Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 199




“Cái gì? Tiểu Tham Tham muốn cùng Vệ Linh kết hôn?” Trương Hoắc Tưởng ôm bịch khoai tây chiên to đùng cầm điện thoại lớn tiếng hỏi Trâu Bằng ở đầu dây bên kia.
“Trời ạ, vậy mà hai học tỷ lại không đếm xỉa tới mình!” Phú Tường và Tiểu Lan biết tin từ chỗ Trịnh Tiểu Cầu cũng đứng ngồi không yên la lớn.
“Nữ nhân và nữ nhân làm hôn lễ?” Mục Liên nhả khói thuốc thì thầm một mình.
Một bên khác, ba Kỳ, mẹ Kỳ gặp tổng giám đốc và quản lý các bộ phận khách sạn sang trọng nhất dưới cờ Kỳ thị: “Hôn lễ của Tiểu Tham là quan trọng nhất, thời gian đã định vào tháng sau! Mọi người phải hợp sức chuẩn bị thật tốt! Hôm đó toàn bộ phòng khách ở khu VIP phải để khách mời sử dụng! Các hạng mục phải được sắp xếp tỉ mỉ chu đáo! Vệ gia yêu cầu trong vòng một tháng phải chuẩn bị hoàn tất, còn tôi yêu cầu hai mươi ngày phải báo cáo kết quả cuối cùng!”
“Khách mời chủ yếu là những ai? Còn những việc như người chủ trì hôn lễ…” Tổng giám đốc khách sạn dò hỏi.
“Đương nhiên khách mời là những doanh nhân có tiếng trong thành phố chúng ta! Các phương diện như người chủ trì hôn lễ thì các người không cần quan tâm!” Ba Kỳ vung tay lên: “Làm tốt bổn phận của mình là được! Nhớ kỹ, không cần cân nhắc các vấn đề khác! Cái tôi cần chính là một hôn lễ sang trọng nhất! Không phải sang năm trưởng tử Vệ gia sẽ kết hôn sao? Ý Vệ nhị gia là muốn một hôn lễ sang trọng không ai theo kịp. Đây không chỉ là hôn lễ của con gái tôi mà còn là hôn lễ của con gái yêu quý độc nhất của ông ấy, tuyệt đối không thể tiết kiệm! Nói như vậy các người hiểu chưa?”
Tất cả đều đồng thanh nói: “Đã rõ!”
Ở một thành thị khác.
Biệt uyển Bạch gia, Bạch Thảo cười đem phong lì xì của Bạch lão đại đưa cho Kỳ Tề: “Tháng sau bên Kỳ gia chắc chắn sẽ rất bận rộn, tiền mừng này cô thay em mình nhận đi.”
Quân Tuyết, Nhạc Lộ từng người lấy phong lì xì đã chuẩn bị từ trước đưa đến trước mặt Kỳ Tề: “Lần này chúng tôi đi là hổ trợ, sẽ không gây thêm phiền phức.”
“Tới lúc đó, mọi người tự mình đưa không phải tốt hơn sao?” Kỳ Tề cầm lên một cái, cô cảm nhận rõ bên trong là thẻ ngân hàng, liền đẩy ngược về từng cái: “Mọi người ra tay cũng quá nặng, tôi sợ làm mất đền không nổi.”
Tống Hi Nhiên cười quyến rũ: “Hôn lễ của Vệ Linh với Kỳ Tham thật đáng mong đợi, nghe nói em gái cô vì cưới được Vệ Linh mà hôn lễ bất kể mức độ nào đúng không?”
“Ừm, Tiểu Tham rất sủng Vệ Linh, còn nữa, cũng bởi vì Vệ gia yêu cầu.” Hai tay Kỳ Tề khoanh trước ngực: “Nên phải mời những người có máu mặt như mọi người tới hỗ trợ chống đỡ.”
