Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 69




Tháng Giêng năm nay Kỳ Tề ở nhà với người thân, cùng ăn cơm đoàn viên với hai đứa em họ là Trâu Băng và Trâu Giai Giai. Trâu Giai Giai ra đời lúc cô đã rời khỏi Kỳ gia, cho nên cô không có bất kì ấn tượng nào với đứa nhỏ này. Nhưng mà Trâu Giai Giai lại vô cùng thích chị, dính cô hồi lâu. Đối với thể chất yếu đuối của đứa nhỏ, Kỳ Tham cũng đã giải thích với cô rồi, sau đó, trên mặt Kỳ Tề hiện lên thần sắc đau thương duy nhất kể từ khi về nhà đến giờ. Dường như đó là vì thương tiếc cho số mạng tương lai của đứa nhỏ, cũng dường như đang cảm thán những phương diện tình cảm khác.
Tổng thể mà nói, lần trở về nà, không có quá nhiều cảnh ôm đầu khóc lóc như trên phim truyền hình, cũng không có nhiều hời hợt hay lạnh như băng. Kỳ Tề chẳng qua cũng chỉ quay về ngôi nhà đã từng long trời lở đất, cùng người nhà như gần như xa đoàn tụ một phen, sau đó trước khi kì nghỉ kết thúc thì không có nhiều ràng buộc quay lại thành phố thuộc về cô.
Thậm chí lúc chia tay cha mẹ luôn miệng dặn dò "sau này nên thường xuyên quay về thăm nhà", cô cũng chỉ thờ ơ thuận miệng đáp ứng vài tiếng.
Không có ai chỉ trích thái độ vô tình và lãnh đạm của cô, ít nhất cô chịu trở về thăm nhà một lần đã là nhượng bộ lớn nhất của cô rồi, đồng thời đây cũng là một dấu hiệu tốt cho tương lai có thể hoàn toàn hòa thuận với người nhà.
Từ lần trước thổ lộ hết cõi lòng, Kỳ Tham đã không còn bất kì dị nghị nào với quyết định của chị cả, trong lòng lặng lẽ dặn dò chính mình, muốn Kỳ gia trở nên cường đại hơn, tuyệt đối không để những chuyện giống như chuyện chị cả rời nhà xảy ra một lần nào nữa.
Người Kỳ gia nên có quyền lựa chọn cuộc sống, sẽ không làm vật hi sinh dư thừa, sẽ không bị người khác lợi dụng hay nắm chặt trong tay, sẽ không vì mưu sinh mà lắc lư lận đận, sẽ không nhìn sắc mặt người khác mà quyết định cuộc sống của mình nữa... Vì mục tiêu đó, Kỳ Tham cô có thể gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Nơi ở của Trần chột, trước nay Kỳ Tham rất ít khi đến đó, một mặt là vì lo nghĩ cho Trần chột, dù sao mỗi ngày ông ta đều tiếp xúc với những tên buôn bán ma túy có thể liều mạng vì tiền, nếu để bọn họ nhận ra người giúp bọn họ trông coi kho hàng thường xuyên qua lại với người ngoài thì sẽ nổi lên nghi ngờ, sau đó làm ra chuyện tàn nhẫn "thà giết lầm một ngàn cũng không bỏ sốt một người". Mặt khác, Kỳ Tham đặc biệt yên tâm với Trịnh Tiểu Cầu, có rất nhiều chuyện Trần chột không chịu nói với Kỳ Tham nhưng sẽ tiết lộ với con nuôi. Trịnh Tiểu Cầu lại rất có hiếu, lúc không thể quản nổi thì sẽ âm thầm thảo luận với Kỳ Tham một chút, như vậy Kỳ Tham cũng biết rõ ràng những cử động thường ngày của Trần chột.
Trước năm mới, thông qua tin tức của Trịnh Tiểu Cầu truyền đến, Kỳ Tham biết được mâu thuẫn của Mục Báo và băng phái trong Kiến Tài thành đang không ngừng gia tăng. Ban đầu chỉ đơn thuần là vấn đề tranh chấp địa bàn, sau đó mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn ở khắp mọi lĩnh vực, số người đổ máu trong bóng tối cũng càng lúc càng nhiều. Kỳ Tham lo lắng an nguy của Trịnh Tiểu Cầu, cũng dặn dò cậu ta phải bảo vệ tốt cho Trần chột.
