Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 188




Kỳ Tham bị đạp nằm trên sàn khó chịu, nhưng nghe Trương Hoắc Tưởng nói phút chốc nhảy dựng lên, trợn hai mắt hỏi: “Cái gì?” Sau đó không nói thêm gì đoạt điện thoại trong tay bạn mình, cũng mặc kệ người đầu dây bên kia là ai, lớn tiếng hỏi: “Tình huống thế nào?”
Giọng nói yểu điệu của Tiểu Lan truyền tới, nói năng lộn xộn quát tháo: “Chị Kỳ? Chị Kỳ mau tới bệnh viện! Rạng sáng chị Vệ Linh ở nhà Phú Tường lên cơn sốt, đưa tới bệnh viện, kết quả rất xấu! Hình như bệnh nan y a! Chị mau tới! Chị ấy vẫn còn hôn mê, bác sĩ chính truyền nước biển cho chị ấy sau đó tiến thêm một bước kiểm tra cụ thể! A a a a a thật đáng sợ…”
Thời điểm này Kỳ Tham cảm giác toàn thân tinh lực đều vọt tới não, lục phủ ngũ tạng đảo lộn tới phát đau. Vừa chạy ra ngoài vừa bận rộn hỏi bệnh viện nào phòng bệnh nào, vì sợ, căng thẳng mà mồm miệng không rõ. Trương Hoắc Tưởng cũng mau mau đánh thức Trâu Bằng, hai người đuổi theo phía sau, kéo Kỳ Tham sống chết không cho cô tự mình lái xe. Trâu Bằng dùng sức xoa xoa hai mắt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, giành trước mở cửa ngồi vào vị trí tài xế, Kỳ Tham nhanh chân vào theo lớn tiếng giục hắn khởi động xe rời khỏi.
Sáng sớm sắc trời mờ mịt, ô tô chạy xé gió tới bệnh viện, Kỳ Tham ở trong xe đứng ngồi không yên lo lắng đến độ sắp điên, liên tục hối thúc nhanh hơn nữa, Trâu Bằng căng thẳng muốn chết không tinh lực đáp lại, Trương Hoắc Tưởng ở một bên cố gắng áp chế Kỳ Tham, la hét chú ý an toàn.
May mà thời gian này ngoài đường ít xe, vượt đèn đỏ cũng không gặp cảnh sát giao thông, ba người rất thuận lợi tới bệnh viện Tiểu Lan nói. Kỳ Tham không lên tiếng mở cửa xe chạy thẳng vào bệnh viện, thang máy cô cũng không muốn đợi trực tiếp lướt qua lối cầu thang, một mạch chạy lên tầng sáu tới phòng bệnh chỉ định. Phú Tường, Trịnh Tiểu Cầu và Tiểu Lan bất an chờ đợi ngoài hành lang, nhìn thấy Kỳ Tham thở hồng hộc, vội vã mồm năm miệng mười báo cáo Vệ Linh đang ở bên trong truyền dịch, bởi vì sốt cao lại trải qua một loạt kiểm tra nên thân thể rất yếu, dặn dò cô chút nữa đừng làm nàng kích động.
Kỳ Tham gật đầu không ngừng cố gắng kiềm chế cảm giác muốn xông vào phòng bệnh, nắm tay Phú Tường hỏi: “Làm sao nàng lại mắc bệnh ung thư? Vữa nãy mấy người nói không rõ ràng. Chuyện gì xảy ra? Bác sĩ nói thế nào?”
Bộ dáng Phú Tường sắp khóc nắm lại tay Kỳ Tham, đứt quãng nói: “Không biết a… Kết quả cụ thể còn chưa có, thế nhưng bác sĩ nói không lạc quan còn nói tụi em mau chóng gọi người thân của Vệ học tỷ tới… Tối hôm qua, chị ấy không muốn về nhà nên em dẫn chị ấy về nhà em nghĩ ngơi, kết quả ba bốn giờ, chị ấy rời giường nói thân thể không thoải mái, lúc này em mới phát hiện chị ấy sốt cao… Lập tức đưa đi bệnh viện, nào ngờ chưa tới đã hôn mê bất tỉnh… Bác sĩ lấy máu kiểm tra, sau đó nói nghi ngờ sức khỏe chị ấy có vấn đề…”
“Đáng chết!” Kỳ Tham buông Phú Tường ra, cũng không nhớ cái gì khác, đẩy cửa chạy vào phòng bệnh.
