Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 92




Kỳ Tham ngồi xe của Vệ tam gia tới Vệ gia. Từ lúc xe chạy vào cổng chính biệt thư Vệ gia, trong lòng Kỳ Tham không khỏi đắc ý vì gian kế được thực hiện thành công.
"Em đúng là mời được người tới." Vệ nhị gia mặc quần áo thoải mái ở nhà, tạm thời bỏ qua Kỳ Tham, tràn ngập đố kị nói với em trai mình.
Hắn không để ý Kỳ Tham, Kỳ Tham cũng lười nhìn tới hắn, cô đừng bên cạnh Vệ tam gia, đưa mắt đánh giá hoa viên một vòng, chỗ này rất rộng, phong cách xa hoa bậc nhất chỉ sợ không tìm được chỗ thứ hai có thể so sánh.
"Chị Kỳ Tham tới rồi sao? Chị Kỳ Tham thật sự tới sao?" Vệ Duyệt ở sau bác 2 mình nhích người qua, đứng trên bậc thang nhìn Kỳ Tham, lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười vừa cao hứng vừa thấy xấu hổ, bước xuống thêm hai bước, lại không dám tới gần Kỳ Tham nên chạy tới ôm cánh tay ba mình, len lén đưa mắt liếc nhìn Kỳ Tham.
Kỳ Tham mỉm cười nhìn Vệ Duyệt gật đầu.
Đối diện, Vệ Linh đứng sau Vệ nhị gia, cùng mẹ nàng với bác gái đứng sóng vai. Vệ Linh kinh ngạc vô cùng, có chút không dám tin nhìn Kỳ Tham, nàng nghĩ như thế nào cũng không thông suốt được, tại sao Kỳ Tham lại đồng ý với chú út nàng, hơn nữa còn tự mình tới Vệ gia. Do dự không chắc, làm nàng không giống như thường ngày, tiến lên nói chuyện với Kỳ Tham.
Kỳ Tham liếc nhìn Vệ Tân và Vệ Minh đứng đó với sắc mặt không tốt, nghĩ thầm xem ra các thành viên Vệ gia đa số đều có mặt đông đủ, liền quay đầu, không kiêu ngạo không hèn mọn nói với Vệ tam gia: "Tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện, sắp xếp những vấn đề cần thiết cho lần ra tòa đầu tiên."
Vệ Tam gia không nói hai lời gật đầu đồng ý, đưa tay chỉ hướng phòng khách nói: "Bên này, mời Kỳ luật sư!"
Kỳ Tham cùng Vệ tam gia dẫn đầu đi trước, Vệ nhị gia và mọi người thả cước bộ đi theo sau, người giúp việc đã sớm chuẩn bị trà nước đâu vào đó rồi, trước khi bắt đầu, Kỳ Tham nói thêm: "Cần tất cả mọi người đều có mặt sao?"
"Tiểu Minh, Tiểu Duyệt, Tiểu Khác, các con đi về phòng đi." Hình như Vệ nhị gia cũng có ý này, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lên tiếng ra lệnh.
Ba anh em Vệ Minh người này nhìn người kia, vốn Vệ Duyệt định kiên trì ở lại, nhưng Vệ Khác nhìn chị gái mình làm động tác im lặng, Vệ Duyệt cũng biết, đây không phải chuyện nhỏ, đành tiếc hận liếc nhìn ba mình và Kỳ Tham, xoay người cùng Vệ Minh, Vệ Khác đi về phòng.
Vệ nhị gia vẫn không thể tin tưởng nhìn Kỳ Tham, trong tay cầm một quyển tài liệu đưa được một nửa rồi dừng lại.
Bộ dáng lúc này của Kỳ Tham vô cùng nghiêm túc và chuyện nghiệp, cô đưa tay chuẩn bị động tác nhận lấy, nhìn Vệ nhị gia vẫn không chịu đưa tài liệu cho mình, nhưng Kỳ Tham không làm ra phản ứng gì, chỉ duy trì động tác đưa tay, chờ đợi Vệ nhị gia.
Vệ tam gia nhàn nhạt nhìn một lúc, nửa ngồi dậy, đưa tay lấy quyển tài liệu trong tay anh 2 mình, đưa cho Kỳ Tham, sau đó nhìn Vệ nhị gia nghiêm túc nói: "Anh, dùng người thì đừng nghi, đã nghi thì đừng dùng!"