Đầu năm mới, bảy tám phần tinh lực của Kỳ Tham đều đặt trên công việc kinh doanh của gia tộc, bắt đầu cố gắng tiếp xúc với các dự án, giúp đỡ cha mình xử lí chuyện làm ăn, đồng thời cũng để cho Trâu Bằng ra ngoài bàn chuyện làm ăn nhiều hơn, cố ý bồi dưỡng cậu thành một Tổng giám đốc có tư chất.
Chủ tịch Vệ thị vì an nguy của cháu trai mà cam kết không quấy nhiễu đến vận doanh và thị trường của Kỳ gia, nhưng mà công ty chi nhánh của Vệ thị lại vẫn tiếp tục hoạt động. Dĩ nhiên, bất kì một người nào trong tập đoàn gia đình đều không thể tùy tiện hủy bỏ một công ty chi nhánh đã đi vào hoạt động thuần thục. Mặc dù gần đây nó không có động tĩnh gì nhưng chỉ cần nó vẫn còn tồn tại thì lúc nào cũng có thể cướp đi thị trường của người khác.
Trong lòng Kỳ Tham hiểu rõ, cam kết đổi chác từ việc cưỡng bức người khác không thể kéo dài quá lâu. Nhất là khi đối phương lại là con cáo già chưởng quản cả Vệ gia. Thủ đoạn của Vệ nhị lão gia trên thương trường cô cũng đã nghe qua không ít. Cho nên để phòng ngừa vạn nhất, cũng nên sớm có tính toán, chỉ có thể nhân lúc công ty con của Vệ gia còn đang ẩn núp thì nhanh chóng khiến bản thân mình cường đại lên.
Mặc dù chủ nhiệm Sở sự vụ bất mãn với chuyện Kỳ Tham tiếp nhận vụ án ít đi nhưng lại không tiện nói rõ, dù sao hai năm qua Sở sự vụ nho nhỏ của hắn nổi bật lên cũng nhờ những vụ án thu hút dư luận xã hội của Kỳ Tham. Mà với giá trị năng lực và con người Kỳ Tham thì muốn ra riêng là chuyện rất dễ dàng, sở dĩ còn ở lại nơi này chẳng qua là vì nể tình trước đây hắn là sư phụ của cô mà thôi.
Luật sư và Sở sự vụ, hai bên đều quan trọng, về điểm này, Kỳ Tham hoàn toàn thống nhất ý kiến với hắn. Cho nên hắn không thể làm gì khác là cười haha nuốt bất mãn xuống bụng, mong mỏi Kỳ Tham mau chóng xử lí tốt chuyện kinh doanh trong nhà rồi trở lại tiếp tục hăm hở cố gắng vì Sở sự vụ.
Một lòng Kỳ Tham đặt trên công việc của công ty, bận rộn đến không dừng chân. Hai tháng đầu xuân đều không có mặt ở thành phố, Tôn giáo sư và đám người Trương Hoắc Tưởng vốn muốn tìm cô đi chơi tiết Thanh Minh đều vạn phần thất vọng, trong đó đương nhiên có Vệ Linh đã lâu ngày không nhìn thấy cô cũng âm thầm mất mát.
Trên phương diện cùng làm luật sư mà nói, quan điểm của Vệ Linh phần lớn là không hợp với Kỳ Tham, cho nên số lần đối đầu trên tòa cũng nhiều hơn. Trong lúc Kỳ Tham xử lí và biện luận vụ án thì thường xuyên xuất khẩu cuồng vọng đi sâu vào những luận điểm kì lạ, thường sẽ thay đổi cục diện, điểm này khiến cho Vệ Linh cực kì phòng bị. Mà từ sau khi nhận ra mình thích Kỳ Tham thì nàng không tự chủ được ý nghĩ không muốn gặp cô ở trên phiên tòa. Không gặp thì nhớ, mà lúc gặp thì lại yêu hận đan xen, điều này khiến cho nàng rất mâu thuẫn.
