Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 186




Toàn thân Vệ Linh ướt nhẹp được tài xế đưa về, người làm trong nhà không biết chuyện thế nào, chỉ nhanh chóng chuẩn bị nước nóng và khăn cho nàng. Đầu nàng trống rỗng hoảng hốt, vô hồn tắm rửa thay quần áo. Người làm lại đem vào chén canh gừng, nàng mơ màng uống hết nhưng người trong nhà vẫn chưa trở về, quản gia nhìn nàng có gì đó không đúng lại không dám hỏi nhiều, sợ nàng sinh bệnh, chủ động cầm máy sấy giúp nàng thổi khô tóc.
Tiếng máy sấy ‘Ong ong’ không ngừng vang lên, trong đầu Vệ Linh chỉ có hình ảnh lúc nàng không khống chế được đánh Kỳ Tham… Nàng giơ tay lên, bàn tay run rẩy, phảng phất vẫn còn chấn động vào nửa tiếng trước… Những lời nói của Kỳ Tham, từng chữ từng chữ đánh vào lòng, đau đớn không thôi.
Thời điểm Vệ nhị gia và vợ về thì Vệ Linh đã thổi khô tóc nhưng cả người vẫn còn ngơ ngác, mẹ Vệ vừa vào cửa đã gọi tên nàng nhưng không thấy con gái trả lời, mãi cho tới khi bà đến kế bên kéo tay nàng, nàng mới hoàn hồn.
Nhìn con gái như vậy, tâm mẹ Vệ yêu thương không dứt: “Tiểu Linh, con làm sao? Cuộc họp còn chưa kết thúc con đã đi ra ngoài, xảy ra chuyện gì?”
“Hừ! Nhất định là vì Kỳ Tham quỷ kế đa đoan kia rồi!” Vệ nhị gia bước vào sau lạnh giọng nói: “Ngày hôm nay phát sinh chuyện bất ngờ, chắc chắn có quan hệ tới cô ta! Tiểu Linh, Kỳ Tham có giải thích gì với con không?”
Tầm mắt Vệ Linh chuyển từ người mẹ Vệ qua, mở miệng: “Vâng… Nhưng không tính là giải thích, chỉ làm… Chỉ làm một ít phân tích thôi.”
“Khẳng định A Tân đã bị cô ta lừa!” Vệ nhị gia hết sức tức giận nói: “Ba đã sớm có dự cảm xấu! Chuyện gì chỉ cần qua tay Kỳ Tham, tuyệt đối không thể nào thuận buồm xuôi gió, cô ta không làm gia đình mình đảo lộn sẽ không chịu bỏ qua! Thật quá vô liêm sỉ! Trước đó cô ta không hề nói cho con biết, đúng hay không? Loại người này làm sao dựa dẫm được! Sớm biết ba sẽ không tin cô ta…”
Nghe ba mình tức giận mắng, Vệ Linh nắm chặt sô pha, không biết sao đột nhiên nhớ tới lời Kỳ Tham ‘… Ông ấy sẽ đem chuyện phản đối anh họ em tiếp nhận ép lên đầu tôi… Rất có thể em không tin tôi mà tin lời ba em nói… Hai chúng ta sẽ chia tay… Cuối cùng ông ấy mới là người chiến thắng’, mồ hôi lạnh tuôn ra, nhưng cũng vì vậy khiến nàng tỉnh táo không ít.
Vệ Linh ngẩng đầu lên, nhìn Vệ nhị gia còn đang nói không ngừng nhưng tinh thần rất tỉnh táo, cổ họng khô khốc, tiếp theo nàng ôn hòa lên tiếng bao hàm ý thăm dò: “Ba, tuy chuyện Kỳ Tham làm không được quang minh chính đại, nhưng kết quả cuối cùng… Lại khiến con vô cùng tán thành.”
Vệ nhị gia lập tức dừng câu chuyện lại, dùng ánh mắt không thể tin nhìn con gái: “Tiểu Linh, con tán thành? Tại sao lại tán thành? Lần này cô ta đã phá hỏng mọi dự định của chúng ta, chẳng lẽ con không biết sao?”