Kỳ Tham không nhiều lời làm gì, trực tiếp mở quyển tài liệu dày cộm ra xem. Bản khai không có bất kỳ dấu ấn gì, nhưng dù gì cô cũng thường xuyên kiểm duyệt tra xét các bảng báo cáo tài chính xí nghiệp dưới quyền Kỳ gia, mà bảng báo cáo này, rõ ràng cho thấy có một phần tài chính quan trọng của Vệ thị bị thay đổi, trong đó còn có một vài con số rất lớn chưa được công khai, không cần phải nói cũng biết ngọn nguồn ở chỗ nào.
Phần này chỉ có Vệ nhị gia mới rõ ràng chi tiết, hiển nhiên đây mới báo cáo tài chính thật sự của Vệ thị, tổng cộng chỉ có mấy trang, lật tới tờ cuối cùng, một hàng chữ số được thống kê, đây chính là số tiền mà Vệ đại gia đã tham ô, mà con số này so với những gì Tô Oánh điều tra được cũng không sai biệt lắm.
Đáy lòng Kỳ Tham cười lạnh, ngoài mặt vẫn không có thay đổi gì, lên tiếng hỏi: "Bây giờ cần phải bù vào bao nhiêu?"
"Hơn bốn nghìn vạn." Vệ nhị gia lạnh lùng trả lời.
Kỳ Tham nhẹ gật đầu, tiếp tục hỏi: "Có thể nắm chắc sẽ bù đắp được các lổ hỏng sao? Bây giờ tài chính có đủ tiền không?"
"Vẫn đang tìm người thương lượng cửa sau, chúng tôi đã bù vào đó hơn ba nghìn vạn còn lại bốn nghìn vạn... Tôi sẽ nghĩ cách." Tuy Vệ nhị gia không có tin tưởng chắc chắn làm được, nhưng bây giờ không có con đường khác. . Xi𝔫‎ ủ𝔫g‎ hộ‎ chú𝔫g‎ tôi‎ tại‎ ﹏‎ T𝘳UmT𝘳𝘶𝑦𝑒𝔫.𝗩𝔫‎ ‎ ﹏
Kỳ Tham đóng quyển tài liệu lại, dùng một góc nhẹ nhàng dập vào cằm mình, đảo mắt nhìn Vệ Linh, ngồi một góc sofa, nãy giờ không hề nói gì, bỗng nhiên Kỳ Tham hỏi: "Đối với hai vấn đề này, Vệ luật sư thấy thế nào?"
Vệ Linh không ngờ Kỳ Tham lại hỏi mình đột ngột như vậy, hơi dừng một lúc, rồi nhíu mày trả lời: "Cũng không phải dễ dàng thực hiện được. Nhưng việc cấp bách trước mắt là mở ra một vết rách, chỉ cần tìm được người đồng ý đứng ra dàn xếp, lúc đó giải quyết vấn đề tài chính cũng không muộn."
"Đúng vậy!" Kỳ Tham cười như không cười khẳng định, lại nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, rồi ra vẻ hoàn toàn vô ý hỏi thăm: "Vệ nhị gia, Ngài có quen biết ai trong Viện kiểm sát không? Có ai có quyền nói chuyện không?"
"Hầu như..." Vệ nhị gia đột nhiên dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi chân thành nói: "Người có tiếng nói, e chỉ có Tô kiểm sát, ông ta có đủ quyền trong Việm kiểm sát, nhưng quan hệ giữa tôi và hắn cũng không tính là quá quen thuộc."
Sau khi Kỳ Tham nghe xong thì nghĩ thầm: Không quá quen thuộc mà anh của ông lại muốn con trai mình cưới viên ngọc quý trong tay Tô viện trưởng viện kiểm sát? Xem ra Vệ đại gia đã quá coi trọng con trai mình rồi. Nhưng Kỳ Tham nghĩ thì nghĩ, ngoài mặt cũng bất động thanh sắc: "Vệ nhị gia đối với Tô viện trưởng viện kiểm sát hiểu được tới đâu? Cảm thấy có thể tin tưởng được không?"
"Trước đây, anh cả tôi cùng hắn qua lại coi như mật thiết, còn thời điểm này, hắn có đồng ý đứng ra dàn xếp hay không?... Tôi không dám cam đoan." Quan hệ xã hội bây giờ chỉ là mặt ngoài, Vệ nhị gia cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
Kỳ Tham trả lại quyển tài liệu cho Vệ nhị gia: "Về phần Vệ đại gia, tôi nghĩ tôi không cần đi gặp ông ấy, nhưng Vệ nhị gia, hai ngày tới tôi nghĩ Ngài nên tìm cách tự mình vào trại giam dặn dò Vệ đại gia... Trước mắt, tuyệt đối không được khai gì cả, mọi chuyện cứ giao cho những người được tự do bên ngoài xử lý."
