Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 131




Vệ Linh cười nói: “Nhưng em thực sự thấy như vậy a.”
Kỳ Tham dùng ngón tay quẹt chóp mũi nàng: “Trước mặt nhiều người thế mà không nể mặt tôi, bướng bỉnh!”
Sáu người ngồi vây quanh bàn, vừa uống trà ăn bánh vừa trò chuyện, Kỳ Tham không nỡ để Vệ Linh ngồi đó pha trà châm nước, nên tự mình động thủ, không muốn Vệ Linh phục vụ mọi người.
Giờ đốt pháo hoa đã tới, cửa sổ rất lớn, thông qua lớp kính có thể nhìn rõ bầu trời óng ánh đẹp mắt bên ngoài.
Uống trà, xem pháo hoa, đêm giao thừa nghênh đón tân xuân, bầu không khí từ từ dày đặc lên, sáu cô gái không biết đã đổi bao nhiêu đề tài mà vẫn hứng thú dạt dào. Sau đó cũng không biết tại sao, Kỳ Tề và Tịch Thanh Trạc lại cùng nhau cộng hưởng bắt đầu nói chuyện lúc nhỏ của Kỳ Tham với Vệ Linh.
Kỳ Tề nói: “Lúc Tiểu Tham bảy tám tuổi, trong nhà đang ở thời điểm khó khăn, suýt chút nữa phải bán cả nhà, nên ăn uống bình thường cũng rất thiếu thốn, có một lần khách tới chơi, mẹ tôi mua một con gà nướng về, lúc đầu mẹ tôi đặt con gà ở nhà bếp, rồi chuẩn bị những thức cần thiết khác để đãi khách, quay lại thì phát hiện thiếu mất cái đùi gà. Mẹ tôi tìm khắp nơi mới phát hiện Tiểu Tham đang trốn ở phòng chứa đồ gặm đùi gà. Thấy tội ác của mình bị phát hiện, chuyện đầu tiên Tiểu Tham làm là cởi dép dưới chân ra, sau đó… Đem cái đùi gà ăn dỡ nhét vào trong dép lê.”
“Y…” Khang Tử Hinh cùng Trương Hoắc Tưởng đồng thời phát ra âm thanh ghét bỏ, không tự chủ kéo ra một khoảng cách với Kỳ Tham.
Kỳ Tham liếc mắt nói: “Đem đồ ăn nhét như vậy mẹ mới không có cách nào lấy lại được, ai kêu lúc còn nhỏ gia đình quá khó khăn! Vì được ăn nhiều thịt một chút tôi cũng không dễ dàng!”
Khang Tử Hinh và Trương Hoắc Tưởng vẫn ghét bỏ: “Y… Chỉ có một mình Kỳ Tham mới nghĩ ra cách quỷ dị này thôi!”
Tịch Thanh Trạc uống trà khẽ mỉm cười: “Dân dĩ thực vi thiên, trẻ con tham ăn cũng không có gì không đúng, lúc Tiểu Linh còn nhỏ cũng không phải người háo ăn, lại rất nghe lời, nhưng khi đó em ấy rất dễ bị dụ. Hồi tiểu học cô giáo tuyển đồng học nữ luyện vũ đạo, thấy Tiểu Linh dung mạo xinh đẹp nên nhanh chóng ưu tiên cho em ấy vào đội, vậy mà sau đó em ấy không theo kịp tiết tấu nên đã bị loại khỏi đội đầu tiên. Hôm đó em ấy rất buồn, từ trường về nhà khóc không ngừng, đúng lúc có tôi ở nhà, thấy em ấy khóc không nín, liền dụ em ấy: Khóc nhiều quá sẽ làm cơ thể không còn nước, không còn nước sẽ biến thành cây khô, sau đó…”
Thấy Tịch Thanh Trạc dừng câu chuyện lại để uống trà, Kỳ Tham liền thúc giục nói: “Sau đó làm sao?”
Tịch Thanh Trạc liếc nhìn Vệ Linh chỉ biết cười khổ, hắng giọng nói tiếp: “Sau đó em ấy không dám khóc nữa, cố gắng nhịn nước mắt không cho nó chảy xuống, rồi chạy nhanh vào bếp uống rất nhiều nước, cuối cùng…”
“Chị họ, đừng tiếp tục đề tài này nữa.” Vệ Linh vội vàng ngăn cản.