Sắc mặt Vệ Linh tái nhợt nằm trên giường bệnh mê man, Kỳ Tham gấp gáp nóng nảy nhìn dáng vẻ suy yếu của nàng thì toàn bộ lắng đọng lại.
Lau mồ hôi trên mặt, Kỳ Tham không biết làm sao, ngửa đầu nhìn bình thuốc nước không biết tên phía trên, tầm mắt nhìn theo sợi dây truyền tới bàn tay Vệ Linh. Vừa nghĩ đến việc nàng đang chịu đựng thống khổ vì bệnh, Kỳ Tham hoảng suýt chút nữa bật khóc, cẩn thận từng li từng tí đặt tay lên tay Vệ Linh, cảm nhận được vì truyền dịch mà tay nàng trở nên lành lạnh, vội vã nắm tay nàng truyền hơi ấm.
Tiếp theo nên làm gì… Nếu như Vệ Linh thật sự bị ung thư thì nên làm cái gì?… Không đúng, không có cái gì nên làm, Kỳ Tham vẫn luôn muốn Vệ Linh, mặc kệ nàng thế nào, cô cũng muốn nàng! Phải ở bên cạnh nàng, cho nàng sinh hoạt tốt nhất, nhưng ngày hôm qua, trước đây cô chưa thực hiện tốt những chuyện đó…
Kỳ Tham vùi đầu kế bên tay Vệ Linh, khổ sở không ngớt, cảm giác được ngón tay nàng giật giật liền bừng tỉnh, cô vội vã ngẩng đầu lên, nhìn tay nàng rồi nhìn khuôn mặt nàng ngủ say nhưng vừa thoáng nhíu mày.
“Ừm…” Vệ Linh nhăn nhó, chậm rãi chuyển tỉnh.
Kỳ Tham vừa vui mừng lại khổ sở gọi nàng: “Vệ… Vệ Linh?”
Nghe được âm thanh, ánh mắt Vệ Linh lim dim dừng lại một lúc, sau đó có chút không tin từ từ quay mặt qua, lom lom nhìn Kỳ Tham hồi lâu, rồi mở miệng khô khan khẽ hỏi: “Sao Tham đến đây?”
“... Em vào bệnh viện làm sao tôi lại không tới.” Kỳ Tham muốn làm như không có chuyện gì cười một cái, nhưng phát hiện mặt mình vì khổ sở mà cứng ngắc, biết rõ lúc này mà cười nhất định khó coi chết.
Vệ Linh vẫn không rõ vì sao, nhìn Kỳ Tham không chớp mắt, tiếp theo lại đánh giá chung quanh một vòng, cuối cùng hình ảnh đứt quãng hiện ra, lúc này mới có thể kết nối ký ức trước khi hôn mê: “Em bị cảm nóng sốt, cho nên Phú Tường học muội đưa em vào bệnh viện.”
“Bình thường em không kiểm tra sức khỏe sao?” Kỳ Tham không muốn thảo luận chuyện Vệ Linh làm sao bị đưa vào bệnh viện, vạn phần đau lòng nắm chặt ngón tay nàng, trách cứ kiềm theo lo lắng thấp giọng nói: “Nhà em không phải có rất nhiều tiền? Không phải ba em yêu thương em như bảo bối? Lẽ nào không ai sắp xếp em làm kiểm tra định kỳ? Tốt như thế nào lại nói vào bệnh viện thì lập tức vào bệnh viện? Em làm sao a?”
Vệ Linh nhướn mày, không hiểu hỏi: “Tham đang nói cái gì a?”
“Tôi cũng không biết tôi đang nói cái gì…” Kỳ Tham nhướn người qua, không nói thêm dùng sức hôn khóe môi nàng, rồi nhìn vào mắt nàng nói tiếp: “Thế nhưng tôi yêu em! Cho dù em như thế nào, kiêu căng bùng phát tính khí Đại tiểu thư, chỉ trích tôi, đánh tôi cũng được… Mắc bệnh ung thư, bệnh nan y cũng không sao… Tôi đều yêu em như vậy! Đừng hy vọng tôi nói chia tay! Và càng không cho phép em nói chia tay!”
Vệ Linh nghe Kỳ Tham nói mấy câu đầu vừa kinh ngạc lại tràn đầy cảm động, thế nhưng nghe tới ‘Mắc bệnh ung thư’, sắc mặt lập tức thay đổi liền giơ tay ra hiệu cô tạm dừng, buồn bực hỏi: “Tham nói bệnh ung thư gì? Ai mắc bệnh nan y?”
