Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 126




Tiểu Lan nói: “Vậy chị ấy phải động não mới được rồi… Nhưng bất luận thế nào thì chị Vệ vẫn là người có mị lực nhất! Chị Vệ cố lên cố lên!”
“Hai người này ai thắng ai thua có khác biệt gì đâu…” Trâu Bằng cười nói.
Nửa trận sau đúng là khó phân biệt thắng thua, mỗi lần Vệ Linh và Trương Hoắc Tưởng dẫn trước thì Kỳ Tham với Phú Tường liền cố gắng ghi điểm cho bằng được, nhưng thắng thua vẫn phải xác định, khi điểm số kéo tới 25:25, Trương Hoắc Tưởng nhịn không được nói với Vệ Linh: “Tiểu Tham Tham vậy mà cũng có chút tài năng, bức được hai cao thủ chúng ta tới điểm số này! Có lầm không vậy? Tiểu Vệ Vệ, cô có thể tạm thời quên người này là bạn gái của mình đi được không? Trước tiên đánh bại hai người họ rồi hãy nói…”
“Tôi không có nương tay.” Vệ Linh không có chút rung động mỉm cười: “Có điều tôi còn muốn xem họ có thể kéo được tới điểm 30 hay không… Như vậy đi, nhận cầu đồng thời phản công ngắn, cô thấy sao?”
“Đã sớm muốn như vậy rồi!!!” Trương Hoắc Tưởng xông lên phía trước, đánh cầu bay ngược lại dùng sáu phần lực, cố ý đánh hơi chệch hướng của Kỳ Tham.
Kỳ Tham không nói gì, giơ vợt cản lại, cũng không phải khó đỡ như cô đã nghĩ, nhưng lực tay vung ra rồi không có cách thu lại, quả cầu bay theo đường cong qua phía đối diện.
Đột nhiên Vệ Linh từ phía sau Trương Hoắc Tưởng vọt lên, căn bản nàng không có ý định chọn vị trí cầu rơi, mà nàng bật cao từ trên đập xuống, quả cầu chạm đất ‘Bụp’ bên phần sân đối thủ.
“Đẹp!” Trương Hoắc Tưởng không thèm để ý phản ứng của hai người ở đối diện, đứng đó cười nói lớn.
“Gay go rồi!” Phú Tường ở phía sau chạy tới, quả cầu nhẹ nhàng nhưng kỹ thuật và tốc độ mà Vệ Linh sử dụng quá hoàn hảo, hai người không tài nào đỡ được.
“Ghi điểm!” Tiểu Lan và Trâu Bằng đứng nhìn cũng không nhịn được hưng phấn khi thấy sự tấn công đẹp, nhanh, gọn của Vệ Linh.
Phú Tường lau mồ hôi trán: “Chúng ta lại tiếp tục truy điểm rồi!”
“Rất có khí thế, Vệ đại luật sư!” Kỳ Tham cười chớp chớp mắt nhìn Vệ Linh. Vệ Linh chỉ mỉm cười không nói gì, giơ tay trái lên làm động tác OK.
Đợi phát cầu tiếp theo có thể là trực tiếp phân thắng thua với tỷ số 1 điểm hoặc là san bằng tỷ sổ lần nữa.
Trương Hoắc Tưởng phát cầu hơi nhẹ nên Kỳ Tham dễ dàng nhìn rõ và đánh ngược trở lại, Phú Tường rút ngắn khoảng cách với Kỳ Tham, phối hợp với cô thành công chặn được mấy đợi tấn công của Vệ Linh, đồng thời tạo thành một thế công thủ rất chắc chắn, đối phương muốn ghi điểm đúng là không dễ.
Trương Hoắc Tưởng không nhịn được mắng một câu ‘Xảo quyệt’.
Hai bên duy trì qua lại, lần này e là kéo dài xem thể lực ai chịu được tới cùng. Qua một lúc lâu, khi Vệ Linh thấy Kỳ Tham đã thấm mệt, nàng nhanh chóng xoay cổ tay, đổi hướng cầu. Kỳ Tham theo không kịp chỉ có thể trơ mắt nhìn quả cầu rớt xuống đất.
“Yeah! Good job!” Xác định cầu vẫn còn trong sân, Trương Hoắc Tưởng nương theo tiếng hô của Tiểu Lan mà vui vẻ ném vợt xuống đất, xoay người ôm Vệ Linh.
Thắng thua đã rõ, Kỳ Tham bất đắc dĩ nhìn Phú Tường rồi đi lên phía trước kéo tay trái Vệ Linh nhìn nhìn, cười nói: “Ai nha, tay Vệ đại tiểu thư phải trải qua một trận ác chiến mới trở nên gian xảo đây.”