Vệ Linh yên lặng nuốt nước bọt để giảm bớt cảm giác khô khốc ở cổ họng, thể hiện dáng vẻ rất đoan trang trả lời: “Mới bắt đầu con cũng nghĩ như vậy. Nhưng ba ba, con vẫn cảm thấy… Anh họ không có năng lực làm tổng giám đốc. Cho dù là trước đây hay sau này, trong lòng con… Ba mới là ứng cử viên thích hợp làm tổng giám đốc. Nếu như năng lực anh họ không tương đương với ba, trong tâm tư con… Không muốn nhìn thấy anh ấy tiếp nhận công ty.”
Mẹ Vệ ngẩn người, sau đó dùng sức đẩy bả vai con gái, nhỏ giọng nói: “Tiểu Linh! Tại sao con muốn như thế? Bây giờ sức khỏe ba con không tốt, tình hình trong nhà lại rất loạn, còn không để anh họ con tiếp nhận, chẳng lẽ con muốn ba con có chuyện sao?”
Vệ Linh không trả lời mẹ Vệ, chỉ chăm chú nhìn biến hóa trên mặt ba Vệ, tiện đà bước thêm một bước tiếp tục thăm dò: “Con chán ghét Kỳ Tham, chán ghét lúc nào cô ấy cũng tự mình chủ trương, khi làm chuyện gì đều không tin tưởng con, không tiết lộ với con dù nửa chữ… Nhưng kết cục cuối cùng lại đúng với tâm tư của con…”
“Thì ra, từ tận đáy lòng, người tin tưởng năng lực quản lý tập đoàn của ba lại còn con gái ruột thịt của mình.” Vệ nhị gia lại đeo mặt nạ tươi cười hằng ngày, không còn nửa phần tức giận, nhìn Vệ Linh chăm chăm, cực kỳ cảm khái nói một câu như vậy.
Vệ Linh không vì ánh mắt từ ái của ba mình mà cảm động, ngược lại, nàng chỉ cảm thấy lòng bàn chân dâng lên luồng hơi lạnh, khiến toàn thân lạnh lẽo vô cùng. Trong lòng Vệ Linh lành lạnh thống khổ, nhưng nàng phải tiếp tục cuộc trò chuyện vừa giả tạo vừa chân thật này: “Ba ba, con luôn luôn tin tưởng ba, mặc kệ là năng lực hay… Cách làm người. Vì vậy là con gái của ba, ít nhất con biết ở thời điểm hiện tại ba không có cách nào rút lui, đặc biệt là lúc anh họ vì công ty khiến bệnh tim ba tái phát… Con không cách nào tán thành một người ngỗ nghịch bất hiếu như anh ấy thay thế ba, ở điểm này xin ba đừng trách con.”
Vệ nhị gia thở dài một hơi, bước tới trước mặt Vệ Linh, nhè nhẹ vỗ tay con gái: “Ba biết Tiểu Linh hiếu thuận, biết con thật lòng lo lắng cho ba. Lần này không liên quan, không phải ba ba vẫn phải tiếp tục làm tổng giám đốc sao? Quả thật anh họ con không thích hợp làm người quản lý, mà từ hôm nay trở về sau, Tiểu Tân cũng không còn cơ hội bước lên đỉnh cao nữa… Dựa theo suy đoán của ba, sớm muộn gì anh họ con cũng bị rút khỏi tầng lớp quản lý. Chỉ là Kỳ Tham! Ở thời điểm mấu chốt cô ta lại trở mặt đùa bỡn khôn vặt, ba nghĩ dưới sự xúi giục của cô ta, gia đình bác cả con sẽ không bao giờ tin tưởng ba ba, nhưng sao cũng được, lần này ai ai đều biết là bọn họ chủ động từ bỏ, ba ba không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào…”
Trời ạ… Ba ba hoàn toàn hài lòng với kết quả, nhưng những gì ba nói giống như dao nhọn không ngừng đâm vào trái tim nàng. Lúc này Vệ Linh không chỉ cảm nhận lạnh lẽo mà còn cảm giác sợ hãi, nàng hoàn toàn thất vọng, hơn nữa còn thấy hổ thẹn khi đánh và bỏ Kỳ Tham lại.
