Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 83




“Cà vạt.” Kỳ Tham vừa nói vừa làm động tác đeo caravat dưới cổ, rồi lại cười xấu xa: “Cái này thật sự vô duyên với Vệ luật sư.”
Vệ Linh bất đắc dĩ cười cười: “Kỳ luật sư luôn thích trêu chọc người khác vậy sao?”
“Nhưng lời tôi nói cũng là sự thật.” Kỳ Tham rất thảnh thơi trả lời: “Có một vĩ nhân đã từng nói, chúng ta không thể trách móc người nói lời thật.”
Vệ Linh cười lắc đầu, nhấp một ngụm trà.
Kỳ Tham như có gì đó suy nghĩ, im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, trước khi Vệ luật sư đi tôi xin nói trước với cô một chuyện, ở bên đó bạn của chị tôi rất nhiều, tuy đều là nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh, nhưng các nàng... đều thích người cùng giới!”
“Sao?” Vệ Linh sửng sốt một chút.
Kỳ Tham vội vàng giải thích: “Tôi chỉ sợ chị tôi nhất thời nảy lòng tham muốn mời cô tham dự party sinh nhật của chị ấy, chị ấy luôn muốn giúp bạn bè, nhiều khi tôi sợ nói mò nói lung tung gì đó thì cô cũng đừng để trong lòng.”
Lời nói của Kỳ Tham làm Vệ Linh thoáng cái căng thẳng: “Bạn bè của chị cô?”
“Họ cũng không phải xấu, chỉ có đều quá phóng túng.” Kỳ Tham không quan tâm khoát tay: “Cũng có thể chị tôi sẽ không để cô gặp mặt bạn chị ấy, tại tôi lo xa thôi. Nếu như vậy thì quá tốt rồi.”
“Tại sao lại tốt?” Vệ Linh không hiểu hỏi.
“Bởi vì Vệ luật sư không cần ngồi đó nghe các nàng lừa gạt ha ha...” Kỳ Tham trả lời.
Vệ Linh tức cười, tự nhiên nàng có một loại dục vọng muốn gặp bạn của chị Kỳ Tham, muốn nhìn tư thái nữ nhân khi thích người cùng giới, muốn biết sinh hoạt hằng ngày của họ sẽ diễn ra như thế nào.
Cùng nhau ăn cơm được một lúc, Kỳ Tham lấy số điện thoại của Kỳ Tề đưa cho Vệ Linh, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà gọi tới lần thứ ba Kỳ Tề mới nhận điện thoại. Sau khi nói chuyện xã giao, biết nàng là Vệ Linh, qua thành phố XX công tác còn giúp Kỳ Tham mang quà qua cho mình, Kỳ Tề quyết đoán hỏi thời gian chuyến bay, chủ động ra sân bay đón nàng.
Máy bay ở giữa không trung, vận hành rất ổn định, Vệ Linh nghĩ tới thất thần, Kỳ Tề có mời nàng tham gia party sinh nhật không? Liệu nàng có gặp những người bạn của Kỳ Tề mà Kỳ Tham đã nhắc đến không?
Tới đón Vệ Linh không chỉ có một mình Kỳ Tề mà theo nàng còn có một tiểu cô nương cột tóc đuôi ngựa, khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt thanh tú sạch sẽ, vừa nhìn đã tạo cảm giác tràn ngập sức sống. Được Kỳ Tề giới thiệu, Vệ Linh biết tiểu cô nương này là Khang Tử Hinh, người yêu của Kỳ Tề. Chắc đây cũng là người mà cách đây không lâu Kỳ Tham vô tình nhắc tới “Chị tôi thích nữ nhân".
