Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 41




Tôn giáo sư nhìn Phú Tường thật sự không thể đi thêm được nữa, cười lắc lắc đầu, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy lúc xuống núi thì đi chậm một chút, đường núi trơn trượt, chúng ta đi chậm chờ em quay lại."
"Được." Vệ Linh bình thản gật đầu, sau đó kéo Phú Tường đang ôm tay Kỳ Tham, nói: "Phú Tường, chúng ta đi thôi."
Trương Hoắc Tưởng sau lưng đột nhiên hô lên: "Đằng kia có phải là thỏ rừng... Không đúng, là mèo hoang nha?!" Một bên vừa hô, một bên vừa vọt thẳng vào rừng cây.
"Này! Trương Hoắc Tưởng, đừng có chạy lung tung!" Kỳ Tham vừa mới quay đầu thì đã thấy cô biến mất sau rừng cây, vô cùng khẩn trương đuổi theo hướng của cô. Tôn giáo sư chỉ kịp hô một câu "đừng có chạy nhanh như vậy" thì cũng cố gắng nhanh chân chạy theo.
Vệ Linh quay đầu nhìn ba người bọn họ trong nháy mắt đã biến mất, bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Thật xin lỗi Vệ học tỷ, từ bé lá gan của em đã rất nhỏ rồi...." Phú Tường cho là nàng đang tiếc nuối vì không thể đi cùng ba người kia, áy náy nhỏ giọng xin lỗi.
Vệ Linh mỉm cười với cô bé: "Nhát gan không phải là lỗi của em, chú ý dưới chân, chúng ta xuống núi thôi."
Tốc độ xuống núi hiển nhiên nhanh hơn leo núi rất nhiều, nhưng mà phải chú ý giữ thăng bằng để không bị ngã, độ ẩm trong rừng lại cao, lá cây dưới chân cũng trơn trượt, cho nên lúc Vệ Linh đưa Phú Tường xuống đến chân núi thì cũng hao phí một lượng lớn thời gian và sức lực.
Đưa mắt nhìn Phú Tường đi về phía nhà của Tôn giáo sư, rồi lại nghiêng đầu nhìn lên đường núi, nghĩ đến chuyện bây giờ phải leo lên lại thì Vệ Linh thật sự có chút nản lòng. Nhưng mà cũng chỉ có thể nhấc chân quay trở lại thôi, vừa đi vừa nghĩ không biết ba người Tôn giáo sư cuống cuồng bận bịu như vậy đã chui đến nơi nào rồi, chắc là bây giờ có quay lại chỗ khi nãy tách nhau ra thì cũng không thể gặp bọn họ được.
Cánh rừng sau núi không quá lớn, nhưng mà muốn tìm được ba người kia chắc hẳn khá phiền toái. Nhưng mà có thể gọi điện thoại.... Vệ Linh theo bản năng sờ túi áo, nhưng lại thất vọng phát hiện mình không mang theo di động.
Ngoài ra, lúc nãy cùng mọi người leo lên, vừa đi vừa nói chuyện, cho nên không cảm thấy gì cả, nhưng lúc này chỉ có một thân một mình nàng vào núi, trong rừng cây hiu quạnh phảng phất như có vô số áp lực vô hình đang cuồn cuộn ép đến chỗ của nàng, trong lòng hơi run rẩy.... Chà, xem ra cũng không thể tránh khỏi cảm giác sợ hãi rồi. Vệ Linh thầm nhủ, nhưng cũng không tự chủ được mà bước nhanh về phía trước, cành khô lá khô dưới chân nàng phát ra từng tiếng răng rắc giống như tiếng rên rỉ, tựa như nàng đang đạp lên những sinh vật không tên vậy.
Mắt thấy trăm bước phía trước là chỗ lúc nãy mọi người tách nhau ra, nhưng lại không thấy bóng dáng ba người Tôn giáo sư đâu, trong lòng Vệ Linh có chút hoảng hốt, dừng chân lại, mất phương hướng nhìn trái nhìn phải, lắng tai nghe ngóng nhưng lại không nghe ra chút tiếng người nào, chỉ có âm thanh quỷ dị phát ra từ cánh rừng xung quanh.
"Aiz! Đang nhìn gì vậy? Mặt mày nghiêm túc như thế." Trong bụi rậm truyền ra giọng nói không cao không thấp, thong dong mang theo chút lười biếng, nhưng lúc này lọt vào tai Vệ Linh thì lại có cảm giác an lòng không cách nào hình dung được.