Lạc Diêu hồi đáp: “Kiểu bận rộn này tất nhiên chúng tôi rất tình nguyện giúp đỡ. Bọn nhỏ cũng rất vui vẻ tham gia.”
Cả đám nữ nhân lập tức xoay người nhìn ba cô bé vui chơi trong vườn: Bạch San cùng với Khang Cẩn còn có Ôn Ái a a a tham gia trò vui, ba đứa đang học tập giáo sư chuyên tổ chức hôn lễ cách trải hoa khi tiến vào lễ đường, nhìn rất có nề nếp.
Quân Tuyết cười nói: “Thêm tiểu Ái thì chúng ta chỉ mới có ba hoa đồng, ngày hôm qua tôi gọi điện cho Ninh Trí, nàng nói sẽ đi cùng chúng ta, còn dẫn theo Sao nhỏ với tiểu Tự tham gia giúp tăng thêm phần náo nhiệt.”
Tống Hi Nhiên cười bổ sung: “Hai ngày nữa mẹ Lạc cũng sẽ trở về, lần này tập hợp trên sáu đứa nhỏ, thuận thuận lợi lợi!”
Điền Hi Cầm đang cầm notebook thống kê phân công thì ngẩng đầu lên, vỗ tay một cái: “Rất tốt, như vậy hoa đồng đã đầy đủ. Phụ rể và phụ dâu đa số đều là người bên phía chúng ta, tiếp theo… Người chủ hôn chính là chú út đang làm quan lớn ở quân đội của Vệ Linh, người chứng hôn thì theo phân phối trước đó, do chị Quân với chị Nhạc đảm đương, không thành vấn đề chứ?”
Nhạc Lộ lạnh nhạt nói: “Làm gì có tới hai người chứng hôn chứ? Không bằng để chị Quân làm đi, tôi giải quyết những vấn đề lặt vặt là tốt rồi.”
Bạch Thảo nghe vậy lập tức cười nói: “Người chủ trì hôn lễ là chị họ tôi, hoặc hai người có thể thay đổi vị trí.”
Lạc Diêu nhanh miệng nói: “Tính tình Nhạc Lộ thế kia thích hợp làm người chủ trì sao?”
Tống Hi Nhiên tiếp lời cười nhạo: “Đúng thật với tính tình như vậy không thích hợp làm người chủ trì! Không bằng chuyển tới đoàn phụ dâu đi, tới lượt tôi lên bục làm người chủ trì.”
Quân Tuyết đè hai bên lại, cười nói: “Bây giờ mấy người muốn đổi cũng không kịp, Nhạc Lộ cô đừng nghĩ lâm trận bỏ chạy, hôn lễ lần này cho dù là phụ dâu, phụ rể hay hoa đồng đều nhiều hơn bình thường vì vậy thêm một người chủ trì cũng không có gì. Hơn nữa phần lớn cổ phần tập đoàn Vệ gia đều nằm trong tay chúng ta, lúc bắt đầu tôi còn cảm thấy hai người chứng hôn là ít nữa.”
Nhạc Lộ nghe xong, ngẫm lại cũng có đạo lý, không tiếp tục từ chối.
Danh sách phân công cuối cùng đã được chốt lại, mọi người bắt đầu thu xếp hành lý lên chuyến bay đã được đặt sẵn.
Trước hôn lễ một tuần, xung quanh biệt thự Vệ gia rực rỡ hẳn lên, bố trí vô cùng tráng lệ, trưởng bối Vệ gia và Kỳ gia lần đầu tiên ngồi xuống, thương lượng quá trình lần cuối.
Kỳ Tham với Vệ Linh không thể nào chen vào cuộc nói chuyện của bốn vị trưởng bối dù chỉ một câu, nên ra hậu viên tản bộ tán gẫu.
Mắt nhìn mọi thứ đều được trang trí xa hoa, Vệ Linh băn khoăn nói với Kỳ Tham: “Lần này ba mẹ em yêu cầu quá mức, nửa tháng qua chắc chắn nhà Tham tiêu hao tài chính rất nhiều hơn nữa sức lực bỏ ra cũng không ít phải không?”
