuôn xối xả.

Ông lão mang băng đeo tay đỏ, bé gái mặc quần bông và người ba của mình, học sinh trung học trốn học, bà dì dùng khăn lụa che đầu thay cho dù đi lại trong mưa, dung mạo, vóc dáng, thần thái của mọi người chợt biến mất trong nháy mắt.

Cách dăm ba mét, tay chân Khâu Thanh lạnh lẽo, cậu vô thức bấm lòng bàn tay đến nỗi xém chảy máu.

Cậu đã đưa ra những phương án “sau khi tìm được anh ấy thì thế nào”, nhưng khi tình huống thực tế phát sinh thì tất cả đều bị bể hết. Lúc này, trong đầu Khâu Thanh chỉ còn lại hai chữ “đuổi theo”, cậu chạy thật nhanh về phía trước.

Một giọt mưa nặng trĩu rơi lên lông mi cậu.

“Văn…”

Cậu há miệng, cổ họng như thoát khỏi xiềng xích trói buộc và hô to lên: “Văn Hựu Hạ!”

Người đàn ông xoay ngang cái khay đặt trên đỉnh đầu, anh nghiêng người sang chỗ khác bước đi nhanh hơn.

Vờ không nghe thấy à?

Cậu đột nhiên nổi cơn giận dữ, hét lần nữa đến lạc cả giọng: “Văn, Hựu, Hạ!”

“Văn Hựu Hạ, anh đứng lại!”

Chưa kịp dứt lời thì Khâu Thanh trượt chân một cái, may là không té ngã, cũng vì vậy mà cậu bị bỏ lại một khoảng dài. Nước mưa dán lên gương mặt cậu, khi thấy người kia nghe động tĩnh mà dừng chân lại thì đáy lòng cậu chợt trỗi dậy một niềm vui sướng.

Trong tim cậu chỉ có một hình bóng, lòng bàn tay đau nhói, cổ họng thì khô ran, cứ như sắp chết chìm trong màn mưa này vậy.

Trừ khi người kia quay lại nhìn cậu một lần.

Khâu Thanh vuốt tóc mái cản ngay mắt lên, cậu bật cười.

“Mẹ nó… anh chạy cái gì?”

Mưa xối xả khiến cả người Khâu Thanh ướt đẫm, người qua lại tránh mưa gần như không còn một mống, không ai nghe cậu nói câu này cả, ngoại trừ Văn Hựu Hạ cũng ướt như chuột lột đứng cách đó không xa.

Chỉ mới hai câu đã hao hết không khí còn sót lại trong phổi cậu, Khâu Thanh chạy được vài bước thì dừng lại thở dốc, bây giờ cậu vô cùng chật vật, ngay cả đi cũng không nổi.

Văn Hựu Hạ đứng trong màn mưa không còn chỗ nào để đi.

Anh quay đầu lại, nước mưa chảy từ hàm dưới lọt vào cổ áo.

Hàng mày và đôi mắt đen như mực giống trong trí nhớ, nhưng bây giờ mặt anh lại tái nhợt, người hơi gầy, hai gò má hơi hóp lại, sườn mặt trông càng sắc sảo hơn.

Nhìn chính diện thì cái tạp dề kia trông buồn cười cực.

Khâu Thanh bật cười.

“Văn Hựu Hạ, anh…”

Anh cũng không tiêu sái lắm nhỉ.

Lời còn chưa thốt ra thì ý cười và vẻ đắc thắng trên gương mặt Khâu Thanh chợt biến mất. Cậu khó chịu nhíu mày lại, nhìn cô gái không biết từ đâu nhảy ra.

Cô gái ấy dùng một chiếc dù lớn màu xanh lam che cho Văn Hựu Hạ.



Tác giả có lời muốn nói:

Về Khâu: Bởi vì bệnh nên cơ thể không tốt cho lắm, nhưng tính cách cậu ấy không yếu đuối đâu.

Về Văn: Phần sau có người gọi cậu ấy là “Văn Hạ” cũng không phải do tôi viết nhầm, có thể coi đó là một biệt danh.