Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 97




Hai ngày sau, dựa theo bốn, năm số tài khoản Mục Báo đưa cho Kỳ Tham, Vệ gia luân phiên chuyển tổng cộng hai nghìn vạn vào đó, trong đó bao gồm bốn trăm vạn thù lao của Mục Báo, vì có Kỳ Tham làm bảo đảm, nên không cần phân biệt cái gì là tiền đặt cọc hay tiền cần phải rửa sạch, trực tiếp chuyển hết cho hắn.
Mục Báo nhận được thì gọi cho Kỳ Tham nói hắn cần năm ngày để làm việc.
Chuyện này coi như xong, vấn đề còn lại chính là thời gian. Mỗi tuần Vệ Tân đều xin vào gặp Vệ đại gia một lần, nói tiến triển công việc cho ba mình nghe, lúc đầu Vệ đại gia còn nghi ngờ Kỳ Tham, nhưng sau khi thấy Kỳ Tham xử lý mọi chuyện rất nhanh và gọn gàng, nên không còn nói gì nữa.
Vì phải bàn bạc về vụ án nên Kỳ Tham phải thường xuyên tới Vệ gia, cuối tuần cũng không ngoại lệ, vui vẻ nhất chính là Vệ Duyệt. Thấy sắp tới giờ Kỳ Tham tới, Vệ Duyệt ngồi lì ở phòng khách chờ Kỳ Tham, sau đó liền quấn lấy cô để cô cùng nhau chơi đùa trò chuyện.
Vệ Linh ở một bên nhìn, tuy không có lén lút ghen tuông, nhưng mỗi khi thấy em họ đủ mười sáu tuổi của mình cứ quanh quẩn bên Kỳ Tham, trong lòng nàng rất khó chịu. Mặc dù tính khí của Vệ Duyệt có chút bất định nhưng thuộc kiểu người nói được làm được, mà hai tháng nữa sau chính là sinh nhật mười sáu tuổi, nói không chừng lúc đó con bé sẽ mạnh dạng thổ lộ với Kỳ Tham, mà Kỳ Tham… Chắc chắn sẽ từ chối, vì Vệ Linh nhìn ra được, Kỳ Tham chỉ xem Vệ Duyệt là một đứa trẻ thôi.
Nếu Tiểu Duyệt thật sự tỏ tình, kết quả nhận được là không vui vẻ!
Tuy đã đoán trước kết quả như vậy! Nhưng Vệ Linh rất tán thưởng tính cách sáng sủa của em họ mình, yêu thì nói yêu, không thích thì nói mình không thích, chí ít có thể lớn tiếng nói ra suy nghĩ của mình, còn nàng thì… Tư tưởng mâu thuẫn, lo lắng quá nhiều, tự bản mình còn đang xoắn xuýt, từ nhỏ tới lớn luôn dậm chân tại chỗ, không tìm ra được một ưu điểm nào cả.
Kỳ hạn năm ngày đã qua, Mục Báo gọi điện cho Kỳ Tham, nói với cô mọi chuyện đã xong, chờ cô đưa khoản tiền còn lại, hắn sẽ cho người chuyển tiền qua mà thần không biết quỷ không hay.
Tin tức này làm toàn thể Vệ gia vui mừng như bỏ được tảng đá lớn xuống, trong suốt một tháng qua ai ai cũng lo lắng, tinh thần lúc lên lúc xuống.
Vệ nhị gia và Vệ Tân dùng thời gian một ngày, kết hợp sổ sách Kỳ Tham đem về từ tập đoàn Nhạc Sinh rồi kết hợp với số tiền đã rửa sạch đưa vào các lổ thủng dùng danh nghĩa làm quỹ từ thiện, khi hoàn thành, cơ bản không tìm được sơ hở gì.
Lúc này Kỳ Tham mới lấy lá bài tẩy ra nói chuyện với hai anh em Vệ gia: “Chuyện này xem như giải quyết được tám phần mười rồi, chuyện còn lại chính là tác phong cá nhân của Vệ đại gia, tuy người phụ nữ kia đã tự sát cũng tra không được bằng chứng cụ thể gì, nhưng bên ban kỷ luật vẫn nắm được ít nhiều trong tay, mặc dù cái bọn họ nắm được cũng không đáng gì, nhưng tôi đoán, việc Vệ đại gia bị xử phạt chắc chắn sẽ không trốn được, mà sau chuyện này, Vệ đại gia muốn phục hồi nguyên chức, chỉ sợ không thể được.”