Nhưng liêp tiếp mấy tháng mỗi lần tụ họp lại không gặp được Kỳ Tham, nghe Trương Hoắc Tưởng và Phú Tường nói người kia gần đây vô cùng bận bịu, Vệ Linh mới chợt ngộ ra: cho dù có yêu hận đan xen đi chăng nữa thì cũng tốt hơn nhiều so với chuyện lâu ngày không được nhìn thấy Kỳ Tham. Từng muốn làm bộ như không có chuyện gởi tin nhắn hỏi thăm sức khỏe cô một chút, thế nhưng suy đi nghĩ lại, mỗi lần đều phải buông tha.
Ở trong lòng Kỳ Tham, người mang họ Vệ như mình không được coi là bạn bè, đột nhiên gởi tin nhắn qua, nếu như Kỳ Tham có tâm tình, có thời gian trả lời thì cũng coi như tốt. Nhưng nếu như đá chìm đáy biển không có bất kì tin tức gì thì chẳng phải chứng tỏ nàng rất tự mình đa tình sao? Số lần bị cô không để ý đến đã quá nhiều rồi, nàng không muốn tiếp tục không ngừng cảm thụ cảm giác tâm tình trống rỗng đó.
Cứ như vậy, đoạn tình cảm dưới đáy lòng này không ngừng kéo đến kéo lui, từ sáng đến tối, từ xuân đến hạ, mãi đến lúc khí trời dần nóng bức thì Vệ Linh mới nhận được lời mời của Tôn giáo sư: "Tiểu Vệ à, cuối tuần này có thời gian không? Đến nhà thầy ăn cháo đậu xanh trốn nóng đi? Tiểu Kỳ hai ngày nữa cũng trở lại, cùng nhau đi đi."
Nghe được tin tức Kỳ Tham sẽ đi, Vệ Linh tựa như nghe được âm thanh vui mừng chấn động màng nhĩ của mình, đương nhiên không nói hai lời trực tiếp đồng ý.
Từ sau đêm giao thừa uống trà với hai chị em Kỳ gia, suy nghĩ một chút, đến nay đã hơn ba bốn tháng nàng chưa gặp mặt Kỳ Tham rồi. Nếu là trước đây, ba bốn năm không gặp Kỳ Tham cũng được, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, nhưng mà bởi vì nhớ nhung nên giờ đây vài tháng cũng là quá chậm.
Hôm đến nhà Tôn giáo sư, Vệ Linh dẫn theo Citrus đi cùng, nghĩ đến Kỳ Tham thích Citrus thì sau khi thấy nó hẳn là cô sẽ rất vui.
Không ngờ Kỳ Tham lại đột nhiên lỡ hẹn không đến, còn chưa chờ Vệ Linh thất vọng thì Phú Tường vừa mới bước vào nhà Tôn giáo sư còn chưa ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Kỳ Tham, không nói nguyên nhân gì, trực tiếp bị gọi rời khỏi nhà Tôn giáo sư, vội vã lái xe đi khỏi.
Trương Hoắc Tưởng cũng mặt đầy mờ mịt, chỉ nghe Phú Tường hô một tiếng "chị Kỳ Tham" thì đã thấy cô bé bỏ chạy, Tôn giáo sư mang theo nghi ngờ hỏi cô nhưng cô cũng lắc đầu không biết nên nói gì.
Hình như bên Kỳ Tham đã xảy ra chuyện lớn gì rồi... Trực giác nhắc nhở Vệ Linh như vậy, mơ hồ có chút bất an.
Chạng vạng tốt, tụ họp ở nhà Tôn giáo sư kết thúc, Trương Hoắc Tưởng không ngoài dự đoán, uống say đến gục trên bàn, Vệ Linh thu xếp cho cô ổn thỏa xong thì tạm biệt vợ chồng Tôn giáo sư, dắt Citrus đi dạo một vòng bên bờ suối. Đang lúc chuẩn bị lên xe về nhà thì số điện thoại và cái tên Phú Tường nhấp nháy trên màn hình điện thoại của nàng.
Nhận cuộc gọi, chắc là có liên quan đến Kỳ Tham, sắc mặt Vệ Linh trong nháy mắt liền trầm ổn nghiêm túc, hỏi: "Sao vậy, Phú Tường?"