Lúc này mới phát hiện, trên bãi cỏ nhỏ phía trước, Kỳ Tham đang ngồi xếp bằng dưới một thây cây khô to lớn, trong miệng ngậm nhánh cỏ khô, khóe môi nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng nõn, hai tay đang nghịch một chiếc lá cây màu đỏ, nhìn Vệ Linh bật cười sảng khoái.
Vệ Linh thất thần và hoảng hốt nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô trong chốc lát, sau đó trấn định đi lại gần, nhìn tư thế ngồi của cô, hỏi nhỏ: "Sao cô lại ở đây?"
"Tôi mất dấu Tôn giáo sư và Trương Hoắc Tưởng rồi." Kỳ Tham tự nhiên trả lời, "Cho nên nghĩ, nếu quay lại đây có phải sẽ tìm được một người bạn đồng hành khác hay không."
Vệ Linh bình thản cười cười: "Thì ra là vậy."
"Đúng thế, chẳng lẽ cô cho rằng tôi ở chỗ này đặc biệt chờ cô sao?" Kỳ Tham không chút nể mặt nào hỏi lại.
Vệ Linh vẫn giữ nguyên nụ cười, nói: "Mới vừa rồi trong lòng tôi có chút nghi ngờ, Kỳ luật sư làm sao có thể làm ra cử chỉ thân thiết như vậy được."
Kỳ Tham khinh thường chép miệng, giơ tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Tôi cũng không định đi tìm hai người họ, cô xuống núi rồi leo lên lại có mệt không? Không bằng ngồi nghỉ ngơi chờ bọn họ quay lại là được rồi."
Vệ Linh nhìn bãi cỏ khô bằng phẳng kia, hai tay kéo vạt áo sau, ôm đầu gối ngồi xuống bên cạnh cô. "Bọn họ phải bao lâu mới quay lại?"
Kỳ Tham cười một tiếng: "Cô cũng biết rồi, Trương Hoắc Tưởng kia một khi chơi đến điên thì có thể qua đêm ở trong núi."
"Ừm... Thân là bạn bè, Kỳ luật sự thật sự rất hiểu Hoắc Tưởng." Vệ Linh nhớ đến hình ảnh hai người cãi nhau không ngừng trong bữa cơm trưa, có chút cảm khái nói.
Kỳ Tham nhàm chán tựa vào thân cây, ngậm nhánh cỏ mà suy tư, rất không thật lòng nói: "Quen biết mấy năm, bình thường lại tiếp xúc nhiều, không muốn hiểu cũng phải hiểu."
Vệ Linh cúi đầu, nhặt lên một chiếc lá cây thủng nhiều lỗ, bắt chước Kỳ Tham nghịch nghịch nó trong tay: "Nhưng ít nhất hai người không cần đề phòng lẫn nhau, còn có thể thỉnh thoảng thổ lộ tâm tình, một người trưởng thành có thể có một người bạn như vậy đã là chuyện rất hạnh phúc rồi."
Kỳ Tham nghe nàng nói lời này, chợ cảm thấy rất thú vị, hỏi: "Cái này mà cũng coi là hạnh phúc à? Đừng có nói như kiểu mình không có bạn như vậy được không, một cô gái có gia thế, có tướng mạo không chỗ nào chê như cô nhất định có một đống người đuổi theo sau lưng muốn làm bạn với cô mới đúng chứ?"
Vệ Linh hiểu rõ mồn một, trả lời: "Nếu gia thế và tướng mạo là điều kiện chủ yếu để kết bạn, như vậy... tình bạn như vậy không chân thật, cũng không thật lòng, thậm chí không thể gọi là tình bạn."
"A..." Kỳ Tham lấy lá cây gãi gãi gò má. "Tôi thừa nhận người hiện đại bây giờ có ý đồ kết giao rất thực tế. Nhưng mà thân là bạn bè, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện bình thường. Cô có năng lực giúp đỡ người khác, người khác đương nhiên nguyện ý thân cận và tạo mối quan hệ tốt với cô. Loại chuyện duy tâm này, ngược lại không phải đơn thuần chỉ vì cô có tiền có thế."
Vệ Linh trầm ngâm một hồi, nói: "Rất lâu về trước, tôi đã không thể phân rõ điểm khác nhau giữa duy tâm và duy lợi."
"Cô có bạn không? Hoặc là nói, trước đây từng có bạn không? Một người hoặc nhiều người, người có thể khiến cô cảm thấy chỉ cần ở chung với người đó thì không có lời gì là không thể nói." Kỳ Tham nhìn gò má của nàng, hỏi.