Liên quan tới chuyện không thể phục hồi nguyên chức, Kỳ Tham cũng đã nói rõ từ trước rồi, Vệ gia lăn lộn trong giới chính trị nhiều năm rồi, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, nhưng cô vẫn chọn lúc bọn họ đang cao hứng nhất mà lên tiếng nhắc nhở, huống chi những gì cô nói là thật, Vệ đại gia phải từ bỏ quyền lực trong giới chính trị là điều chắc chắn rồi, mà trọng điểm là cô muốn ép Vệ gia nhìn nhận thực tế. Tường đổ mọi người đẩy, không còn địa vị quyền lực trong giới chính trị, Vệ gia sẽ không giống như trước kia làm gì cũng không biết e dè.
Vệ nhị gia biết rõ trong giới chính trị, nội bộ đấu đá rất dữ dội, thở dài một hơi, không thể làm gì khác: “Chỉ cần đại ca không phải ở tù là tốt rồi…Những cái khác… Không thể yêu cầu quá cao.”
Vệ tam gia cũng nghĩ giống anh mình, nghe Vệ nhị gia nói vậy, liền theo sát gật đầu, ngược lại nhìn Kỳ Tham nói: “Vấn đề còn lại chính là ra tòa, thời gian tiếp theo làm phiền cô rồi, còn chuyện cuối cùng thôi, xin cô đem hết sức mình chiến đấu thay Vệ gia chúng tôi!”
“Chắc chắn tôi sẽ làm vậy!” Kỳ Tham cười nhạt trả lời.
Mọi chuyện xem như nhất trí, bây giờ chỉ chờ bên công tố viện kiểm sát và tòa án quyết định thời gian mở phiên tòa đầu tiên, Kỳ Tham cũng bắt đầu giảm bớt số lần tới Vệ gia, ngược lại ở sở sự vụ nhận một vài vụ án nhỏ, điều tiết nhiệm vụ của mình ở sở sự vụ.
Lần trước Kỳ Tham gửi tin nhắn cho Tô Oánh, Tô Oánh cũng không trả lời lại, hôm nay trực tiếp gọi điện tới.
“Ây… Bây giờ không bận sao?” Kỳ Tham nhận điện thoại, trước tiên lên tiếng trêu chọc Tô Oánh một câu.
Không ngờ ngữ khí Tô Oánh không tốt, trả lời: “Là ai đã ăn trúng hỏa dược, kêu tôi đừng làm chuyện như gửi tin nhắn?”
Kỳ Tham nghe nhất thời lúng túng, “A” một tiếng, chẳng muốn tính toán chi li làm gì, qua loa nói: “Đúng, gọi điện thoại càng trực tiếp, thẳng thắng hơn, tôi nói với những tiến triển gần đây.”
“Vậy cô còn bận chuyện gì khác không?” Ngữ khí Tô Oánh vẫn không chuyển tốt lên, hiển nhiên bất mãn đối với thái độ có cũng được, không cũng được của Kỳ Tham.
Kỳ Tham vẫn không thèm để ý tính khí của Đại tiểu thư này, đơn giản trực tiếp trả lời: “Cũng không có gì quan trọng, rất nhàn rỗi.”
Tô Oánh nhanh chóng nói: “Vậy cô qua bên này, giúp tôi một chuyện. Coi như đi du lịch!”
“Tôi có thể giúp cô cái gì chứ?” Nếu như nhớ không lầm Tô Oánh đang ở chỗ khác đóng phim.
Âm thanh hừ lạnh không lớn không nhỏ vang lên: “Qua đây không phải sẽ biết sao? Bất quá tôi sẽ chi tiền vé máy bay! Tỉnh XX thị XX, sau khi đặt vé thì báo tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp người tới đón cô! Nhớ, phải nhanh!”
“Cái gì? Ai nói… Alo?” Âm thanh nhắc nhở đối phương đã cúp điện thoại truyền tới. Kỳ Tham trừng mắt nhìn màn hình điện thoại, thực sự không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Hai ba phút sau, Tô Oánh nhắn tin lại: Mau tới đây đi! Cho cô cơ hội kiếm lời!
Kỳ Tham nhắn lại hỏi: Cơ hội kiếm lời gì?
Nhưng Tô Oánh không hề muốn nói rõ cho Kỳ Tham biết, không thèm nhắn tin lại nữa.