Phú Tường khẩn trương đến nỗi ngay cả tiếng nuốt nước bọt cũng truyền qua ống nghe: "Vệ học tỷ, bây giờ chị có thời gian không? Em muốn... Bây giờ trong tay em có một vụ án, em muốn hỏi ý kiến của chị."
Kỳ Tham lái xe trong đêm, né tránh xa lộ và những con đường đông đúc, lái đến một kho hàng còn mới tinh. Nháy mắt khi bước xuống xe, mượn tiếng gió mát mẻ ngày hè, cô nghe được trong bóng tối có tiếng lên đạn rất nhỏ.
Cười lạnh một tiếng, cô thờ ơ bước đến trước cánh cửa, một tay đẩy cánh cửa bằng thép. Trong kho hàng khắp nơi đều là thùng hàng, lớn nhỏ không đồng nhất, chất đầy ắp, ánh sáng rất yếu. Cô ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện nơi này chỉ có một ngọn đèn treo trên cao đang phát sáng, mà phần lớn nguồn sáng đều bị những thùng hàng xếp chồng lên nhau che khuất đi.
"Kỳ tiểu thư, đã nghĩ được đối sách chưa?" Mục Báo ngồi trên một thùng hàng thấp bé, một cánh tay bị quấn băng trắng treo trước ngực, trên mặt cũng có vài vết thương rướm máu, vết sẹo dưới cằm ẩn núp trong bóng tối, giống như gương mặt của hắn bị cắt mất một góc vậy, ở trong hoàn cảnh thế này càng lộ ra vẻ dữ tợn.
Kỳ Tham nhìn đám đàn em trang bị vũ khí đứng quanh hắn, trả lời: "Trước tiên mang Tiểu Cầu ra ngoài cho tôi nhìn thử đã."
Mục Báo không từ chối, chỉ ném một ánh mắt qua, hai tên đàn em đứng dậy lôi Trịnh Tiểu Cầu bị trói cứng, cả người loang lổ vết máu ra, không chút lưu tình vứt xuống trước mũi chân Kỳ Tham.
Kỳ Tham móc một con dao bạc trong túi quần, đám đàn em kia thấy vậy lập tức đè tay lên thắt lưng, cô cười lạnh một tiếng, cũng không để ý đến chúng, tự ý ngồi xổm xuống cắt đứt dây trói, sau đó nâng thân thể Trịnh Tiểu Cầu lên, hỏi: "Tiểu Cầu, cảm thấy thế nào?"
Mắt mũi Trịnh Tiểu Cầu bị đánh đến sưng húp, cố gắng cắn răng vùng vẫy ngồi dậy, thấy cô thì lớn tiếng nói: "Chị Kỳ! Em có lỗi với chị! Là em kéo chị vào những chuyện hư hỏng thế này. Chị đừng để ý đến em, chị đi mau. Chuyện này chị không quản được đâu. Em thật sự đã giết người!"
Kỳ Tham không để tâm, lấy tay lau vết máu trên mặt cậu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Mục Báo mặt mày âm trầm, nói: "Chú Báo, ra tay với cấp dưới của mình như vậy, không khỏi quá tệ đi?"
Mục Báo hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ cánh tay bị thương của mình, trả lời: "So với tôi mà nói, hắn như vậy chỉ giống như bị muỗi chích thôi."
Tập đoàn ma túy của thành phố này cùng với Mục Báo cầm đầu thế lực buôn lậu súng đạn, quan hệ trở nên ác liệt đến mức không thể nào cứu chữa. Hai ngày trước xảy ra một cuộc ác đấu quy mô lớn ở Kiến Tài thành. Súng bắn đạn bay kéo dài chừng năm tiếng đồng hồ, có thể nói là một trận tập kích kinh khủng có quy mô không nhỏ, ngay cả cảnh sát chạy đến điều giải cũng không có hiệu quả, thậm chí còn bị người của hai bên công kích. Sau đó cảnh sát vũ trang và đặc cảnh trực tiếp dùng bạo lực trấn áp mới miễn cưỡng thu dọn qua loa sự kiện đẫm máu kia.
Do chuyện này tạo thành hậu quả và ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng, chính phủ cố gắng che giấu không cho tin tức lộ ra ngoài, đồng thời tiến hành truy bắt quy mô lớn đối với các thế lực hắc đạo tham gia lần xung động bạo lực này.