"Từng có. Tiểu học, trung học, phổ thông đều từng có." Vệ Linh ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh và những nhánh cây khô héo, chậm rãi nhớ lại. "Nhưng mà không biết tại sao, sau đó quan hệ của tôi và họ cũng dần dần trở nên nhạt nhẽo."
Kỳ Tham có chút đồng cảm với nàng: "Không có ai nói cho cô biết nguyên nhân sao?"
"Tôi nhớ có một người bạn từng nói với tôi...." Vệ Linh mỉm cười, "Cậu ấy nói, cậu ấy cho rằng việc đuổi theo tôi thật khó, hơn nữa, làm bạn thì cũng cần có tư cách...."
"Ừm.... Cô cho rằng tôi và Trương Hoắc Tưởng là bạn bè rất thân thiết sao?" Kỳ Tham cười hỏi, rồi lại nói tiếp: "Cũng chưa chắc nha."
Vệ Linh quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
"Tôi cùng cậu ta có rất nhiều bí mật giấu giếm nhau. Tôi không nhắc đến, cậu ta cũng không nhắc đến. Cậu ta không đề cập qua, thì tôi cũng làm bộ như không biết." Kỳ Tham vểnh nhánh cỏ khô lên, cười cười nói: "Người như cậu ta, thật ra thì đối với ai cũng không có cảm giác an toàn, cho nên đôi lúc cậu ta nổi điên lên là luôn hỏi tôi: Này, chúng ta là bạn sao? Tôi còn nhớ lúc chưa tốt nghiệp đại học tôi đã từng nói với cậu ta: Trương Hoắc Tưởng, mình cảm thấy hai chúng ta có thể làm bạn cả đời. Nhưng mà cậu ta quên mất. Cho nên bây giờ cậu ta luôn hỏi tôi hai chúng tôi có tính là bạn bè không, tôi luôn tranh cao thấp với cậu ta, không trả lời cậu ta."
Vệ Linh khẽ thở dài nói: "Hai người làm bạn mà đều không được tự nhiên như nhau."
Kỳ Tham ngược lại cũng không tức giận, hiếm khi có tính nhẫn nại nói thêm: "Cho dù là mối quan hệ như thế nào, thì cũng tồn tại một giới hạn khoan dung và mấu chốt cuối cùng. Giữa người thân thì không có cách nào khác, cho dù có đoạn tuyệt quan hệ thì vẫn còn huyết mạch tương liên. Thế nhưng, tình bạn, người yêu, cấp trên cấp dưới, đồng nghiệp, hợp hay không hợp, dùng cách nói phổ biến thì, chỉ khác nhau ở chỗ "có thể nhẫn nại" và "không thể dễ dàng khoan dung" mà thôi."
Vệ Linh nghiêm túc suy nghĩ những lời cô vừa nói, cho rằng rất có đạo lí. "Nói như vậy, hóa ra tôi là người có thể dễ dàng khoan dung, là số ít rồi."
Kỳ Tham xoay xoay lá cây, lắc đầu: "Cũng có thể người khác cảm thấy họ và cô không phải là người cùng một thế giới, không muốn đến gần cô, khoan dung cô... Không phải trước đây tôi từng nói rồi sao, người càng hoàn mỹ thì càng không có nhiều người yêu thích."
Vệ Linh thả lỏng, cúi đầu cười nói: "Nghe Kỳ luật sư nói như vậy, trong nháy mắt tôi ngược lại cảm thấy bình thường rồi."
Kỳ Tham không khỏi đắc ý vuốt lại vạt áo sau bị nhăn của nàng: "Đúng vậy, có phải là cảm thấy những lời mà tôi vừa nói, ngay cả bác sĩ tâm lý như Trương Hoắc Tưởng cũng không thể nói được phải không?"
Vệ Linh không biết cô đang làm gì, theo bản năng vươn tay muốn che lại chỗ vạt áo bị cô chạm vào, vừa mới quay đầu lại thì Kỳ Tham đã phản ứng rất nhanh chụp lấy bàn tay trắng nõn của nàng, sau đó cả hai người đều sửng sốt một chút.