“Không được! Kể chuyện cũ mà chỉ kể một nửa là không có trách nhiệm, sẽ bị người nghe trách móc đó!” Khang Tử Hinh nói lớn.
Trương Hoắc Tưởng và Kỳ Tham cùng đè vai Vệ Linh lại, cũng nói: “Đúng đúng đúng, nhất định phải nói hết mới đươc.”
Tịch Thanh Trạc nhìn Vệ Linh nói: “Dân ý đã như vậy, chị cũng không còn cách khác. Em ấy uống quá nhiều nước nên suốt buổi tối phải đi vệ sinh rất nhiều lần, tới nữa điểm, xảy ra chuyện ngoài ý muốn là đái dầm.”
“Phốc!” Kỳ Tham cực lực nhịn xuống cố gắng không để mình cười thành tiếng, hỏi: “Làm phiền cho tôi hỏi thăm một chút, khi đó Vệ Linh bao nhiêu tuổi?”
“Cũng không chính xác lắm, em ấy học tiểu học chắc khoảng báy tám tuổi thôi.” Tịch Thanh Trạc mỉm cười: “Sáng hôm sau khi thức dậy em ấy phát hiện mình đái dầm, vừa khóc vừa lén lúc đem ra giường kéo xuống, đem ra ban công phơi, vì muốn ga giường mau khô, em ấy kéo cả máy quạt ra luôn, kết quả dễ dàng làm ba mẹ phát hiện hơn.”
Kỳ Tham hỏi Vệ Linh đang đỏ mặt: “Sau khi ba mẹ phát hiện, em có bị đánh đòn không?”
“Không có.” Vệ Linh vội vàng biện bạch: “Chỉ có điều hôm đó tới trường trễ hơn bình thường.”
“Đúng, từ lúc sinh ra tới khi lớn đó là lần duy nhất em ấy tới trường muộn.” Tịch Thanh Trạc ung dung bổ sung thêm: “Trong nhân sinh của Tiểu Linh việc này là một trong ba đại hận.”
Trương Hoắc Tưởng hỏi: “Đây là một đại hận, vậy hai đại hận còn lại là gì?”
Tịch Thanh Trạc cười: “Em ấy không thắt được nút thòng lọng. Lúc thi đại học bởi vì đề thi quá dễ mà ngủ, kết quả bị giám thị đánh thức rồi lén lút đưa thư tình cho em ấy.”
Trương Hoắc Tưởng lập tức hô lớn: “… Không cái gì? Nút thòng lọng?”
Khang Tử Hinh lại hỏi: “Giám thị coi thi đại học đưa thư tình cho chị ấy?”
“Chậm đã, trong tam đại hận cái cao nhất là không thắt được nút thòng lọng sao?” Đột nhiên Trương Hoắc Tưởng rút sợi dây trong áo khoác mình ra, trực tiếp đưa cho Vệ Linh, nghiêm túc nói: “Này Vệ Linh, cô thắt nơ con bướm cho tôi nhìn đi!”
Vệ Linh vẫn theo bản năng nhận sợi dây, sau đó khẽ cười khổ: “Tôi thật sự không thắt nút được.”
“Trời! Quá kỳ diệu rồi!” Trương Hoắc Tưởng chút nữa là đứng bật dậy: “Từ trước tới giờ tôi chưa nghe ai có chứng bệnh này á!”
Kỳ Tham liền đạp Trương Hoắc Tưởng một cước: “Không thắt được nút thòng lọng sao có thể nói là chứng bệnh được chứ.”
Trương Hoắc Tưởng cũng nhanh tay lẹ mắt né tránh, nói: “Đương nhiên rồi! Loại thiên tính cơ bản này không làm được cũng được coi như một chứng bệnh!”
Khang Tử Hinh nhắc tay hỏi: “Chị Vệ Linh, chị có cảm thấy không thắt được nút thòng lòng sẽ có phiền phức trong sinh hoạt hằng ngày không?”
Vệ Linh suy nghĩ một lúc, thành thật trả lời: “Trong khoảng thời gian trưởng thành chị không mang giày có dây, quần áo tốt nhất cũng không có dây thắt lưng, bình thường thì… Khá là phiền phức.”