Kỳ Tham nhìn khuôn mặt trắng bạch cùng dáng vẻ mờ mịt không biết, nhất thời trái tim nghẹn ngào đau đớn, không hề chậm trễ ôm nàng vào lồng ngực, không ngừng an ủi: “Không có chuyện gì, Vệ Linh! Cho dù kết quả xác định em mắc bệnh ung thư… Tôi cũng không rời khỏi em, đừng sợ, từ giờ tôi sẽ luôn bên cạnh em, chăm sóc em. Cần nhiều tiền hơn nữa, tinh lực nhiều hơn nữa, tôi đều có thể trả giá vì em! Em có thể khỏe lại…. Nhưng vạn nhất… Không không không, không có vạn nhất! Chắc chắn em sẽ tốt lên! Chúng ta còn rất nhiều chuyện cần phải làm cùng nhau, còn đoạn đường dài phải đi, còn rất nhiều ngày tháng…”
“Kỳ… Kỳ Tham, đến cùng Tham đang nói cái gì?” Đầu óc Vệ Linh mơ hồ lại bị một đống lời nói của Kỳ Tham làm hoảng hốt, trước tiên dùng sức đẩy cô ra, nửa trừng mắt nhìn hỏi: “Ý của Tham là em mắc bệnh ung thư sao? Ai nói?”
“Phú Tường nói kết quả chính xác còn chưa có, không hẳn là ung thư.” Kỳ Tham không đành lòng nhìn nàng, tiếp tục giải thích: “Có thể chỉ là hư nhược mà thôi, Vệ Linh em không cần lo lắng…"
Vệ Linh mau mau chặn đứng câu chuyện của Kỳ Tham, nói: “Đương nhiên em không lo lắng, tối qua em chỉ lên cơn sốt nhập viện truyền nước biển, thời điểm cấp cứu có rút máu kiểm tra dằn vặt hết mấy tiếng, trong suốt quá trình bác sĩ không hề nói em mắc bệnh ung thư hoặc nghi mắc bệnh ung thư.”
“...Ồ?” Vẻ mặt Kỳ Tham đọng lại, lại có chút chưa từ bỏ ý định nói: “Chắc sợ em căng thẳng nên…”
Vệ Linh che miệng ho khan hai tiếng, giơ tay chỉ chỉ bàn nhỏ trên đầu giường có biên lai cùng báo cáo bệnh tình: “Tham yên tâm được rồi, mỗi năm em đều kiểm tra sức khỏe toàn diện hai lần, kết quả đều rất bình thường. Huống hồ bác sĩ có nghĩa vụ phải báo cáo tình trạng cụ thể cho bệnh nhân, nếu như muốn gạt cũng không cần thiết làm bảng báo cáo giả cho bệnh nhân xem… Tất cả kết quả em làm kiểm tra tối qua đều ở trong đó.”
Kỳ Tham không lấy xem nhưng đã phát hiện sự tình không đúng, cả khuôn mặt triệt để đanh lại.
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham, cúi đầu trầm mặc, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: “Vì Tham nghĩ em sắp chết, cho nên tới thăm em vài lần cuối cùng sao?”
Kỳ Tham nghe Vệ Linh nói lập tức mạnh miệng trả lời: “Không có! Tốt xấu gì hiện tại chúng ta cũng là người yêu của nhau, tới thăm em có gì sai?”
Vệ Linh nhíu mày khẩu khí có chút bất ổn: “Là như vậy… Thì ra chỉ là hình thức an ủi mà thôi. Vậy lúc nãy Tham nói những lời đó cũng là hình thức?”
“... Lúc đó làm sao tôi lại muốn em gặp chuyện không nay đó được. Tôi không thương em chẳng lẽ hy vọng người nhà em đến săn sóc?” Kỳ Tham phản bác: “Không chừng trong nhà nghe em bệnh nan y, điều đầu tiên nghĩ tới chính là 40% cổ phần em đứng tên phải làm sao bây giờ?”
Vệ Linh giận dữ: “Kỳ Tham, Tham có thể nói chuyện uyển chuyển hơn hay không? Không nên chuyện gì cũng kéo người nhà em vào. Không phải em đã nói họ đúng thật đã làm sai rồi sao? Em cũng rất ghét họ dối trá hai mặt, như vậy Tham còn không hài lòng?”