Kỳ Tham nhún nhún vai: “Không sao, ba mẹ em sĩ diện mà ba mẹ tôi cũng không cam lòng yếu thế, nhưng như vậy cũng tốt, nhân sinh hiếm có cơ hội được phô trương một lần!”
“Em vẫn cảm thấy… Đã làm khó bác trai, bác gái còn có Tham…” Vệ Linh vẫn canh cánh cúi đầu nói: “Hơn nữa còn làm phiền chị Quân Tuyết với các nàng bỏ lại công việc từ xa xôi bay về đây, nếu so sánh, nhà em sẽ không làm nhiều chuyện như thế…”
Kỳ Tham nâng cằm Vệ Linh lên, cười sửa lại cho đúng: “Ai nói, không phải nhà em đã đem cái quý giá nhất giao cho tôi rồi sao? Cho dù đổi hết mọi thứ tôi đang có, tôi cũng cảm thấy vô cùng xứng đáng… Chỉ như hiện giờ tôi còn lời chán…” Nói những tới mức này thảo nào Vệ Linh yêu thích không thôi, nàng dán lại gần hôn khóe môi Kỳ Tham.
“Khụ, ừm!” Tiếng ho khan rõ ràng vang lên thành công tách hai người ra, Vệ Khác và Vệ Duyệt mỗi người cầm một phần quá trình cụ thể trong hôn lễ, không có ý tốt đi tới, sau đó Vệ Duyệt nhìn Kỳ Tham hét lớn: “Làm gì đó? Trắng trợn ở địa bàn Vệ gia đùa bỡn chị em?”
Kỳ Tham nhướn mày, cố ý ở trước mặt hai đứa dùng sức hôn một cái thật kêu xuống mặt Vệ Linh, mặc kệ nàng thẹn thùng không ngừng đánh xuống bả vai mình, đắc ý khiêu khích: “Đùa giỡn thì đùa giỡn! Ai bảo chị em là nữ nhân của tôi!”
“Sách! Xem người này hung hăng chưa kìa! Cẩn thận hôm hôn lễ em không đưa nhẫn cho hai người nha!”
Vệ Khác theo đó cười theo kéo chị mình đi: “Được rồi, hai chúng ta tiếp tục tập luyện thôi, để chị họ và chị Tham tán gẫu. Hai ba ngày trước hôn lễ hai người sẽ không được gặp mặt.”
“Ba ngày không gặp! Cho nhớ chết chị!” Vệ Duyệt xoay qua làm mặt quỷ với Kỳ Tham, trong lòng thấy bù đắp được chút ít mới vui vẻ theo em trai rời khỏi.
Kỳ Tham không nói gì nhìn Vệ Linh, nàng cũng đang nhìn cô, cả hai nhịn không được bật cười thành tiếng.
Ngày trọng đại chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng tới.
Đội ngũ phụ dâu gồm: Tống Hi Nhiên, Tần Bội, Điền Hi Cầm, Khang Tử Hinh và Tịch Thanh Trạc.
Phụ rể có: Lăng Tiểu Nhược, Bạch Thảo, Khang Tử Lam, Ôn Thất, Trương Hoắc Tưởng.
Người chủ hôn là Vệ tam gia.
Người chứng hôn là Quân Tuyết và Nhạc Lộ. Lạc Diêu là người chủ trì hôn lễ.
Mặc dù có nhiều tiếp viện đến cổ vũ và chống đỡ, trước đó mọi người đã làm vô số diễn thuyết, phân tích báo cáo, nhưng hôm nay, ý nghĩa không giống đồng thời không được phép có bất cứ sơ xuất nào. Từ trước tới giờ thong donh bình tĩnh như Vệ Linh, lần đầu tiên không khắc chế được cảm thấy chờ mong luống cuống.