Kỳ Tề lái xe chở Vệ Linh tới một nhà hàng mà cô đã đặt trước, Vệ Linh thay Kỳ Tham chuyển quà xong, mọi người nói chuyện rất tự nhiên. Thế là Kỳ Tề cũng đưa thiệp, mời Vệ Linh tới buổi tiệc sinh nhật của mình, còn nói tất cả người có mặt hôm đó không phải người ngoài, đều là bạn bè của cô, nói Vệ Linh không cần khách khí.
Tất nhiên là Vệ Linh vui vẻ đồng ý, ngày kế tiếp ở thành phố XX nàng bắt đầu bận rộn với công việc của mình, nhưng đôi lúc vẫn không nhịn được mà suy nghĩ, tưởng tượng về bạn của Kỳ Tề.
Nghĩ được một lúc thì phục hồi tinh thần, Vệ Linh tập trung tinh lực giải quyết công việc, cố gắng hoàn thành xong trước ngày sinh nhật Kỳ Tề.
Hôm sinh nhật Kỳ Tề, Vệ Linh đi taxi tới địa điểm ghi trên thiệp mời, cũng may không có trễ, vừa xuống xe, nàng đã thấy Kỳ Tề và Khang Tử Hinh đứng bên cạnh một chiếc xe Benz mới tinh, vây quanh hai người còn có mấy người nữa, Kỳ Tề là người đầu tiên nhìn thấy nàng, lập tức vẫy tay với nàng.
Một nữ nhân cao ráo tóc ngắn lập tức nhìn Vệ Linh huýt sáo, không chút nghiêm túc nào hô lên: “Oa! Đại mỹ nữ nha!” Người này vừa lên tiếng, liền thu hút sự chú ý của những người còn lại, mọi ánh mắt đổ dồn lên người Vệ Linh. Thật ra Vệ Linh rất ít tiếp nhận lời khen vừa trực tiếp vừa quá mực trực diện thế này, chỉ đành lễ phép gật đầu mỉm cười với tất cả, cũng bước nhanh hơn tiến tới chỗ các nàng.
“Đây là Bạch Thảo.” Kỳ Tề chỉ vào nữ nhân tóc ngắn giới thiệu, tiếp đó chỉ vào nữ nhân vẻ mặt dịu hàng đứng bên cạnh: “Còn đây là Tần Bội.”
Sau đó là một người có dáng vẻ yểu điệu, dáng người cực đẹp, khí chất trang nhã nhưng vẫn không che giấu được khí chất vương giả của mình, tóc đen dài tới eo, người này là Quân Tuyết, tổng tài tổng bộ phương Bắc của tập đoàn xuất nhập cảng Ninh thị. Mặc dù Vệ Linh không ở thành phố này, thế nhưng nàng đã sớm nghe tới cái tên Quân Tuyết rồi, nàng không nghĩ có thể gặp trực tiếp ở đây, nên rất cẩn thận cùng Quân Tuyết bắt tay chào hỏi.
Đứng bên cạnh Quân Tuyết cũng là một mỹ nữ, khí tràng hoàn toàn ngược lại rất lạnh lùng, là chị họ của Bạch Thảo, tên là Lạc Diêu. Lạc Diêu cũng là tổng tài một tập đoàn tài chính tiếng tăm lừng lẫy trong thành phố, nghe đồn tập đoàn này có bối cảnh rất phức tạp, vì Vệ gia cũng lập nghiệp từ công ty đầu tư tài chính, nên Vệ Linh đối với những tin tức liên quan tới phương diện này luôn chú ý nhiều hơn một chút, chính vì vậy nên nàng cũng chú ý Lạc Diêu nhiều hơn mấy phần.
Đi lên lầu, Kỳ Tề bước chậm bên cạnh Vệ Linh hỏi nàng: “Hôm trước quên hỏi, Vệ Linh có để ý chuyện tụ họp với nhiều nữ nhân như vậy không?”