Kỳ Tham bực bội nói lại: “Tôi nào dám không hài lòng. Tôi tiếp tục không hài lòng chỉ khiến em càng thêm bất mãn! Chia tay cũng dám nói ra, tôi còn thế nào được chứ!”
“Là em muốn chia tay sao? Không phải lần nào lời hung ác đều là Tham ném ra trước? Đầu tiên là muốn quên em, sau khi khôi phục trí nhớ liền chỉ trích em! Tham như vậy còn không phải muốn chia tay thì là cái gì?”
“Em đừng lúc nào cũng có lý có chứng cứ được hay không? Huống hồ mỗi lần xảy ra chuyện em đều thiên vị người nhà em, không hề có ngoại lệ! Tôi tự vệ sẽ bị em nói! Trực tiếp đứng yên để ba em đem nhà tôi xé nát thậm chí là diệt môn em mới hài lòng?”
“Kỳ Tham, Tham nói bằng lương tâm đi, thời điểm chị Kỳ và bạn chị ấy bày mưu tính toán tập đoàn Vệ thị, em có oán giận hay không? Đối với chuyện mấy chục năm trước, gia gia em lâm trận thấy lợi quên nghĩa, nên bây giờ mọi người lấy đi bao nhiêu đó cổ phần em cũng không có nửa lời phàn nàn, nhưng là Tham… So với các chị ấy, Tham không thấy Tham phản kích quá mức tuyệt tình sao?”
“Cái gì gọi là quá mức? Vạch thang này làm sao định nghĩa? Em đừng tự mình định ra quy tắc, rõ ràng chuyện gì em cũng làm được, đến lượt tôi thì không được phép bộc phát tính khí Đạt tiểu thư!”
“Bởi vì em không có cách nào trơ mắt nhìn người yêu mình ra tay với người nhà, điểm này không phải đã nói với Tham từ trước rồi sao?… Chậm đã, Tham nói tính khí Đại tiểu thư cái gì? Em sao? Lẽ nào tính khí Tham không lớn? Mỗi lần không cao hứng liền không để ý tới ai khác, táo bạo, bất chấp không phải là Tham?”
“... Này! Vệ luật sư thật biết cách công kích! Lúc trước mỗi lần hai chúng ta giận dỗi đều là tôi cúi đầu nhận sai. Tính tình tôi táo bạo tôi thừa nhận, nhưng mỗi lần em ra tay cũng rất quyết tuyệt, em không phủ nhận chứ? Lần đó là ai bày kế nhốt tôi hết mấy ngày?”
“Đó là vì muốn tốt cho Tham… Em không thể nhìn Tham ngụy tạo bằng chứng trên tòa.”
“Dừng lại! Dừng lại! Lần nào mà em không phải ‘Vì muốn tốt cho Tham’ chứ? Đây là em tự kiếm cớ cho mình em biết không?”
“Cùng lý. Vậy có lần nào Tham ra tay với Vệ gia mà không nghĩ ‘Vì báo thù’ để lòng mình dễ chịu hơn không?”
“Em xem! Em lại kéo những chuyện hư hỏng của nhà em vào.”
“... Được rồi, vậy Tham muốn cái gì? Hai chúng ta có nhiều xung đột như vậy cũng không thể rủ bỏ chuyện năm xưa, điểm đó Tham không có cách nào phủ nhận. Tại sao không suy nghĩ biện pháp để giải quyết? Cổ phần Tham đã có trong tay, ở tập đoàn Vệ thị Tham cũng có quyền lên tiếng, tiếp theo Tham còn muốn làm cái gì?”
“Tôi không muốn làm cái gì! Trái lại phải hỏi ba em, ông ta còn muốn tính toán gia đình chúng tôi đến lúc nào nữa? Từ khi vừa bắt đầu đã không ngừng mưu hại Kỳ gia!”
“Đúng là ba em đã sai, có thể lần sau ba ba sẽ không nháo chuyện gì lớn nữa.”
“Ai có thể bảo đảm?”
“... Tham muốn bảo đảm thế nào? Lẽ nào số cổ phần trong tay không phải đảm bảo tốt nhất sao? Cổ phần ở trong tay em, em cũng bảo đảm sẽ không hoàn toàn thiên vị gia đình mình, em nói vậy Tham có tin tưởng không?”
“Còn chờ thương thảo!”
