Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 45




Mấy ngày sau đó, Kỳ Tham chuyên tâm nghiên cứu video quay lại hiện trường vụ án, tỉ mỉ cẩn thận xem xét các văn kiện liên quan, cuối cùng cũng nhận được tin tức đột phá từ phía cảnh sát: người bán hàng rong bị nhân viên đô thị đánh kia rốt cuộc cũng đồng ý giải thích những tình tiết phát sinh trong vụ việc, cũng bày tỏ có thể ra tòa làm chứng.
Bởi vì sự việc xảy ra ngay trước mắt nhiều người, nạn nhân lại là nhân viên đô thị, mà người bán hàng rong cũng không có chút quan hệ dính líu nào với người qua đường. Cho nên vụ án khá phức tạp, sau khi cảnh sát nhiều lần điều tra chứng cứ thì vẫn không thể đưa ra kết luận chính xác. Vụ án cũng được xã hội để chú ý đến, trước mắt có rất nhiều hướng tranh luận khác nhau. Có người nói nhân viên trật tự đô thị thân là người chấp pháp lại bị giết trên đường lớn là chuyện quá tồi tệ, nghi phạm cũng ra tay quá mức tàn nhẫn. Cũng có người nói nhiều năm qua nhân viên trật tự đô thị đã quen với các chấp pháp bạo lực, tuy các sạp hàng rong có sai nhưng cũng không thể tùy tiện động tay động chân với họ được, có người đứng ra phản kích đại diện hành động cho số đông, một vài thời điểm lấy bạo chế bạo là cần phải có. Cũng có người đem chuyện này đổ lên đầu vấn đề thể chế, tuyên bố cả ba bên dù nhìn từ góc độ nào thì cũng là người bị hại...
Trên mạng có rất nhiều video được quay lại bởi người đi đường, có đoạn ngắn, có đoạn thì dài, nói chung là có thể nhìn rõ được toàn bộ sự việc đã xảy ra. Mặc dù không thể so sánh được với video được quay bằng camera giám sát của chính phủ nhưng cũng đã bùng nổ được sự chú ý và tranh luận của quần chúng.
Cho đến cuối cùng, giống như có người nổi lòng tốt, đào bới thân phận của Mục Liên, bày tỏ Mục Liên là người có bối cảnh xã hội đen, biết đâu trước đó đã có thù oán gì với nhân viên trật tự đô thị này cũng không chừng, việc lần này chẳng qua chỉ là tìm một cơ hội thích hợp đánh chết nhân viên kia, phát tiết phẫn nộ.
Nhưng đồng thời cũng có người phản bác nói, là nhân viên trật tự đô thị kia bạo hành trước, lưu manh côn đồ nhìn không nổi nên đứng ra nói chuyện, nhưng nhân viên kia lại không thể nói lí, luôn đòi đánh người bán hàng rong, nhân cách còn thua cả một tên lưu manh.
Vụ án này vẫn tuyên bố với bên ngoài là đang trong quá trình điều tra, vẫn còn tranh cãi về một số nhân chứng vật chứng, chậm chạp mãi chưa chịu đưa ra công tố, chắc hẳn là vì bị làn sóng dư luận xã hội ảnh hưởng sâu sắc.
Dưới tình huống này, mặc dù Mục Báo gấp đến độ giậm chân mỗi ngày không ngừng gọi điện cho Kỳ Tham, nhưng Kỳ Tham cũng không chán ghét nói hắn phiền phức. Vụ án kéo dài càng lâu, ngược lại rất có lợi cho Mục Liên. Rất rõ ràng, nếu lập trường của cảnh sát chỉ thuần túy là đứng về phía nạn nhân thì nói không chừng đã sớm đem tội danh cố ý giết người gắn lên người Mục Liên rồi, sau đó đẩy hắn lên tòa.
Vụ án dây dưa không quyết, vẫn luôn kéo dài từ đầu tháng tư đến đầu tháng năm. Ngày hôm đó lúc Kỳ Tham cùng Phú Tường tăng ca để chỉnh sử văn kiện của vụ án, ngẩng đầu nhìn lướt qua cuốn lịch bàn, chợt nhận ra chỉ vài ngày nữa là đến sinh nhật của mình rồi.