Bắt đầu từ rạng sáng, chuyên gia đã chuẩn bị làm tóc trang điểm cho nàng. Lần này một trong những phụ dâu có cả Tịch Thanh Trạc bay về từ hai ngày trước, một khắc chị họ cũng không dám thư giãn theo sát bận rộn trước sau chu toàn. Từ sáng sớm, bốn phụ dâu: Tống Hi Nhiên, Tần Bội, Điền Hi Cầm, và Khang Tử Hinh đã chạy tới, năm phụ dâu vây quanh Vệ Linh, khua chuông gõ mõ căn dặn sắp xếp, kiểm tra mọi thứ lần cuối cùng.
Nhà thiết kế đã chuẩn bị cho Vệ Linh cái áo cưới mà xanh nhạt, cúp ngực, eo tuyến cực cao, làm đường cong hoàn hảo của nàng được thể hiện một cách triệt để, đồng thời đôi chân thon dài yểu điệu bày ra rõ ràng. Quần vĩ lưu tuyến giống như quần dài nhỏ bằng lớp lụa mỏng, vừa đoan trang tao nhã, vừa hàm súc mông lung.
Trang sức trên đỉnh đầu là những viên trân châu kết thành hình tròn thông qua những sợi nhỏ Lace tô điểm, đơn giản nhưng không mất sự xa hoa, vừa nhìn thì trang nhã quý phái, nhìn kỹ hơn sẽ thấy sự lãng mạn ẩn mình trong đó.
Sáng chói nhất là sợi dây chuyền Vệ Linh đeo, nó được Tịch Thanh Trạc tỉ mỉ chọn lựa - Ánh sáng lưu duệ.
Tay mang găng tay màu trắng, cổ tay phải đeo cái vòng kim cương rực rỡ.
Tất cả phối hợp quá hoàn mỹ, khí chất và vẻ đẹp của Vệ Linh được bộc lộ một cách triệt để, chắc chắn sẽ đoạt ánh mắt của tất cả những người có mặt.
“Kỳ Tham mà nhìn thấy chị Vệ, nhất định sẽ ngất đi!” Hai tay Khang Tử Hinh tạo thành chữ thập thở dài.
Điền Hi Cầm phúc hắc cười nói: “Hãy cầu nguyện cho Kỳ Tham đi! Chút nữa năm phù dâu chúng ta giữ cửa thật chặt! Chắc chắn trên người Kỳ Tham mang rất nhiều tiền lì xì! Phải đùa giỡn một phen mới cho phép vào rước dâu!”
Tịch Thanh Trạc tỉnh táo hỏi: “Các người xác định không khiến Kỳ Tham tức giận bỏ chạy chứ?”
“Kỳ Tham không dám.” Điền Hi Cầm khẳng định.
Vệ Linh nghe các nàng nói chuyện chỉ có thể cười khổ, lại nghe các nàng xấu xa cười nói: “Nếu Kỳ Tham dám đi, chúng ta lập tức cướp cô dâu xinh đẹp này đi là được rồi!”
Bốn người tự biên tự diễn cười nói vui vẻ, chờ Vệ Linh chuẩn bị xong hết, mới thay phiên lên lầu đổi áo phù dâu. Sau đó đóng kỹ cửa phòng của Vệ Linh, lẳng lặng chờ Kỳ Tham dẫn phụ rể đến.
Khoảng mười một giờ trưa, bên ngoài truyền vào tiếng ồn ào náo nhiệt, người canh giữ ngoài cổng Vệ gia hô lớn ‘Kỳ tiểu thư tới rồi’, vừa vỗ tay theo tiết tấu cầu mong điềm tốt. Lăng Tiểu Nhược và Bạch Thảo là hai người la lớn tiếng nhất, cò kè mặc cả muốn mọi người mở đường lên lầu.