Tịch Thanh Trạc cũng bổ sung: “Vì vậy cũng không thể quen nam nhân.”
“Tại sao?” Khang Tử Hinh hỏi.
“Bởi vì em ấy không có cách nào giúp bạn trai hoặc chồng thắt cà vạt.” Tịch Thanh Trạc thản nhiên trả lời.
Kỳ Tham ôm Vệ Linh không có gì để nói, cười ha hả: “Mặc dù lý do này không tính là chính đáng nhưng nghe cũng rất thú vị! Nếu sau này tôi muốn đeo cà vạt nhất định sẽ tự mình thắt bằng không sợ em không cẩn thận siết tôi chết a!”
Pháo hoa ngoài cửa sổ càng dồn dập hơn, sáu người cũng không ngồi yên được nữa, lần lượt đứng dậy tới cửa sổ cùng nhau thưởng thức.
Đủ mọi màu sắc chiếu rọi lên gương mặt các nàng, lúc sáng lúc tối, Kỳ Tham ôm Vệ Linh, hôn xuống má nàng, thấp giọng nói: “Hy vọng sau này đều được cùng em xem pháo hoa đêm giao thừa.”
“Chuyện này không phải chuyện gì khó khăn.” Vệ Linh cười, ôn nhu trả lời.
Tiếng chuông 12 giờ vang lên, một lượng lớn pháo hoa xuất hiện chiếm cứ toàn bộ bầu trời, sáu người chúc nhau tân niên vui vẻ, trên mặt ai nấy đều cười tươi như hoa.
Khi pháo hoa được bắn xong, trà bánh trên bàn cũng gần hết,thấy thời gian không còn sớm, Tịch Thanh Trạc là người đầu tiên cáo từ muốn về nhà đi ngủ, thấy chị họ mình lên tiếng tự nhiên Vệ Linh cũng đi theo.
Kỳ Tham vẫn còn lưu luyến, nắm tay Vệ Linh từ nhà hàng đi ra ngoài, im lặng đi xuyên qua con đường dành cho người đi bộ tới bãi đậu xe, thấy Vệ Linh muốn đi lấy xe, thì lên tiếng hỏi: “Mùng một có chuyện gì làm không? Nếu không chúng ta nghỉ ngơi xong thì cùng ra ngoài đi dạo?”
Vệ Linh trả lời: “Mấy ngày đầu năm, nhà em có rất nhiều khách, e không thể nào ra ngoài được, chị họ ở lại hai ngày cũng đi rồi, em muốn ở với chị ấy nhiều một chút, ba bốn ngày tới chỉ sợ em rất bận.”
Khang Tử Hinh ở bên cạnh nói: “Ai nha, em với Kỳ Tề qua tết cũng phải trở về rồi, nói vậy sẽ không gặp nhau được sao?”
Vệ Linh nhìn dáng vẻ không quá thoải mái của Kỳ Tham thì thấy không đành lòng, liền nhẹ giọng an ủi: “Không sao, ngày thường hai chúng ta có cơ hội gặp nhau nhiều hơn không phải sao?”
Kỳ Tề vòng tay ôm lấy cổ em gái mình, bình tĩnh nói: “Đầu năm trong nhà phải xã giao nhiều, có thể lý giải được. Đã vậy thì Vệ Linh, Tịch tiểu thư, chúng ta tạm biệt ở đây. Hôm nào có cơ hội cùng nhau trò chuyện thêm.”
Lúc này Kỳ Tham mới nói: “Chị đại, tạm biệt!”
Trương Hoắc Tưởng và Khang Tử Hinh cũng nhìn Vệ Linh cùng Tịch Thanh Trạc tạm biệt. Rồi bốn người quay đi tới chỗ đậu xe của mình.
Vệ Linh quay đầu nhìn bóng dáng của bốn người dần dần biến mất trong màn đêm, không khỏi thất thần, Tịch Thanh Trạc ở bên cạnh nói: “Người yêu nhỏ của em hình như không vui.”
“Ừm, có thể thấy được. Cô ấy không che giấu được tâm tình của mình.” Vệ Linh quay đầu nhìn Tịch Thanh Trạc, khẽ cười khổ.