Kỳ Tham cân nhắc nửa ngày, quyết định đi, mặc kệ xuất phát từ lòng tò mò của mình hay vì muốn cho Tô Oánh mặt mũi, Kỳ Tham lên mạng đặt vé, vì Tô Oánh nói sẽ trả tiền nên cô không cần nghỉ ngợi trực tiếp đặt vé hạng thương gia.
Tài xế đưa Kỳ Tham ra sân bay, trùng hợp Vệ Linh gọi điện tới, nói lâu rồi không tới nhà thầy Tôn tụ họp, hỏi cô có muốn rủ Trương Hoắc Tưởng và mọi người cuối tuần cùng nhau gặp mặt hay không?
“Tôi đang trên đường ra sân bay.” Kỳ Tham liếc nhìn đồng hồ, trả lời: “Chắc phải đi công tác mấy ngày, cuối tuần này có lẽ không được rồi, tuần sau thì có thể, chúng ta hẹn tuần sau đi!”
“Đi công tác sao? Được rồi, cô về chúng ta sẽ hẹn lại!” Vệ Linh nghi hoặc một hồi, nhưng rất lễ phép không có hỏi dò gì.
Kỳ Tham nghĩ câu hỏi của Vệ Linh theo một hàm nghĩa khác, nói lại: “Không có chuyện gì, chuyện của bác cả cô, nếu có động tĩnh gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”
“Tôi không có ý này.” Vệ Linh nói tiếp: “Chúc cô đi công tác thuận lợi, Kỳ luật sư.”
Kỳ Tham cười thành tiếng, hai người chào tạm biệt rồi cúp máy.
Máy bay đáp xuống, người tới đón Kỳ Tham chính là đại diện của Tô Oánh, Tô Oánh thường gọi là “Chị Quyên”. Kỳ Tham vui vẻ chào hỏi, nhưng nhận được chính là sự lạnh nhạt, Quyên Tử chỉ nhận hành lý của Kỳ Tham bỏ vào cốp xe mà không hề nói lời nào, rõ ràng không muốn nói chuyện với cô.
Nhiệt tình mà bị hờ hững, trong lòng Kỳ Tham cũng không thoải mái, nên từ sân bay tới trường quay, đoạn đường đi cũng hai tiếng đồng hồ, nhưng trong xe hoàn toàn không có tiếng động nào cả.
Trường quay được dựng trên bán đảo ở khu Tây Bắc, chờ Tô Oánh quay xong đi ra, Kỳ Tham đã muốn đóng thành băng, nhưng tay còn chưa kịp duỗi ra chào hỏi, Tô Oánh đã đi tới, kiên quyết kéo cô đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Tới đây! Tôi dẫn cô đi gặp tổng đạo diễn bộ phim này!”
“Này, chị hai…” Kỳ Tham có kháng nghị cũng kháng nghị không thành, bị Tô Oánh kéo đi một vòng tới chỗ có kiến trúc hiện đại hoàn toàn đối lập với khu vực trường quay vừa đi qua, hai người cùng đi vào một căn phòng được dựng lên rất giản dị.
“Minh Đạo! Đây là người tôi đã đề cử! Trước tiên đừng hỏi cái gì hết, hãy nhìn ngoại hình có phù hợp yêu cầu của anh không?” Tô Oánh dẫn Kỳ Tham tới trước mặt một nam nhân đội mũ lưỡi trai có thân hình cao cao ốm ốm, vừa nói xong liền ngồi xổm xuống chỗ ấm lô duỗi hai tay ra sưởi ấm.
Kỳ Tham vừa định hỏi có chuyện gì xảy ra, thì người nam nhân tên Minh Đạo đã ngẩng đầu lên nhìn cô, vừa lên tiếng liền ra lệnh: “Cô đừng nhúc nhích.”
Mới vừa ở ngoài trời tuyết đứng chờ cả một tiếng, bây giờ chưa kịp làm ấm người đã bị người đàn ông xa lạ dùng ánh mắt sắc bén đánh giá, bên cạnh còn có mấy người giống như trợ lý đạo diễn, nhà sản xuất nhìn cô từ trên xuống dưới, Kỳ Tham xin thề, cô chưa bao giờ thấy mình ngu như lúc này.
“Cô tên gì? Trước đây có từng biểu diễn cái gì không?” Minh Đạo nhìn gương mặt đông cứng của Kỳ Tham khoảng chừng năm phút, mới lên tiếng từ tốn hỏi.
Kỳ Tham đưa tay lau nước mũi, xác định nước mũi không có chảy ra, rồi dùng khẩu khí không hơn không kém nói: “Xin hỏi chuyện này có liên quan gì tới anh?”