Vệ nhị gia nói: "Đây là chuyện đương nhiên rồi. Bây giờ cô có ý tưởng cụ thể gì chưa?"
"Tôi nghĩ, chuyện cần thiết vẫn là bất chấp nguy hiểm, đi tìm Tô viện trưởng viện kiểm sát." Kỳ Tham nói tiếp: "Với tình hình trước mắt, ông ta là người nắm quyền sinh sát trong tay, mọi chuyện đã quá rõ, người chịu trách nhiệm điều tra và kiểm toán, nói cho cùng cũng chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi, nếu chúng ta chỉ dựa vào những người nghe lệnh người khác làm việc để tìm ra lổ hỏng là chuyện không thể nào."
Lời Kỳ Tham nói là sự thật, cũng rất rõ ràng, nên Vệ nhị gia không thể nào bắt bẻ được, nhưng đối với Tô viện trưởng, hắn cũng không quá tin tưởng có thể tiếp xúc một cách đơn giản: "Tôi có thể đi tìm hắn, chỉ là không biết hắn có đồng ý hay không?"
"Nếu hắn không đồng ý, vậy chúng ta đành dùng một ít thủ đoạn thôi." Biểu tình Kỳ Tham trở nên trào phúng: "Bất quá bây giờ chưa tới lúc phải đi bước đó, trước tiên Vệ nhị gia cứ đi tìm Tô viện trưởng trước đi, nếu ông ta đồng ý thì là chuyện rất tốt, còn nếu ông ta không đồng ý, Ngài cũng biết nên làm thế nào thu hồi ý chứ?"
Vệ nhị gia cùng Vệ tam gia liếc nhìn nhau, hai huynh đệ đều là hồ ly ngàn năm, tình hình nguy cấp phải biết nắm chặt thời gian là quan trọng, nên không muốn cùng Kỳ Tham đánh Thái Cực nữa, liền gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ.
"Còn phần tiền bạc... Tuy bây giờ nói thì hơi sớm một chút, tôi có thể từ chỗ người khác giải quyết sạch sẽ gọn gàng không để lại dấu vết, tới lúc đó thông qua phương diện khác tẩy sạch một lượt, cam đoan không có ai tra được điều bất thường trong tài khoản của hội ngân sách." Kỳ Tham cũng không muốn nói rõ, chỉ đơn giản khẳng định kết quả, chứng minh cô có đủ năng lực giúp Vệ gia giải quyết khó khăn về sổ sách của hội ngân sách: "Nhưng tôi thì không có bốn nghìn vạn rồi, chuyện này, hai vị phải suy nghĩ tìm biện pháp."
"Được... Không thành vấn đề, đã làm phiền Kỳ luật sư." Vệ tam gia lập tức trả lời.
Mọi người xem như thống nhất được đường đi nước bước, lúc này Vệ nhị gia nghi ngờ càng sâu hơn: "Tại sao cô đồng ý giúp chúng tôi?"
Kỳ Tham đã chuẩn bị rời khỏi, nghe Vệ nhị gia rốt cuộc cũng mở miệng hỏi vấn đề này, liền vui vẻ ra mặt: "Chuyện này sao? Ngài nên hỏi Vệ tam gia. Bây giờ tôi phải trở về chuẩn bị thư ủy thác và một số tài liệu cần thiết, hẹn gặp lại!" Thời điểm này, Kỳ Tham không cần cho ai mặt mũi, trực tiếp cầm túi xách của mình lên, nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng khách.
Từ chối tài xế Vệ gia đưa về, Kỳ Tham ra khỏi cửa chính, cô đi chậm rãi ra giao lộ, rồi đón taxi, nói địa chỉ sở sự vụ cho tài xế, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tô Oánh: Mọi chuyện bên tôi rất thuận lợi, thỏ sẽ tới tìm gốc gỗ lớn là ba của cô, cô cột chặt ba cô chưa?
Nửa tiếng sau Kỳ Tham tới sở sự vụ, lúc này Tô Oánh mới trả lời tin nhắn của cô, giọng điệu hết sức chảnh chẹ: Chỉ cần Ông ấy vẫn là ba của tôi, tôi sẽ có cách ngồi lên cổ Ông ấy.
Quan hệ ruột thịt giữa hai người họ Tô này là bình thường sao? Kỳ Tham đọc tin nhắn, không tự chủ đưa tay sờ cổ mình.