Sinh nhật a.... Bản thân bận bịu nên quên, mà dường như người nhà cũng không nhớ. Mặc dù sinh nhật những năm trước cũng không long trọng chúc mừng gì, nhưng nếu năm nay đã nhớ ngày rồi thì cũng nên nghĩ cách gì đó để vui chơi cũng được.
Cô giả vờ như không có chuyện gì gọi điện cho vài người gần gũi với mình thường ngày như Trâu Bằng, Trương Hoắc Tưởng, Phú Tường, Tôn giáo sư, hỏi bọn họ hôm đó có thời gian ra ngoài hay không, nếu như không có thì tìm một nơi nào đó tụ họp cũng được. Chỉ là cô không hề nói rằng hôm đó chính là sinh nhật của mình.
Vốn chỉ cho rằng nhiều lắm thì chỉ một hai người vắng mặt thôi, sẽ không ảnh hưởng đến bầu không khí, nhưng ai có thể ngờ, Trâu Bằng lại sắp xếp cho ba Kỳ mẹ Kỳ đi công tác khảo sát thị trường ở một nơi khác. Trương Hoắc Tưởng thì nói gần đây bệnh nhân đến phòng khám nhiều quá nên rất bận, lại không phải là cuối tuần nên không có cách nào thoát thân. Phú Tường, Tôn giáo sư và Tôn phu nhân thì đã nhất trí là cuối tuần sẽ cùng nhau về quê của Phú Tường du lịch!
Cho nên, đừng nói là trông cậy những người này, đến cả cha mẹ ruột cũng không thể tới tham gia buổi tụ họp mà cô còn chưa bắt đầu chuẩn bị?! Cái thế đạo gì thế hả? Hiếm khi cô có hứng thú muốn náo nhiệt một lần mà! Sinh nhật 26 tuổi nha, cô còn muốn nó trang trọng và quý giá hơn những lần sinh nhật trước đây kia mà.
Thời tiết đầu tháng năm khá dễ chịu, đạp xe lại là chuyện tương đối hao phí thể lực. Dọc theo đường đi Kỳ Tham cởi áo khoác cotton ra, rồi lại cởi mũ chống gió màu trắng trên đầu xuống, ném vào giỏ xe. Ở phía thành Nam có một con sông khá rộng, dãy đê có bậc thang bên bờ sông cao cao. Lúc này bên trong mỗi một khối đê hình lục giác đều đã mọc đầy cỏ dại xanh ươm, tô điểm thêm vài bông hoa dại không biết tên, thân mình yếu ớt không chịu nổi từng cơn gió xuân thổi ngang qua.
Kỳ Tham ném xe đạp leo núi trên bờ đê, sau đó đi dọc theo con đường mòn mà nhân viên bảo vệ môi trường hay đi, tìm một bãi cỏ sạch sẽ bằng phẳng nằm xuống.
Gối đầu lên hai cánh tay, vô cùng thích ý gác chân nằm ngửa, dưới lưng là bãi cỏ mềm mại, chóp mũi ngửi được mùi hoa cỏ, đáy mắt hiện lên một mảng trời xanh lam và những đám mây trắng như kẹo bông, thở dài một hơi, cảm thấy một người cộng thêm một chiếc xe đạp cũng không tệ lắm.
Lỗ tai cách mặt đất rất gần, cho nên khi bụi cỏ bên cạnh bị lực tác động bên ngoài thì cô có thể nhạy bén nhận ra. Không vui vì bị người khác quấy rầy, vừa mới cau mày bất mãn ngồi dậy thì đã thấy một con vật lo lớn lông dài ở đâu chạy ra rồi thắng gấp dừng trước mặt cô.
Đó là một con chó lông dài với ba màu đen, trắng và vàng sẫm xen lẫn vào nhau, lỗ tai lông xù cảnh giác dựng thẳng lên, vừa nhìn là biết đây là giống chó thân to, dáng vẻ hệt như chó săn, nhưng nếu nhìn kĩ thì vẫn thấy tạng người của nó ốm hơn một chút.
Kỳ Tham dựa vào kiến thức yêu thích chó nhiều năm của mình, rất dễ dàng nhớ được tên của giống chó này, chính là Scotland Shepherd, là một giống chó không có tính công kích cao, khá là thân thiện. Trước đây cô đã từng thấy không ít chó, nhưng mà không có con nào lại đẹp, thân thiện và nhanh trí như chú chó trước mắt này.