Gặp Kỳ Tề và Khang Tử Hinh, sau đó thì Bạch Thảo cùng với Tần Bội, nhưng trong lòng Vệ Linh không có quá nhiều sự khác thường, dĩ nhiên lúc này nàng hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Kỳ Tham và Kỳ Tề. Mọi người đều có vẻ đẹp và khí chất hoàn toàn khác nhau, vậy mà lúc này đây lại thể hiện rõ sự đoàn kết mạnh mẽ, đây chính là suy nghĩ của nàng khi chính thức trải nghiệm tình huống này không phải sao? Vệ Linh mỉm cười từ tốn trả lời: “Đương nhiên là không rồi! Rất hân hạnh được quen biết với mọi người.”
Bảy người đi vào thang máy lên lầu bảy, Lạc Diêu lịch sự gõ cửa, Vệ Linh chưa bước vào phòng đã ngửi được một mùi sữa thơm nhàn nhạt, lúc này có một nữ tử ra mở cửa vui vẻ chạy tới, thân mật ôm cánh tay Lạc Diêu, cười rất mê người lên tiếng trách cứ: “Tại sao lại lâu như vậy, người ta còn tưởng chị ở dưới gặp được người đẹp nào rồi nên không muốn lên... Sao? Người đẹp kia đã tới chưa?”
“Đây là Vệ Linh.” Kỳ Tề vào cửa liền đổi dép lê đồng thời cũng lên tiếng thay cho Lạc Diêu: “Là bạn của em gái tôi. Người mà tôi nói với mọi người, hôm nay nàng sẽ tham gia cùng chúng ta.”
“Rất xinh đẹp a.” Nữ nhân kia vội vàng rời khỏi người Lạc Diêu, vươn tay cười với Vệ Linh: “Tôi là Tống Hi Nhiên, chào cô, Vệ Linh.”
Vệ Linh vừa chạm vào bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tống Hi Nhiên, nàng còn chưa kịp nói gì thì sau lưng Tống Hi Nhiên chui ra một đứa nhỏ khoảng sáu bảy tuổi đang gặm trứng thát, vẻ mặt rất lanh lợi, há miệng liền nói: “Dì Vệ rất xinh đẹp a! Con có thể hôn dì một cái không?”
“Bạch San, lăn lại ghế sofa ngồi! Đừng ở đó ba hoa làm bộ nữa!” Bạch Thảo rống lên, đứa nhỏ lập tức làm cái mặt quỷ chạy qua một bên.
“Nhìn đi, lại làm cô con khó chịu rồi.” Trong phòng ngủ đi ra một nữ nhân rất cao, tóc cũng ngắn gần giống với Bạch Thảo, ngăn cản tiểu Bạch San đang mất hứng đứng một bên, cười ha ha vuốt đầu đứa nhỏ: “Con còn nhỏ phải ngoan ngoan mới được.”
“Con không ở cùng với cô!” Bạch San xoay người ngoan ngoãn leo lên ghế sofa ngồi, cũng không quên quay đầu lè lưỡi với tiểu cô nương bên cạnh.
Nữ nhân có gương mặt búp bê ngồi bên cạnh tiểu cô nương không chút nào nể tình cũng thè lưỡi lại: “Tiểu hỗn đản, lại khi dễ tiểu Cẩn!” Tức thì bị nữ nhân mang kính kế bên bụm miệng lại, tỏ ý không thể ỷ lớn ăn hiếp nhỏ. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
Kỳ Tề nhanh chóng giới thiệu với Vệ Linh: “Người tóc ngắn là Lăng Tiểu Nhược, chủ biên tập, Bạch San là cháu gái của Bạch Thảo, kia là Điền Hi Cầm và Khang Tử Lam, con gái của hai người Khang Cẩn, rất ngoan ngoãn đấy.”
Vệ Linh còn chưa kịp thông suốt mối quan hệ này, tại sao Khang Cẩn có thể là con của Khang Tử Cầm và Điền Hi Cầm được chứ trong khi cả hai đều là nữ? Thì lúc này từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh ‘A,a...”