“Kỳ Tham, Tham…”
Hai người nói chuyện càng ngày càng lớn tiếng, Trương Hoắc Tưởng, Trâu Bằng, Phú Tường, Trịnh Tiểu Cầu và Tiểu Lan ở bên ngoài phòng bệnh dán tai vào cửa nghe lén, mặt người nào người nấy cũng căng thẳng toát cả mồ hôi lạnh.
“Không phải chứ, lại tiếp tục ầm ĩ! Cứ như vậy liệu có động thủ đánh nhau không?” Phú Tường không chắc nhìn Trịnh Tiểu Cầu thấp giọng nói: “Chúng ta có nên vô cản họ không? Luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện lớn đó!”
Trương Hoắc Tưởng lập tức kéo Trịnh Tiểu Cầu và Tiểu Lan, dựng ngón trỏ ‘Xuỵt’, cũng nhỏ giọng nói: “Lúc này đi vào bộ chê sống quá lâu rồi hả? Yên chí! Hai người đó dùng phương thức này cãi nhau sẽ không xảy ra chuyện! Giống trẻ nhỏ cáu kỉnh, chỉ muốn phát tiết, nhân cơ hội này đem những lời trong bụng nói ra hết.”
Tiểu Lan run run hỏi: “Nghĩ kỹ lại đi, chị xác định? Sao em có cảm giác lần này chị nói hơi vô căn cứ.”
“Có à… Đúng rồi vừa nãy quên hỏi, ý đồ xấu này là ai nghĩ ra?” Trương Hoắc Tưởng quay đầu nhìn mấy đứa nhóc đưa Vệ Linh vào bệnh viện.
Trong nháy mắt Phú Tường chỉ Trịnh Tiểu Cầu, Trịnh Tiểu Cầu chỉ về phía Tiểu Lan, Tiểu Lan thì chỉ ngược lại chỗ Phú Tường.
“A nha!” Trâu Bằng thấy thế nhất thời tiếc hận than một tiếng.
Không đợi Phú Tường hỏi hắn có ý gì thì đột nhiên cửa phòng bệnh bị kéo ra với lực rất mạnh, mấy người ngoài cửa suýt chút nữa ngã chổng vó, đồng thời xoay mặt liền nhìn thấy Kỳ Tham cả người tản ra hắc khí đứng ngay giữa, từng người vội vã thống nhất lui qua một bên.
Kỳ Tham nhìn từng người, hiển nhiên vừa nãy cãi nhau với Vệ Linh vẫn chưa có kết luận nào khiến cả hai hài lòng, hơn nữa còn rơi xuống thế hạ phong, tâm tình không tốt chút nào. Hai bước dài đi ra, thuận tay đóng cửa cái rầm, xác định bên trong không thấy hoàn cảnh bên ngoài, lúc này mới nhìn cả đám vài lần, khẩu khí ác liệt hỏi một câu: “Cái quái gì đang diễn ra? Là ai nói Vệ Linh mắc bệnh nan y?”
Trương Hoắc Tưởng và Trâu Bằng không dám khiêu khích tính khí của Kỳ Tham, nhanh chóng đuỗi tay chỉ vào đám người đứng bên cạnh Phú Tường, chính diện bán đứng họ.
“Chị Kỳ… Chị Kỳ… Tụi em sai rồi!” Phú Tường, Trịnh Tiểu Cầu và cả Tiểu Lan cùng nhau ấp úng nói, rất hiểu ý cùng nhau quay đầu bỏ chạy về hướng thang máy.
“Các người! Mịa nó! Nhận lấy cái chết đi!” Kỳ Tham nghiến răng gào lên, nắm chặt quả đảm đuổi theo.
Ồn ào qua đi, Trâu Bằng nhìn Trương Hoắc Tưởng: “Vậy có phải hai người… Đã giải hòa rồi không?”
“Phỏng chừng không nhanh như vậy.” Trương Hoắc Tưởng cười híp mắt lộ ra dáng vẻ gian xảo: “Có điều oán khí của hai bên thông qua la hét đều được phát tiết hết… Nhưng nếu muốn tốt hơn… Chúng ta cần phải đổ thêm dầu vào lửa…”
Trâu Bằng yên lặng lau mồ hôi lạnh: “Đổ thêm dầu vào lửa? Giống hôm nay mọi người làm?”
“Đẳng cấp của bọn họ quá thấp!” Trương Hoắc Tưởng dù bận vẫn ung dung phất phất tay.