Mà người khiến cảnh sát chú ý nhất không ai khác chính là lão đại tập đoàn ma túy ở Kiến Tài thành, cũng chính là một trong những tội phạm buôn bán ma túy nằm trong danh sách truy nã của hình cảnh quốc tế. Trong quá trình lần dọn dẹp này thì phát hiện ra thi thể của hắn, đầu bị trúng đạn, liên tiếp năm phát, mặt mũi bị đánh đến hoàn toàn biến dạng.
Chuyện này rất được coi trọng, bởi vì đối với người cầm đầu tập đoàn hắc đạo, quốc gia luôn hi vọng có thể bắt sống hắn, mục đích lấy được tin tức và lời khai của những thế lực trong tối ngoài sáng. Hắn là một tội phạm đặc biệt có thể lợi dụng được nhiều mặt, tác dụng rất lớn, không ai muốn đánh chết hắn, hoặc là nói, không ai ngờ được sẽ phải nhìn thấy thi thể của hắn.
Loại chuyện trùm ma túy chết không rõ nguyên nhân này, đối với chính phủ mà nói, ngược lại chính là một loại lãng phí. Ai dám giết người này? Là ai dám giết trùm ma túy mà chính phủ vẫn luôn muốn bắt sống? Đây chính là khiêu khích quyền uy của chính phủ! Giống như đang giễu cợt nói "người mà các người toàn lực muốn bắt lại bị tôi đánh chết dễ dàng như vậy, tất cả dự định của các người đều đổ sông đổ bể rồi".
Cho nên trước mắt người mà cảnh sát muốn bắt nhất, chính là hung thủ đã giết chết trùm ma túy kia.
Mà hung thủ gan lớn bằng trời đó bây giờ đang đứng trước mặt Kỳ Tham, bị đại ca và anh em chỉ trích, chịu một trận đòn, đang thở dốc khó khăn..
Kỳ Tham nhận được điện thoại của Trịnh Tiểu Cầu vào lúc nửa đêm, khi mà sự kiện xung đột bạo lực đó gần kết thúc. Lúc đó cô đang ngủ, cuộc sống làm việc lâu ngày khiến cho cô thiếu nghỉ ngơi nghiêm trọng, lúc bị điện thoại đánh thức thì tâm tình rất kém, vừa nghe máy thì định bụng mắng Trịnh Tiểu Cầu một trận, nhưng mà giọng nói bi hùng thê lương của Trịnh Tiểu Cầu đã giành trước tiến vào lỗ tai cô: "Chị Kỳ! Cha nuôi của em chết rồi! Em không còn cha nữa. Không còn ai thương em nữa!"
Toàn thân run rẩy vì tiếng rống to của cậu ấy, đầu óc Kỳ Tham lập tức thanh tỉnh hơn bao giờ hết: "Cái gì? Cái gì cha nuôi? Cậu nói chú Trần sao? Chú Trần xảy ra chuyện gì rồi?"
Trịnh Tiểu Cầu không giải thích, chỉ lo kêu gào: "Hắn giết cha nuôi của em! Em muốn giết hắn báo thù cho cha nuôi! Em muốn giết hắn! Giết hắn!"
Kỳ Tham hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn nghe được cậu lặp đi lặp lại hai chữ "giết hắn", lập tức hét lớn theo bản năng: "Tiểu Cầu! Không thể...."
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng nhiều người quát tháo và ngăn cản, nhưng sau đó chỉ nghe được một loạt tiếng đạn ra khỏi nòng súng sau khi bóp cò.
Tiếng súng vang lên được một nửa thì tiếng nói chuyện bên kia điện thoại đã kết thúc. Hai tiếng sau, Mục Báo dùng điện thoại của Trịnh Tiểu Cầu gọi trở lại, âm trầm nói một câu: "Kỳ tiểu thư, cô ẩn giấu cũng thật sâu!"
Mục Báo vốn muốn mang đàn em đến khống chế đại cuộc lúc đó, bao vây khu nhà mà lão đại ma túy đang giao dịch, nếu không phải cảnh sát vũ trang đến quấy rối thì chuyện đã thuận lợi hơn một chút. Nhưng mà nghe tiếng còi cảnh sát càng lúc càng tiến đến gần bên ngoài Kiến Tài thành thì Mục Báo cũng đám người buôn ma túy cũng luống cuống, hai bên cùng chung tư tưởng muốn rút lui khỏi nơi này, thế nhưng ai ngờ lại xuất hiện kết quả tệ hại như vậy chứ.