Mãi đến khi Vệ nhị gia chuyển đề tài đem trách nhiệm đổ lên người Kỳ Tham, lần này Vệ Linh không chịu nổi nữa đứng lên, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của mẹ Vệ, đứng đối diện ba mình, run rẩy lên tiếng: “Nhất định phải như vậy phải không ba ba?”
“... Cái gì?” Lần thứ hai Vệ nhị gia phải dừng câu chuyện, không hiểu nhìn con gái.
Vệ Linh cắn môi, cố gắng bình tĩnh nói: “Lúc này con không hề dám tin tất cả đều nằm trong kế hoạch của ba. Ba ba! Tại sao ba lại tính toán… Tính toán với tất cả mọi người vậy? Coi như anh họ chọc giận ba, ba không muốn anh ấy làm người thừa kế tập đoàn, nhưng còn Kỳ Tham… Cô ấy có quan hệ gì? Tại sao ba lại muốn lợi dụng vu oan cô ấy?”
Ý cười giả tạo trong mắt Vệ nhị gia lập tức biến mất, giảo hoạt như hắn tới giờ phút này làm sao lại không biết từ nãy giờ con gái dụ dỗ thăm dò mình, nên hừ một tiếng làm bộ không hiểu nàng nói gì: “Con nói bậy bạ cái gì? Ba lợi dụng Kỳ Tham? Vu oan? Cái kiểu nhân vật nhỏ nhoi nhảy nhót như tên hề, ba sẽ không để trong mắt!”
Vệ Linh khó khăn hít sâu một hơi, nhẫn nại hồi lâu mới nói: “Ba, phương diện làm một tiểu nhân… Ba còn không bằng một Kỳ Tham thẳng thắn.”
Vệ nhị gia nghe con gái đánh giá, theo bản năng giơ cao tay muốn đánh xuống, nhưng nhìn thấy viền mắt nàng đỏ chót, nước mắt lưng tròng nhưng lại tức giận nhìn mình, quật cường không nhúc nhích, không hề né tránh. Một lúc lâu, Vệ nhị gia cắn răng, tàn bạo đẩy nàng vào lòng mẹ Vệ, xoay người phất tay tức giận la lớn: “Con lại hướng về Kỳ Tham! Ba sẽ không để con tiếp tục cùng cô ta dây dưa! Đừng nói cô ta là nữ, chỉ bằng cô ta họ Kỳ cũng đừng mong đặt chân vào gia đình chúng ta!”
Vệ Linh không hề phòng bị nếu mẹ Vệ không kịp thời giữ nàng, e đã té xuống đất, sau khi nghe lời Vệ nhị gia nói, nàng vẫn không thể khắc chế cãi lại: “Kỳ Tham đã nắm giữ 40% cổ phần công ty chúng ta, ba ba không muốn cũng đã trở thành sự thật! Tại sao ba lại nói những lời tuyệt tình thế này? Ba ba không suy nghĩ một chút xem nhà chúng ta đã tạo thành tổn thương và đau khổ lớn thế nào cho Kỳ gia… Hay tất cả những chuyện đang xảy ra lúc này chính là báo ứng, không cần nói ai cũng biết! Còn con đối với Kỳ Tham… Cả đời này con chỉ yêu một mình cô ấy! Không ai có thể thay thế!”
Vệ nhị gia tức giận xông qua, dùng sức nắm chặt cổ tay Vệ Linh, giận dữ hét: “Vậy ba sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con! Con vĩnh viễn không được phép bước vào cửa Vệ gia dù là nửa bước! Bằng không coi như con chết đi, ba cũng không cho phép con có bất cứ quan hệ gì với loại người như vậy!”