"Chậc chậc chậc.... Gâu gâu...." Cô chống tay đỡ thân mình, một tay kia vươn ra ngoắc ngoắc, trong miệng phát ra vài tiếng kêu lớn, định để cho nó lại gần đây một chút. Chú chó cúi xuống ngửi ngửi bãi cỏ, giống như đang tính toán xem người trước mặt có nguy hiểm không, một lát sau, nó chậm rãi đi đến, cạ cạ chóp mũi vào lòng bàn tay Kỳ Tham.
Một con chó rất nghe lời! Kỳ Tham thấy hứng thú, đứng dậy xoa xoa đầu nó.
"Citrus! Citrus!" Trên bờ đê có giọng nữ bằng thẳng đang gọi to, nghe rất quen tai, thậm chí có thể nói là nghe qua một lần thì khó có thể quên.
Con Scotland Shepherd vốn còn đang nhu thuận đứng bên người Kỳ Tham, vừa mới nghe thấy hai tiếng kêu này thì ngẩng phắt đầu lên, co chân chạy về phía đó, bộ lông hỗn sắc lướt nhanh qua đáy mắt Kỳ Tham, tứ chi khỏe mạnh nhảy một phát đã vượt lên tường đê. Kỳ Tham ngẩng đầu nhìn qua, ngước nhìn người phụ nữ đứng trên tường đê, nàng đang cúi người vuốt ve sống lưng của chú chó, cũng hơi tò mò nhìn xuống bên dưới.
Vốn còn muốn tiếp tục núp trong bụi cỏ, nhưng không biết làm sao tầm mắt hai bên ở một khoảng cách xa như vậy vẫn chạm vào nhau, mà lảng tránh lại không phải là phong cách của Kỳ Tham, cho nên cô chỉ có thể giơ tay lên lười biếng chào một tiếng: "Vệ luật sư, chào buổi sáng."
Hôm nay Vệ Linh mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi màu xanh đậm, thiết kế đơn giản, cũng đổi kiểu tóc búi đoan trang trước đây thành kiểu tóc đuôi ngựa được buộc bởi một sợi dây cột tóc màu nâu, tóc dài thả sau lưng chạm đến phần eo, nhẹ nhàng nhu thuận lay động trong gió. Cả người tản ra sức sống và khí chất ung dung hơn so với trước kia.
Kỳ Tham im lặng không lên tiếng nhìn nàng dẫn theo chú chó dọc theo đường mòn đi xuống, hơn nữa còn ngồi vào phía bên trái mình.
"Không ngờ hôm nay Kỳ luật sư cũng đến đây."
Chú chó có chủ nhân bầu bạn cho nên cũng buông lỏng hơn lúc nãy, thoải mái nằm dài trên mặt đất, thè cái lưỡi dài ra thở hổn hển như muốn giải nhiệt. Kỳ Tham rất hứng thú với nó, nhân cơ hội sờ thêm nó mấy cái, thờ ơ trả lời Vệ Linh: "Ừ, lâu rồi không ra ngoài giải sầu, đột nhiên nổi hứng nên đạp xe đến đây."
"Thời tiết thế này thích hợp để đạp xe giải sầu." Vệ Linh cười nói, cũng để ý thấy cô rất chú tâm đến chú chó của mình. "Hình như Kỳ luật sư cũng rất thích động vật."
Kỳ Tham xoay đầu nhìn gương mặt mộc nhưng lại không tìm thấy bất kì tỳ vết nào kia, nói: "Ừm, các loại mèo chó, tôi đều không bài xích. Mới vừa nãy cô gọi nó là gì?"
Vệ Linh nhẹ nhàng trả lời: "Citrus."
"Mấy tuổi rồi?"
"Hơn hai tuổi một chút."
"Thuần chủng sao? Là Scotland Sherherd?"
"Là Shepherd, chắc là thuần chủng, chị họ của tôi mang về từ bên Anh cho tôi."
"Nó biết bắt tay không? Hay là lộn vòng gì gì đó?"
"Ừm... Những động tác này đối với nó rất đơn giản mà."
"Nghe nói giống này biết giúp người lớn trông trẻ con, nó có biết không?"
"Nhà tôi không có trẻ con, cho nên.... chưa từng thí nghiệm qua."