“Sắp đến rồi! Đã tới cửa!” Khang Tử Hinh nhoài người ra lan can lầu hai xem náo nhiệt, rồi kéo vay lên cao chạy xuống lầu một chào hỏi.
Còn chưa kịp làm gì, tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, Kỳ Tham ở bên ngoài lớn tiếng gọi: “Vệ Linh! Tôi đến đón em! Mở cửa đi!”
Tống Hi Nhiên, Tần Bội, Điền Hi Cầm cùng Khang Tử Hinh đồng thanh hô: “Không mở! Không mở! Tiền lì xì không có, nói thế nào cũng không mở!”
Những người có mặt bên ngoài xem trò vui cười lớn, Kỳ Tham lập tức nói: “Ai nha! Đây là biệt thự phòng kẻ trộm, làm sao nhét tiền lì xì vào. Mở một cánh thôi, được không?”
“Nhét từ khe cửa phía trên là được!” Điền Hi Cầm không dễ bị lừa.
“Người đẹp! Nữ nhân quá giảo hoạt sẽ không được người ta yêu thích nha!” Bạch Thảo nói vọng vào nhưng lập tức làm theo chỉ thị nhét phong lì xì qua khe cửa.
Tần Bội nhón chân lên lấy, Tống Hi Nhiên cổ động nói: “Mở ra xem bao nhiêu tiền!” Bốn cô gái ba chân bốn cẳng vây lại mở bao lì xì, kết quả bên trong chỉ có một tờ nhân dân tệ mới tinh.
Tống Hi Nhiên lập tức chạy lại gần cửa nói: “Kỳ Tham, cô quá keo kiệt! Có muốn đón cô dâu không?”
Lăng Tiểu Nhược nghe vậy, lập tức cười lớn, Khang Tử Lam nắm chắc phần thắng nói: “Không có chuyện gì! Chúng tôi có rất nhiều tiền lì xì! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Mở cửa ra đi, đều đưa các người!”
Ôn Thất lập tức đập cửa: “Mở cửa, mở cửa, mở cửa nhanh! Phù dâu mở cửa nhanh!”
“Không mở, nhất định không mở! Tiền lì xì quá ít, nên không cách nào nghĩ thông.” Điền Hi Cầm và Khang Tử Hinh làm bộ tức giận nói lại.
Kỳ Tham không thể làm gì khác đành phải nhét thêm hai phong lì xì vào, sau đó tằng hắng hô: “Vệ Linh! Em mở cửa đi! Phù dâu muốn tiền tới mức phát điên rồi! Mở cửa đi!”
“Gọi cô dâu cũng vô dụng!” Khang Tử Hinh biết hôm nay là cơ hội tốt để trả thù Kỳ Tham: “Cô dâu ngồi trên giường trong phòng ngủ, không giày không thể ra mở cửa! Nhanh đưa tiền lì xì! Phải là phong lì xì thật lớn!”
Kỳ Tham lại gõ cửa, nói: “Biết chắc cô sẽ nói như vậy! Chị Tử Lam, đưa phong lì xì lớn đi! Khang Tử Hinh, tôi tin tưởng em đó, nhận được thì mau mau mở cửa.”
Khang Tử Hinh chưa kịp trả lời đã thấy phong lì xì lú từ trong khe cửa ra, quả nhiên dày hơn, nhét vào được một nửa thì lại rút về, cứ lui tới vài lần giống như dụ dỗ người tới lấy. Tống Hi Nhiên cùng Tần Bội thấy thế nhanh tay mỗi người nắm một góc, nhưng người ngoài cửa cũng không chịu buông tay, hai bên giằng co qua lại, nếu kéo dài phong lì xì chỉ có nước rách mà thôi, Khang Tử Hinh nói lớn: “Tình huống thế nào? Giở trò lừa bịp đúng không? Không muốn chúng tôi mở cửa?”
“Được, được! Đừng nghịch nữa! Đều đưa các người!” Kỳ Tham mau mau lớn tiếng nói.