Không biết từ lúc nào mà Trần chột xông vào cuộc chiến này, mắt thấy con nuôi Trịnh Tiểu Cầu cùng Mục Báo đang rút lui thì ông ta đem lựu đạn thường giấu trong người ném xuống căn cứ mà lão đại ma túy ẩn thân, muốn dựa vào bản lĩnh đắc ý nhất cả đời này cứng rắn muốn làm sập một nửa căn cứ của hắn ta.
Lần này, mặc kệ là Mục Báo hay lão đại ma túy đều bị cả kinh không nhẹ, người kia cho là Mục Báo thoát mạng rồi mà cũng muốn dồn mình vào đường chết, nhất thời chó cùng rứt giậu quay lại để cho thuộc hạ của mình phản công. Hai bên trong lúc lửa cháy, Mục Báo ỷ vào thanh thế của mình mà công kích vào căn cứ, trước tiên giết chết mấy tên đàn em nhỏ lẻ, cuối cùng đại ca của hai bên cũng đối mặt nhau.
Đại ca hai bên ngay cả chào hỏi cũng chưa kịp nói thì Trịnh Tiểu Cầu đã phát hiện thi thể của Trần chột nằm trong xó xỉnh. Cả người đều là vết đạn, không còn hơi thở, có lẽ là bị bắt lúc hai bên giằng co, hoặc là ông ta muốn làm gì đó cho con nuôi nên định âm thầm đánh lén lão đại ma túy, nhưng cuối cùng không thành công mà ngược lại còn bị sát hại.
Nói tóm lại, lúc đó Trịnh Tiểu Cầu liền nổi điên, trong đầu nghĩ hôm nay cho dù có phải chết cùng một chỗ với cha nuôi thì cũng sẽ không để cho đám người này được sống tốt. Nhưng mà không muốn mình chết không rõ ràng, vì vậy đầu tiên cậu ta liền gọi điện cho Kỳ Tham, tính để lại lời nhắn trước lúc lâm chung.
Cậu quyết tâm muốn cá chết rách lưới với lão đại ma túy và đại ca, thế nhưng đại ca Mục Báo của cậu vốn còn đang tính toán thỏa thuận với đối phương thế nào cho tốt thì Trịnh Tiểu Cầu sau lưng đột nhiên cầm điện thoại hét lớn rồi nổ súng. Đừng nói là hắn, đến cả mọi người ai cũng không phản ứng kịp.
Chờ lúc Mục Báo lấy lại tinh thần thì lão đại ma túy đã phơi thây rồi. Muốn nổi giận cũng đã muộn, ván đã đóng thuyền, việc duy nhất hắn có thể làm lúc đó là trói Trịnh Tiểu Cầu lại, dẫn người xông ra tìm đường sống.
Sau khi tốn hết sức lực mới thoát ra ngoài, hắn bắt đầu tìm hiểu rõ quan hệ của Trịnh Tiểu Cầu với Trần chột và Kỳ Tham, cũng là chuyện của hai ba tiếng đồng hồ sau.
Kỳ Tham lấy được tin tức Trịnh Tiểu Cầu không chết, đầu tiên là cao hứng, sau đó liền bị Mục Báo chỉ trích, muốn cô nghĩ cách giải quyết chuyện này. Lão đại ma túy bị bắt chết tại hiện trường, nhất định đã để lại dấu vết và đầu mối bất lợi cho cảnh sát, cảnh sát thật sự muốn điều tra, sa lưới vào ngục chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Trước mắt Kỳ Tham an bày một phen, sau đó đi đến chỗ hẹn, nhìn Mục Báo không nói đùa và Trịnh Tiểu Cầu chồng chất vết thương, cô cũng rất nghiêm túc nói: "Tôi chỉ để ý Trịnh Tiểu Cầu, những chuyện khác không liên quan đến tôi."
----------
Tối qua say đến lăn lóc nên không post truyện được. Chân thành cáo lỗi nha~~