Tịch Thanh Trạc nở nụ cười, mở cửa xe ra nói: “Đúng là tiểu tính tình, bình thường em không nên chiều chuộng những thói xấu vặt này của cô ấy.”
Vệ Linh cũng ngồi vào xe khởi động rồi trả lời: “Cô ấy chỉ muốn có thêm thời gian ở bên cạnh em thôi, bình thường cả hai tụi em đều rất bận, gặp nhau cũng không nhiều. Mà chuyện tình cảm lại chưa thể công khai với gia đình, điểm này em không thể trách cô ấy sai được.”
“Em có nghĩ khi nào ngã bài với ba mẹ không?” Tịch Thanh Trạc hỏi.
“Chưa dám nghĩ tới.” Vệ Linh ăn ngay nói thật.
Tịch Thanh Trạc trả lời: “Năm mới, em lại thêm một tuổi, chắc chắn dì và dượng sẽ sốt ruột muốn em tìm đối tượng kết hôn. Vậy em định giấu tới khi nào?”
Vệ Linh bất đắc dĩ nói: “Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi, cũng may Kỳ Tham thông cảm cho em, không có hối thúc em.”
Tịch Thanh Trạc bĩu môi cười: “Theo chị: Với tính nết xấu của cô ấy, nếu em thật sự chờ tới lúc cô ấy thúc giục thì dù nữa canh giờ cũng không đợi được đó, em vẫn nên sớm có sự chuẩn bị về mặt tâm lý đi.”
“Dù có chuẩn bị tâm lý rồi, thì nước tới chân vẫn không có biện pháp, hai bên đều là người em yêu quí.” Vệ Linh lắc lắc đầu.
Mùng một và mùng hai, Vệ gia có rất nhiều khách tới chúc tết, họ hàng, bạn bè, đối tác… Trên dưới Vệ gia tiếp đón khách bận tối mày tối mặt, trong lúc đó không ít người hỏi dò Vệ Tân và Vệ Linh đã có đối tượng kết hôn chưa, nếu chưa thì giới thiệu đối tượng cho hai người. Mỗi lần như vậy đều làm trưởng bối không ngừng hối thúc.
“Tuổi trẻ thì bắt học hành, trong nhà cấm yêu sớm, hơi lớn chút thì bắt đầu thúc giục kết hôn.” Trong âm thầm, Vệ Tân nhìn em họ mình cười nói: “Thế nhưng anh là đàn ông con trai cũng còn đỡ, ngược lại là em đó, cũng ngoài ba mươi vẫn chưa có tin tức, khó trách chú và thím sốt ruột.”
Vệ Linh nghĩ tới Kỳ Tham, cũng thấy bị hối thúc kiểu này rất khó chịu, nhưng mặt không thay đổi cười nói: “Anh, anh nên làm tấm gương cho các em trong nhà đi.”
Hai anh em trêu chọc lẫn nhau một lúc. Vệ Linh lại nghĩ tới, hai ngày nay hình như Kỳ Tham không có liên lạc với nàng, cũng không biết đang bận hay giận dỗi nàng nữa, tin nhắn cũng không hề có một cái. Nàng nhớ tới hôm giao thừa, nàng không nghĩ ngợi gì mà từ chối đề nghị gặp mặt của Kỳ Tham, giờ mới thấy hối hận rồi, thực sự không nên nói quá thẳng thắn như vậy.
Đêm đó nhóm khách ở lại ăn cơm xong, lúc ra về cũng tối khuya, các trưởng bối cũng mệt mỏi, tùy tiện dặn dò vài câu rồi phất tay đi nghỉ ngơi. Vệ Linh về phòng mình, tắm rửa xong, thay đồ ngủ thì tới bàn đọc sách ngồi xuống, giương mắt nhìn cái bình dạ quang trên bàn, lập tức nhớ tới đêm giao thừa Kỳ Tham tặng nàng cái kẹp tóc nên lấy ra thưởng thức, lúc này nàng nhớ Kỳ Tham vô cùng không biết cô đang làm cái gì.
Đột nhiên có tiếng động vang lên, hình như có cái gì nện vào cửa kính.