Tầm mắt của Vệ Linh và cô giao nhau, chợt cảm thấy tim đập rộn lên, lập tức không được tự nhiên mà rút mạnh tay khỏi tay đối phương, đỡ thân cây đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống Kỳ Tham còn đang mờ mịt vì đột nhiên thấy mình đứng dậy, cố gắng trấn định lộ ra nụ cười mỉm, nói: "Mặc dù thường ngày Kỳ luật sư có thành kiến rất sâu với Vệ gia chúng tôi, nhưng lúc đối mặt với tôi thì tính nhẫn nại có vẻ không tệ, hôm nay còn giúp tôi giải đáp nghi vấn, giải thích nghi hoặc, khiến tôi phải thật sự cảm ơn cô."
Kỳ Tham ngẩn ra một hồi, sau đó cười cười nhắm mắt lại, ngã người nằm xuống bên gốc cây, hơi ủ rũ nằm trên bãi cỏ, cắn cắn nhánh cỏ trong miệng, giọng nói không lớn không nhỏ: "Nhìn Vệ luật sư thường ngày đoan trang lễ độ, tự nhiên hào phóng, không ngờ cũng là một cô gái mạnh miệng nha."
Vệ Linh cứng họng, có chút luống cuống nhìn cô vô lại nằm trước mũi chân mình, trên mặt ửng đỏ, thấy một lúc lâu sau mà cô không có động tác gì nữa thì mới thấp giọng bất đắc dĩ nói: "Kỳ luật sư đúng lên đi, trên mặt đất rất lạnh."
Kỳ Tham không động đậy, ngay lúc Vệ Linh muốn nhắc nhở lần nữa thì mới nâng cánh tay lên đưa về phía nàng. Vệ Linh im lặng cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng cười một tiếng, hơi cúi người dùng chút lực kéo cánh tay cô, Kỳ Tham liền dễ dàng mượn lực đứng dậy. Sau đó hai người cũng không nói chuyện, Vệ Linh nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt mình, trong thoáng chốc quên mất phải buông bàn tay của cô ra, mà Kỳ Tham cũng im lặng ngắm nhìn mặt mày nhu hòa của nàng. Từng cơn gió trong rừng lướt qua khe hở giữa hai người, mang theo những âm thanh quỷ dị mà vừa nãy vì nói chuyện hăng say mà không để ý đến.
Kỳ Tham nở nụ cười thưởng thức màu hồng đào trên gò má xinh đẹp kia, cuối cùng há miệng nói: "Vệ luật sư cũng...."
Lời còn chưa dứt thì trong bụi cỏ đột nhiên nhảy ra một bóng người nhanh nhẹn, giống như nhân vật nữ chính long trọng lên đài vậy, đi kèm theo đó là tiếng hét cao vút kích động: "Kỳ Tham, mau nhìn xem mình bắt được cái gì này!"
Kỳ Tham thản nhiên buông bàn tay Vệ Linh ra, sau lưng giống như có mắt mà nhẹ nhàng xoay người, cánh tay nhấc lên liền vô cùng vững chãi đón được thân mình đang rơi tự do của Trương Hoắc Tưởng.
"Cậu nhìn đi, nhìn đi!" Trương Hoắc Tưởng cơ bản không để ý đến chuyện nếu không có Kỳ Tham đỡ thì cô có thể đã té gãy xương rồi, vừa đứng vững gót chân thì đã giơ cao thứ đồ trong tay cho Kỳ Tham nhìn.
Vệ Linh đứng rất gần nên nhìn thấy rất rõ, kinh ngạc nói: "Thỏ rừng?"
Kỳ Tham nhìn con thỏ rừng màu nâu còn đang giãy dụa trong tay Trương Hoắc Tưởng, cười rộ lên: "Không thể nào. Cậu thật sự bắt được sao?"
"Không chỉ là thỏ rừng. Chú Tôn còn bắt được một con gà rừng nữa đó!" Trương Hoắc Tưởng dùng bàn tay rảnh rỗi kia múa may ước lượng một phen, rất kích động nói. "Nhưng mà vì để bắt được nó mà tốn biết bao công sức.... Bắt được thì đã chết mất rồi."
Vệ Linh nhìn phía sau lưng cô một cái, chỉ thấy một mảnh an tĩnh, không kiềm được mà hỏi: "Vậy bây giờ Tôn giáo sư đang ở đâu?"
Trương Hoắc Tưởng không tim không phổi nhấc chân đi xuống núi, không có chút lo lắng nào mà trả lời: "À, chú ấy nói muốn đi vòng đường kia về, thuận tiện hái cái gì mà.... rau gia vị gì đó. Tôi lo lắng hai người không tìm được đường về nên mới quay lại đón."