"À...." Kỳ Tham có chút đáng tiếc, quay đầu tiếp tục vuốt ve Citrus nhu thuận, sau đó vươn tay ra, hô: "Bắt tay!"
Citrus lập tức bỏ móng vuốt của mình vào lòng bàn tay cô.
"Tay khác!" Kỳ Tham lại vươn bàn tay kia ra, Citrus nhìn cô một cái, rất ăn ý đổi một móng vuốt khác khoác lên tay cô.
"Ui chao! Nó thật sự hiểu nha!" Kỳ Tham bất ngờ vui vẻ hô lên.
Vệ Linh có chút kinh ngạc và buồn cười nhìn vẻ mặt hưng phấn của Kỳ Tham khi chơi với Citrus, có lẽ là không ngờ chỉ là nắm tay với Citrus thôi mà có thể khiến cho một Kỳ Tham thường ngày hay chấp nhặt lại vui vẻ đến thế. Nhìn một hồi, rồi nghiêng đầu móc một quả bóng golf màu trắng trong túi áo, đưa cho Kỳ Tham: "Cô có thể thử cái này."
Kỳ Tham nhận lấy, cố ý huơ huơ trước mặt Citrus, chú chó lập tức đứng dậy, vô cùng phấn khởi nhìn chằm chằm quả bóng trong tay cô. Kỳ Tham nhìn quanh một vòng, trước mặt là sông, sau lưng là đường xe chạy, đều không an toàn, chỉ có thể ngổi thẳng thân mình, dùng hết sức lực ném trái bóng về phía bờ đê xanh mướt ở phía bên trái.
"Nhặt về đây!"
Citrus như một mũi tên rời cung, phóng một cái đã bay qua đầu gối của cô và Vệ Linh, thân thể đẹp đẽ lướt qua trước mặt hai người chạy như bay về phía trái bóng golf. Chỉ chốc lát sau đã đắc ý hiên ngang ngậm trái bóng dính đầy cỏ đi về, cũng không có trưng vẻ mặt tranh công về phía chủ nhân như những con chó khác mà chỉ nhanh chóng nhạy bén đem trái bóng thả vào tay Kỳ Tham, dùng ánh mắt khiêm tốn hiền lành, thè lưỡi ngồi chổm hổm trước mặt cô, chờ cô ném bóng lần nữa.
Kỳ Tham cười lên, dựa theo mong muốn của nó, ném trái bóng đi lần nữa, cũng không quên nói với Vệ Linh: "Con chó này của cô quá thú vị!"
Vệ Linh mỉm cười nhìn dáng vẻ kích động còn hơn Citrus của cô, trả lời: "Nếu Kỳ luật sư thích thì có thể nuôi ở nhà một con để bầu bạn bên cạnh mà."
"A?" Kỳ Tham nhìn nàng một cái, sau đó lắc đầu lộ ra nụ cười nhạt: "Không được, mặc dù tôi rất thích, nhưng Giai Giai dị ứng với lông của chó mèo."
Vệ Linh nhè nhàng "à" một tiếng: "Vậy thì không còn cách nào rồi."
Citrus nhặt quả bóng về đặt vào tay Kỳ Tham,nhưng Kỳ Tham đang nói chuyện với Vệ Linh nên không quan tâm đến nó, nó cô tịch ngồi xổm trên đất một lúc lâu, phát hiện Kỳ Tham không để ý tới mình, nhất thời tổn thương yên lặng thò đầu ngậm bóng lên, vẫy đuôi thả vào tay chủ nhân. Vệ Linh nhận ra nó đang cô đơn liền cười nâng tay lên, xoa xoa cái cằm của nó, rồi xoay người ném quả bóng đi thật xa.
Nhìn nó vui sướng chạy như bay theo trái bóng, Kỳ Tham nhịn không được mà bật cười: "Con chó này của cô thật giống cô."
"Cái gì?" Vệ Linh không biết nên nói gì, chỉ nhìn nhìn cô.
"Tôi nói, giống chó Scotland Shepherd này rất thích hợp cho kiểu phụ nữ như cô nuôi. Tính tình của cô, sủng vật có thể phối với cô cũng chỉ có giống Scotland Shepherd này thôi." Kỳ Tham cười tủm tỉm, hoàn toàn không có bất kì ý tứ chê cười nào.