Vệ Linh ngẩn ra, nhóm người dậy nhìn thử coi chuyện gì, nàng kéo màn ra để quan sát tình hình bên ngoài.
Do tấm kính bị hơi nước bao phủ nên nàng thấy có bóng người mơ mơ hồ hồ! Vệ Linh giật mình, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, nàng nhận ra người bên ngoài chính là người mà mấy giây trước nàng nhớ nhung - Kỳ Tham.”
Vệ Linh hoảng loạn chưa biết bước kế tiếp nên làm thế nào, thì Kỳ Tham ở ngoài cửa sổ làm động tác im lặng với nàng, rồi dùng ngón tay gõ gõ kính cửa sổ, muốn nàng mau mau mở cửa ra.
Lúc này vệ Linh mới bình tâm lại, kéo rèm ra hết, mở chốt cửa.
Hai tay Kỳ Tham vịn bệ cửa sổ, cả người đều mang hơi lạnh nhảy vào bên trong sau đó cười đắc ý giống như ăn trộm vừa thực hiện thành công ý muốn của mình, nhìn Vệ Linh nói: “Này, chào buổi tối, Vệ Linh thân ái!”
Quả thực Vệ Linh trợn mắt ngoác mồm, căn bản nàng không có sức lực để sung sướng, chỉ hỏi: “Tham… Tham không phải từ cửa lớn đi vào đúng không?”
Kỳ Tham phủi phủi quần áo trên người, cười nói: “Nếu như tôi vào bằng cửa lớn, có khi nào bị bảo vệ ở đây dùng loạn côn đánh chết không?”
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham không nói gì, trước tiên không mấy sốt sắng đóng cửa sổ lại, rèm cũng kéo vào, thấy mọi chuyện đều ổn mới dám thả lỏng quay người đối diện với Kỳ Tham, khẩu khí căng thẳng hỏi: “Vậy làm sao Tham vào đây được?”
“Leo cây leo tường, chui hàng rào đều là sở trường của tôi.” Kỳ Tham ôm Vệ Linh, nhất định phải dùng gò má lạnh lẽo của mình chà sát vào gương mặt ấm áp của nàng để sưởi ấm, cười nhẹ hỏi ngược lại: “Chẳng phải Romeo muốn gặp Juliet cũng làm như vậy sao, tôi chỉ làm theo mà thôi.”
Vệ Linh cũng ôm Kỳ Tham, cảm nhận cả người cô đều rất lạnh, liền nhíu lông mày nói: “Tham leo tường vào vậy mà bảo vệ lại không phát hiện hơn nữa trong sân có máy thu hình còn có Citrus cũng ở…”
“Cuối năm, bảo vệ cũng có lúc lười biếng, nhà em đâu phải là ngân hàng, nên cũng có chỗ không có máy thu hình.” Kỳ Tham hôn xuống trán nàng một cái: “Còn Citrus thì có quan hệ rất tốt với tôi, tôi có mang theo một khối thịt rất ngon cho nó, làm sao nó cắn tôi được chứ, đúng không?”
Vệ Linh dùng ngón tay chọt chọt mặt Kỳ Tham, nhưng vẫn có chút không được tự nhiên hỏi: “Tại sao lại chạy tới đây vào lúc nửa đêm thế này?”
“Tôi muốn gặp em.” Kỳ Tham tiến lại gần hơn, ôn nhu cắn nhẹ môi dưới của Vệ Linh: “Hơn nữa vừa qua năm mới, thích hợp cho em một niềm vui bất ngờ.”
Vệ Linh chìm đắm trong ôn nhu, bất tri bất giác bị Kỳ Tham đẩy lùi tới bên giường, khi nàng phát hiện thì Kỳ Tham ôm hông nàng nửa đè nàng xuống giường, mặt nàng lập tức đỏ ửng muốn đẩy Kỳ Tham ra để ngồi dậy: “Kỳ… Tham… Tham muốn làm gì?”
Kỳ Tham cũng không định tiến thêm một bước, nhưng nhìn phản ứng của Vệ Linh làm cô thấy thú vị vô cùng, liền bày ra dáng vẻ phô trương nói: “Có thể làm cái gì chứ? Em nghĩ nửa đêm Romeo chạy tới phòng Juliet làm cái gì? Em đoán xem!”