Vệ Linh "à" một tiếng, nhưng không động chân mà chỉ nghiêng đầu nhìn Kỳ Tham, cho cô một ánh mắt nghi hoặc, dường như muốn hỏi ý kiến của cô. Kỳ Tham nhưng lại cũng không lo lắng mà phất tay: "Đi thôi. Nói không chừng Tôn giáo sư đã về đến nhà rồi."
Trên đường xuống núi, Trương Hoắc Tưởng không ngừng lải nhải miêu tả cho Kỳ Tham chiến công của của mình và Tôn giáo sư, có bao nhiêu kích thích, bao nhiêu mới lạ, rồi còn tỉ mỉ kể lại hai người họ vây bắt con thỏ này như thế nào, cẩn thận ra sao mới có thể bắt sống được nó....
Vệ Linh đi phía sau hai người, vừa chú ý dưới chân vừa lắng nghe Trương Hoắc Tưởng không ngừng luyên thuyên, Kỳ Tham thì lâu lâu chen vào hỏi một câu, hiển nhiên cũng vô cùng hứng thú với chuyện bắt thỏ. Và dĩ nhiên Vệ Linh bị vắng vẻ rồi, trong lòng không hiểu sao mà thoáng không vui.
Mãi cho đến lúc gần xuống đến chân núi, Trương Hoắc Tưởng đột nhiên nói với Kỳ Tham: "Lần này thì cậu hâm mộ mình rồi chứ gì? Mình bảo cậu qua bên tảng đá lớn kia coi thử biết đâu có thu hoạch lớn, cậu lại kiên trì muốn đi về nghỉ ngơi, không "đi săn" với hai người bọn mình, hối hận chưa?"
"Ừ, lần sau rồi nói, dù sao vẫn còn cơ hội mà." Kỳ Tham thuận miệng qua loa trả lời.
A? Vệ Linh ở phía sau có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng mơ hồ cứng ngắc trong tích tắc kia của cô, đột nhiên nhớ lại lúc nãy có hỏi cô tại sao lại xuất hiện ở chỗ kia, cô nói cô mất dấu Trương Hoắc Tưởng với Tôn giáo sư, cho nên mới....
"Vệ luật sư, đi nhanh một chút!" Giống như Kỳ Tham cảm nhận được ánh mắt của nàng, đột nhiên quay đầu lại, che giấu hô lớn một tiếng.
Vệ Linh cố ý di chuyển tầm mắt ám chỉ khoảng cách không quá năm mét của hai người, nhắc nhở cô là mình không có bị tụt lại phía sau. Kỳ Tham đương nhiên nhận ra ánh mắt này của nàng, nhưng vẫn làm như không thấy quay đầu thản nhiên nói: "Còn không nhanh chân thì trời sẽ tối mất, tranh thủ thời gian."
Vệ Linh không ngừng bước, ánh mặt trời trong rừng lúc râm lúc sáng, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm tấm lưng của cô, trong lòng chậm rãi tràn ra một dòng nước ấm, cuối cùng là vừa cảm động vừa buồn cười cong khóe môi.
Lúc ba người về đến nhà Tôn giáo sư thì đã là năm giờ chiều, Phú Tường mặt đầy ưu thương đứng trong sân, cách đó không xa là Tôn giáo sư đang dùng nước nóng vặt lông gà.
"Oa... Bắt đầu làm thịt rồi sao?" Trương Hoắc Tưởng cơ hồ trong nháy mắt liền chạy đến trước mặt Tôn giáo sư, đáy mắt sáng rực nhìn quét qua con gà rừng đang bị vặt gần hết lông kia. "Con này không nhỏ đâu, đủ hầm một nồi rồi!"
Kỳ Tham lấy tay phẩy phẩy mùi hôi kinh khủng của nước nóng trộn với lông gà, hô lên với Trương Hoắc Tưởng: "Cậu đừng có cầm con thỏ đó nữa, cầm đi một đường rồi, không mệt hả?"
Trương Hoắc Tưởng nghe nhắc nhở thì mới lập tức "a" một tiếng, mau chóng xách con thỏ đã đuối sức lên, hỏi: "Chú Tôn làm xong con gà rừng kia rồi thì sẽ xử lý con vật nhỏ này chứ?"
----------
Tiểu Tham cứng miệng mềm lòng a~:))
Từ hôm nay Phong sẽ hơi bận nên mỗi ngày chỉ còn một chương thôi nha ^_^. Chúc mọi người ngủ ngon~~~