Quân Tuyết cùng Tống Hi Nhiên vội vàng đi vào, ôm ra một đứa trẻ, bộ dáng rất cẩn thận, Kỳ Tề cười nhạt dẫn Vệ Linh đi vào phòng ngủ, nói: “Thiếu chút nữa quên mất, giới thiệu với Vệ Linh chủ nhân của chỗ này, Nhạc Lộ, tổng tài tập đoàn Nhạc Sinh, còn đây là người yêu của Nhạc Lộ, Ôn Thất là giám đốc bộ phận nhân sự cùng bộ phận hành chính của tập đoàn Ninh thị.”
Nhạc Lộ ngồi cạnh giường, dáng người thon gầy, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, vừa nhìn sơ qua thì thấy tướng mạo rất bình thường, nếu nhìn kỹ hơn một chút lại cảm thấy rất ưa nhìn, cả người Nhạc Lộ toát ra khí chất cách xa người khác vạn dặm, loại lạnh lùng này khác xa với Lạc Diêu.
Còn Ôn Thất, lại không lạnh không nóng, gương mặt tươi cười, hai con ngươi rất có thần, nhu nhu nhìn Tống Hi Nhiên đang ôm đứa trẻ chơi đùa, lâu lâu lại chuyển mắt qua nhìn người yêu mình Nhạc Lộ, bất cứ ai chứng kiến đều cảm nhận được tình ý ấm áp cùng cưng chiều trong mắt Ôn Thất.
Nữ nhân và nữ nhân cũng có thể như nam nữ vậy, yêu thương lẫn nhau, cùng nhau sinh hoạt, cho dù là những người lừng lẫy trên thương trường như Quân Tuyết, Nhạc Lộ hay Lạc Diêu thì ở những khoảnh khắc thế này đều như một tiểu nữ nhân bình thường, tận hưởng cuộc sống bình an yên tĩnh.
Vệ Linh ngồi xuống ghế kế bên Nhạc Lộ, hai người đơn giản nói một chút chuyện về tài chính, giá cả thị trường, còn chưa trò chuyện sâu hơn, thì có người giao bánh kem tới, trừ hai người và Ôn Thất ra, tất cả mọi người đều đi ra ngoài coi kiểu dáng bánh kem.
Ngắm nhìn đứa trẻ sơ sinh hồn nhiên mút ngón tay, Vệ Linh giơ tay lên, muốn tháo cái vòng tay trên cổ tay xuống, đây là một trong hai cái vòng tay mà Kỳ Tham đã giúp nàng chọn trước đây, cũng chính vì nó nên nàng phát giác tình cảm mình dành cho Kỳ Tham, vòng tay tới bất ngờ có rất nhiều ý nghĩa. Hôm nay nàng chỉ đeo một cái, coi như làm quà gặp mặt, đối với nàng mà nói thì có chút không muốn đấy, nhưng trước mặt những nữ nhân này còn có đứa nhỏ quá mức đáng yêu, hơn nữa vòng tay này đối với Kỳ Tham thì ý nghĩa cũng chưa chắc nặng, nên nàng lấy ra một vật rất quan trọng với mình, thể hiện tâm ý chân thành.
Đưa vòng tay cho Nhạc Lộ, Vệ Linh mỉm cười hữu lễ: “Lão gia chúng ta có một quy tắc, đại nhân lần đầu gặp tiểu bối luôn muốn tặng một lễ vật gì đó thay lời chúc phúc, thật có lỗi tôi tới mà không biết ở đây sẽ gặp được một thiên thần đáng yêu thế này, bất quá quy tắc thì nên tuân thủ, nên tôi muốn dùng cái này thay cho lời chúc phúc của mình...” Vệ Linh vừa nói chuyện vừa tháo vòng tay xuống, hai tay đưa cho Nhạc Lộ: “Hy vọng Nhạc tổng có thể thay bé con nhận lấy, bỏ qua cho sự thất lễ của tôi.”