“Ông đang nói cái gì? Mau buông con gái ra!” Mẹ Vệ liều mạng kéo dài khoảng cách giữa con gái và chồng mình, dùng hết toàn lực đem Vệ Linh gần như khóc không thành tiếng che chở sau lưng, lớn tiếng nói với Vệ nhị gia: “Có gì không thể cùng con gái từ tốn nói chuyện! Nào là đoạn tuyệt quan hệ còn cả chết chóc? Ông mắng con cũng được thậm chí có thể đánh con, nhưng có những chuyện nói ra sẽ không cứu vãn được!”
Vệ nhị gia giận dữ nhưng không có chỗ phát tiết, đi một vòng, đột nhiên cầm bình trà trên bàn, mạnh mẽ ném vào tường, ‘Ầm’ mảnh vỡ và nước trong bình văng tung tóe, hắn lại xoay người tiếp tục trách mắng: “Hoặc ba chết! Còn không là con chết! Nếu không đừng bao giờ hy vọng ba đồng ý chuyện của con với Kỳ Tham!” Nói xong câu này, thể lực hắn cũng không trụ nỗi, thân thể loạng choạng quyết tuyệt bước khỏi tiểu biệt thư của Vệ Linh.
“Có phải ông không thoải mái… Ai nha, Tiểu Linh, tại sao con lại làm ba ba con tức giận chứ?” Mẹ Vệ đứng lại hỏi con gái nhưng trong lòng rất lo lắng bệnh tình của Vệ nhị gia, chỉ hoảng loạn nói vài câu sau đó nhanh chân đuổi theo.
Vệ Linh vô lực ngồi xuống ghế sô pha, hai tay nắm thật chặt, nằm úp xuống ghế thất thanh khóc rống. Hiện tại tâm tình không thể nào tả, chật vật, bi thương đến cực điểm, không có cách nào chống đỡ, mọi chuyện triệt để phá tan nàng. Lúc này nước mắt không e dè tuôn trào, nàng biết mình quá yếu đuối, tuyệt vọng và bất lực.
Dường như sau khi hai người cãi nhau, khắp nơi trong Vệ gia đều rất bừa bộn, Vệ Linh một mình ở phòng khách thất thần khổ sở cả buổi chiều, trong khoảng thời gian đó, nàng giống như không suy nghĩ gì, nhưng lại giống như nhớ rất nhiều chuyện. Nhớ lại tuổi thơ không có chút cát bụi, nhớ lại khoảng thời gian từng bước trưởng thành, nhớ lại những lúc gia đình vui vẻ ấm áp, tình cảnh lần đầu tiên gặp Kỳ Tham, mỗi thời mỗi khắc ở bên cạnh cô…
Điện thoại trong túi vang lên rất nhiều lần, nàng vẫn duy trì trạng thái hồn bay phách lạc, ngồi bất động không nhúc nhích. Bên ngoài mưa lớn không ngừng, sắc trời vô tình tối sầm, trong phòng vì không ai bật đèn nên từ từ rơi vào bóng tối. Trong lúc Vệ Linh ngẩn người, đột nhiên em họ Vệ Duyệt cầm điện thoại xông vào, gọi lớn: “Chị họ, chị ở chỗ nào? Chị họ chị họ! Kỳ Tham không thấy đâu! Chị họ…”
Giống như bị súng bắn trúng, Vệ Linh nghe hai chữ ‘Kỳ Tham’ thì thân thể run lẩy bẩy, đèn được Vệ Duyệt mở lên, ánh sáng bao trùm cả phòng. Vệ Duyệt bước tới bên cạnh Vệ Linh, nhét điện thoại vào tay nàng, gấp gáp: “Trương Hoắc Tưởng gọi điện nói xế chiều Kỳ Tham ở bệnh viện đi ra ngoài, đến giờ vẫn không liên lạc được! Chị họ, chị còn đang suy nghĩ cái gì? Chị biết Kỳ Tham ở chỗ nào không? Hai người cãi nhau?”