Quả nhiên phía ngoài cửa thả lỏng tay, người ở bên trong thuận lợi kéo vào. Bốn phụ dâu nhìn phong lì xì nở nụ cười, hớn hở mở ra, nhưng bên trong cũng chỉ có hai tờ nhân dân tệ.
“Giỡn mặt! Hôm nay không mở cửa!” Tần Bội cười hét lớn.
Kỳ Tham dùng hết sức la lên: “Đừng đừng đừng! Chị Tần Bội em biết chị là người tốt nhất! Em sẽ gặp riêng chị để đưa thật nhiều tiền lì xì được không? Chị giúp em mở cửa đi!” Dứt lời, liền nhét thêm một phong đỏ vào.
Lần này bên trong là một tờ tiền giá trị lớn, đúng thật khả quan hơn trước, Tống Hi Nhiên lập tức nhào tới cửa: “Làm sao được! Đưa ngay bây giờ. Bằng không sẽ không mở cửa.”
“Hôm nay em không mang nhiều tiền mặt trong người!” Kỳ Tham cố ý kêu oan: “Mọi người mở cửa ra đi, sau này sẽ bù được không?”
“Không được!” Tống Hi Nhiên không chịu cho hẹn lớn tiếng từ chối.
Trong phòng ngoài phòng ồn ào vô cùng, giằng co mở cửa, không mở cửa. Ầm ĩ khoảng chừng nửa tiếng, không biết tiền lì xì nhét vào bao nhiêu, cửa lớn vẫn im ắng không nhúc nhích. Trong phòng thì phong lì xì rải rác khắp nơi, nhưng gộp tất cả lại cũng không vượt quá ba trăm đồng, phụ dâu tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thư phòng trên lầu hình như truyền đến động tĩnh khác thường, thế nhưng đều bị âm thanh ồn ào bên ngoài che lắp. Bốn phụ dâu lo giữ cửa tranh thủ tiền lì xì không chú ý tới, nhưng vị trí phòng ngủ ngay bên dưới thư phòng thì nghe được rất rõ ràng, Tịch Thanh Trạc ở bên cạnh Vệ Linh lập tức từ trong phòng ngủ đi ra, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn lên trần nhà, sau đó nói với đám người Tống Hi Nhiên: “Mọi người có nghe cái…”
Tịch Thanh Trạc còn chưa nói hết, ngoài ban công đột nhiên xuất hiện ba bóng người, tốc độ giống như sét đánh không kịp bịch tai vọt tới trước mặt năm người, đồng thời cùng nhau hướng ra cửa la lớn: “Đột phá thành công, Chuẩn bị cuộc chiến mở cửa chính!”
Ở bên ngoài, Kỳ Tham, Khang Tử Lam, và Ôn Thất nghe thấy lập tức hưởng ứng, cổ vũ.
Mấy phụ dâu không ứng phó kịp, chờ ba người vọt tới trước mặt họ mới nhận ra các người đều mặc lễ phục màu đen gồm có Lăng Tiểu Nhược, Bạch Thảo và Trương Hoắc Tưởng. Giờ các nàng mới cảm thấy âm thanh ồn ào bên ngoài hình như ít hơn rất nhiều, rõ ràng muốn dương Đông kích Tây để ba người này thừa cơ đột nhập. Lúc này cùng nhau nổ lực vội vàng chặn trước cửa.
Nhưng năm cô gái cho dù thân hình cao ráo nhưng khí lực vẫn kém xa ba người Bạch Thảo, không vượt qua một phút thì phòng tuyến sụp đổ, đột hình tan rã, cuối cùng là Lăng Tiểu Nhược nhanh tay lẹ mắt vặn chốt cửa.
Kỳ Tham ở ngoài chờ sốt ruột lập tức đẩy cửa tràn vào, lớn tiếng kêu năm phụ dâu tránh đường, nhanh chân chạy vô phòng ngủ.