Tình huống ám muội này Vệ Linh không thấy thú vị, nên bắt đầu giãy dụa, Kỳ Tham thì vui sướng bắt hai tay nàng muốn khống chế nàng, kết quả không biết hai người giằng co thế nào, tay cô không cẩn thận đặt lên ngực Vệ Linh.
Trong lúc nhất thời hai người đều dừng tất cả mọi động tác, Vệ Linh vừa thẹn vừa giận, nhìn thẳng Kỳ Tham, còn Kỳ Tham xuyên qua áo ngủ của nàng cảm nhận được nhịp tim trong lồng ngực nàng đang đập rất nhanh. Kỳ Tham vừa lúng túng vừa thấy ấm áp, giả vờ trấn định lên tiếng trêu chọc: “Ồ? Cái này… A… 34C…?”
“Tham…” Mặt Vệ Linh đỏ hơn, không biết sức mạnh thế nào mà xuất hiện, trực tiếp đẩy Kỳ Tham qua một bên, đứng thẳng nhìn Kỳ Tham nói: “Hạ lưu!”
Kỳ Tham nằm ngửa lại thưởng thức sự mềm mại của chiếc giường cỡ lớn, vui vẻ nở nụ cười: “Em nói đi, tay tôi cảm nhận có đúng không?”
Đương nhiên Vệ Linh không muốn trả lời Kỳ Tham rồi, khom lưng nắm tay kéo cô đứng dậy: “Đừng nói với em đêm nay Tham không trở về nhe?”
“Cực khổ lắm mới vào được đây gặp em, làm sao lại về dễ dàng thế này được.”
Vào được nhà nàng bộ cực khổ lắm sao? Tất nhiên Vệ Linh biết bảo an nhà mình thế nào nên nhất thời cảm động không thôi, nhưng trước mắt còn một vấn đề cần phải giải quyết: “Tham định ngủ ở chỗ nào?”
“Tôi có thể ôm em rồi cùng nhau ngủ được không?” Kỳ Tham rất lễ phép làm động tác khom người xin mời.
Mặt Vệ Linh biến sắc, đang muốn nghĩa chính ngôn từ để từ chối, nhưng nghe được bên ngoài cửa có âm thanh truyền tới nên dừng câu chuyện lại.
Kỳ Tham cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, nhất thời trợn mắt lên, rất hồi hộp nhẹ giọng nói nhỏ: “Ai tới?”
Trước mắt không biết tại sao trong phòng nàng lại xuất hiện thêm một người mà không ai biết, mặc kệ là ai tới nhìn thấy đều không phải chuyện tốt, Vệ Linh hoảng loạn, quét mắt nhìn phòng mình một lượt, giơ tay chỉ tủ quần áo, rất chăm chú nói: “Kỳ Tham, Tham trốn vào đó trước đi!”
“Em… Xác…Định?” Kỳ Tham đánh giá cái tủ không hề lớn, cơ trên mặt giật giật.
Tiếng bước chân ngoài cửa càng gần hơn, Vệ Linh chưa bao giờ gặp trường hợp này, mồ hôi lạnh ứa ra, không nói thêm gì kéo tay Kỳ Tham chạy tới tủ quần áo, kéo cửa ra rồi đẩy cô vào: “Biết Tham trốn trong này sẽ tức giận, nhưng chỉ có chỗ này trốn được thôi! Không thể để người khác bắt gặp Tham được!”
“Này…” Kỳ Tham khó chịu chưa kịp nói hết thì Vệ Linh đã đóng cửa tủ lại, bóng tối chính thức cắt ngang lời của cô.
Vệ Linh vừa đóng cửa thì cửa phòng ngủ cũng bị mở ra, nàng sợ sệt dùng tay sờ sờ cửa tủ quần áo, giống như muốn động viên Kỳ Tham đồng thời cũng muốn lau mồ hôi trên tay mình, cố gắng bình tĩnh rồi xoay người lại.
“Chị họ, chị chưa ngủ sao? Sao chị không khóa cửa phòng?” Vệ Duyệt mặc trên người bộ đồ ngủ rất đáng yêu, tay bưng dĩa trái cây, cười híp mắt đứng ở cửa hỏi Vệ Linh.