Vệ Linh hiểu ý cô, mỉm cười nói: "Sẽ khiến cho cô có cảm giác như vậy sao? Thật kì lạ, nhưng mà lúc trước chị họ của tôi cũng nói như vậy."
"Vậy thì chị họ của cô hẳn là rất hiểu cô." Kỳ Tham trả lời. Vệ Linh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu mỉm cười: "Nói như vậy cũng đúng, chỉ là chị ấy bận rộn công việc nên rất ít khi về nước, nếu không có thể giới thiệu cho cô biết, tính tình của hai người ở chung hẳn là sẽ rất hợp duyên."
"Tùy cô." Kỳ Tham ngược lại không cảm hấy mình có thể hợp duyên với người nào, lại nằm xuống bãi cỏ, Citrus ngậm bóng chạy về, thấy chủ nhân không ném nữa thì nhàm chán ngửi đến ngửi lui trên mặt Kỳ Tham. Kỳ Tham bị quấy rầy, bất đắc dĩ phải dùng hai tay ném qua ném lại quả bóng chọc cho nó vui.
"Gần đây có rất nhiều quán ăn nhỏ, buổi trưa...." Vệ Linh có chút chần chờ nhìn Kỳ Tham, chậm rãi đưa ra lời mời.
"Muốn cùng đi ăn gì đó à?" Kỳ Tham nghiêng đầu nhìn nàng, trong lúc sơ hở lại bị Citrus đoạt đi quả bóng. "Cô nói con đường phía đối diện kia sao? Có thể nha."
Trong lòng Vệ Linh không tự chủ được mà cao hứng, xoay mặt nhìn về phía con sông đối diện. Kỳ Tham không để ý Citrus nữa, ôm cổ ngã xuống mặt cỏ, nửa đùa nửa nghiêm túc thở dài nói: "Không ngờ hôm nay người đón sinh nhật cùng tôi lại là cô."
"Cái gì?" Vệ Linh kinh ngạc nghiêng đầu qua đánh giá cô, Kỳ Tham lộ ra nụ cười miễn cưỡng với nàng. "Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật tôi."
Vệ Linh ngược lại có chút nghi ngờ: "Vậy tại sao cô không...."
"Cha mẹ tôi không có nhà, đồ khốn Trương Hoắc Tưởng kia thì bận bịu công việc, Phú Tường và hai vợ chồng Tôn giáo sư chạy đến nơi khác du lịch và thăm người thân rồi." Kỳ Tham cười trả lời. "Kỳ thật còn có vài người bạn học năm xưa, nhưng lại cảm thấy lâu nay không thân thiết, cơ bản là không nghĩ bọn họ có thể nhớ đến tôi."
Vệ Linh đứng lên, vỗ vỗ đất cát và cỏ vụn dính sau lưng, mỉm cười nói: "Vậy thì trưa nay nhất định phải ăn thứ gì đặc biệt ngon một chút mới không phụ ngày sinh nhật của cô."
"Ăn gì?" Kỳ Tham ngửa đầu nhìn thân hình đoan trang ưu nhã của nàng ẩn dưới ánh mặt trời.
Vệ linh bình thản mỉm cười: "Ít nhất cũng phải có một cái bánh sinh nhật nha. Chúng ta đến con đường đối diện bờ sông coi thử, chắc là không thiếu nhà hàng phương Tây đâu."
Kỳ Tham nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến trưa rồi, gật gật đầu, sau đó đi lấy xe đạp bị mình vứt bỏ nãy giờ, rồi lại nhìn nhìn nàng, rồi nhìn lên phía bờ sông trên kia.
"Cô lái xe đến hay là...."
"Chạy bộ kiêm tản bộ sáng sớm mà đến đây." Vệ Linh cầm dây xích móc vào cổ Citrus, giật giật thử một chút, vuốt lại những nếp gấp. "Vì vậy mà tiêu hao không ít năng lượng."
Kỳ Tham "à" một tiếng: "Citrus chạy nhanh không?"
"Ít nhất là nhanh hơn tôi." Vệ Linh trả lời, cùng dùng ánh mắt hòa nhã bày tỏ mình không hiểu tại sao cô lại hỏi vấn đề này.
Kỳ Tham vỗ vỗ cái yên đơn bạc phía sau xe: "Từ đây đi qua bên kia đường rất xa, để tôi chở cô."