Vào sở sự vụ, Kỳ Tham nhàn nhã thong dong tới bàn làm việc của mình ngồi xuống, sau đó điềm tĩnh lấy di động ra gọi cho Vệ tam gia, giọng điệu giống như đang rất sốt ruột: "Vệ tam gia, lúc nãy tôi đi gấp, đã quên một chuyện rất quan trọng."
"Chuyện gì?" Vệ tam gia hỏi.
Kỳ Tham nhỏ giọng nói: "Là chuyện liên quan tới người phụ nữ bên ngoài của Vệ đại gia... Lúc nãy ở trước mặt chị dâu Ngài, tôi không tiện nhắc tới, sau đó cũng quên, bây giờ chuẩn bị tài liệu tôi mới nhớ tới, ngoài Viện kiểm sát thì ủy viên kỷ luật cũng đang điều tra chuyện này. Hiện giờ chưa thấy động tĩnh gì, có lẽ họ vẫn chưa biết người phụ nữ đó là ai, không biết Ngài hay Vệ nhị gia có biết thân phận và nơi ở của người đó hay không? Nếu biết rõ, thì..."
Vệ tam gia biết Kỳ Tham cố ý dừng lại chỗ này, rất nhanh tiếp lời: "Kỳ luật sư không đề cập thật sự tôi cũng không để ý vấn đề nhỏ này! Cám ơn cô kịp thời nhắc nhở, chuyện này cô đừng lo lắng, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết!"
"Được. Vậy tôi làm việc tiếp đây, chờ có đầu mối gì mới tôi sẽ liên lạc với Ngài." Kỳ Tham nói xong liền cúp máy, nhẹ nhàng để điện thoại xuống bàn, lúc này Kỳ Tham mới lộ dáng vẻ tươi cười xen lẫn sự tàn khóc trong đáy mắt.
Bốn ngày sau, Kỳ Tham ngồi gác chân trên bãi cỏ trong hoa viên của Vệ gia, trong tay cầm một quả bóng Golf, ngồi đó trêu chọc Scotland Shepherd Citrus, cuối mùa thu gió có rất lớn, thổi cái đuôi tóc không dài không ngắn của cô bay tán loạn, bộ lông dài của Citrus lướt nhẹ trong tay cô, khiến cô vui vẻ gọi lớn tên nó.
Vệ Linh đứng bên ngoài bãi cỏ, im lặng nhìn bóng lưng một người một chó đang chơi đùa, nhưng trong lòng lại không thể nào bình tĩnh như vẻ ngoài của nàng.
Kỳ Tham vứt quả bóng ra đằng xa, nhìn Citrus hưng phấn chạy theo quả bóng, lúc này cô duỗi hai chân thẳng ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy Vệ Linh yên tĩnh đứng đó, nửa cười hỏi: "Chào buổi chiều, Vệ luật sư, có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Vệ Linh bước lên bãi cỏ, đi tới bên cạnh Kỳ Tham thì đứng lại, nhìn bóng của mình bao trùm cả người Kỳ Tham, nội tâm nhẹ nhàng rung lên. Nhưng lúc này không thích hợp suy nghĩ những chuyện khác nên Vệ Linh điều chỉnh tâm tình, bình thản lên tiếng hỏi vấn đề mà mấy hôm nay nàng muốn hỏi nhất: "Tại sao lại giúp Vệ gia?"
"Không phải ba của Vệ luật sư đã hỏi một lần rồi sao? Bây giờ cô lại hỏi lần nữa. Nói hai người không phải ba con cũng không ai tin a." Kỳ Tham cười nói.
"Mặc dù chú út tôi đã từng nói qua..." Vệ Linh nhăn mày, nói tiếp: "Sau khi chuyện thành công, ba tôi sẽ chuyển 2% cổ phần công ty cho Kỳ gia, tuy không phải con số nhiều, nhưng với hoa hồng được chia hằng năm, cũng đủ để cô không cần làm luật sư vẫn có thể sống an nhàn... Chỉ là tôi nghĩ, đây không phải là cái mà Kỳ luật sư muốn, lần nay cô đồng ý ra tay, nhất định không phải vì tiền."
Kỳ Tham giật mình rồi nhanh chóng khôi phục bộ dáng tươi cười: "Sao? Vậy Vệ luật sư cảm thấy tôi vì cái gì?"
Vệ Linh im lặng, mắt chớp động nhìn Kỳ Tham, mà Kỳ Tham vẫn duy trì gương mặt tươi cười không chút nhượng bộ nhìn thẳng gương mặt đoan trang của Vệ Linh.