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham rất dịu dàng, giơ tay phải lên vuốt ve gò má ửng hồng do vận động của cô, rồi sờ vào tay trái, nhẹ giọng nói: “Chơi quá cao hứng, quên vết thương của Tham còn chưa khỏi hẳn, nãy giờ dùng nhiều sức có phải rất đau không?”
Kỳ Tham ôm lấy eo nàng, cũng thấp giọng trả lời: “Đây không phải vì muốn em vui vẻ sao? Với lại vừa nghĩ được hôn em thì không cảm thấy đau.”
“Lắm lời.” Vệ Linh cười nói.
“Em thắng đáng được nhận phần thưởng, ân… Em nói tôi nên hôn em chỗ nào mới tốt đây?” Kỳ Tham nhẹ nhàng vuốt cằm bóng loáng của Vệ Linh, trêu chọc ngắm nghía ngũ quan không thể xoi mói.
Vệ Linh gạt tay Kỳ Tham ra, ý tứ không tốt lắm nói: “Chuyện này nói sau.”
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!” Đám người Trương Hoắc Tưởng làm sao bỏ qua trò vui, cùng nhau nháy mắt rồi hô lớn.
“Em thấy phản ứng của quần chúng rồi đó! Tính sao đây Vệ luật sư?” Kỳ Tham giương lông mày: “Nếu em không chọn được vậy để tôi tự mình…”
Vệ Linh vội vàng nâng tay phải lên: “Vậy hôn tay đi!”
“Ai…” Trương Hoắc Tưởng kéo dài âm thanh tẻ nhạt.
“Được rồi, là tôi thất sách, trước khi thi đấu không nói rõ phạm vi.” Kỳ Tham nắm tay Vệ Linh, cúi đầu hôn lên mu bàn tay mềm mại của nàng.
Trương Hoắc Tưởng ‘A’ một tiếng, liếc mắt nhìn Phú Tường bên cạnh: “Vệ Linh nhận phần thưởng rồi, rồi chị đây!!!”
“Chị định để em hôn chị thật sao?” Phú Tường lập tức nhảy dựng.
“Em là người thua mà! Ân… Chị chịu thiệt thòi một chút để em hôn một cái cũng không đến nỗi!” Trương Hoắc Tưởng vừa gian xảo vừa lộ ra biểu hiện mình chịu thiệt thòi nhìn Phú Tường.
Phú Tường la lớn: “Chị chịu thiệt thòi cái gì?”
“Được rồi! Tới đây! Không cần thẹn thùng làm gì!” Trương Hoắc Tưởng cười hì hì vẫy tay gọi Phú Tường, thấy Phú Tường không động đậy thì tự mình đi tới.
“... Chị đừng tới đây!” Phú Tường la lớn, xoay người bỏ chạy.
Trương Hoắc Tường cười lớn nói vọng theo: “Em thua không nổi làm chị đây rất thương tâm a! Mau quay lại, quay lại…”
Nhìn Trương Hoắc Tưởng đuổi, Phú Tường chạy, còn Trâu Bằng và Tiểu Lan thỉnh thoảng xông ra phá hoại, Kỳ Tham và Vệ Linh vui vẻ bật cười thành tiếng.
Không khí vui vẻ kết thúc, xế chiều mọi người cùng nhau thu dọn tàn cuộc, Trương Hoắc Tưởng là người đi về đầu tiên, sau khi Kỳ Tham kiểm kê mọi thứ trong cốp xe xong xuôi, nhìn ánh nắng chiều, hỏi Vệ Linh: “Hôm nay em hài lòng không?”
“Ừm, hài lòng!” Vệ Linh mỉm cười trả lời.
Nắng chiều xuyên qua hàng cây đại thụ bao trùm cả người Vệ Linh, làm vẻ đẹp của nàng càng nổi bật hơn, tất cả đều thu vào trong mắt Kỳ Tham. Tâm động! Kỳ Tham tiến lên, ôm nàng vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng từ trên xuống rồi dừng lại ở thắt lưng, nhẹ giọng nói: “Em rất đẹp!”
Vệ Linh cũng ôm Kỳ Tham, tay đặt ở bả vai cô, nhắm mắt mỉm cười nói: “Có thể được Tham khen ngợi, đây chính là lúc em cảm thấy đắc ý nhất từ lúc sinh ra tới giờ!”
“Trong mắt người tình hóa Tây Thi, em đẹp chính là tính cách và khí chất, vẻ đẹp bên ngoài chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.” Kỳ Tham thả lỏng, gom tóc nàng lại, tiếp tục nói: “Lần đầu tiên gặp em là ở cây cầu kia, khi vừa nhìn thấy em, tôi đúng là bị vẻ đẹp của em làm ngẩn người!”
Vệ Linh ngẩng đầu nhìn về phía cây cầu gỗ, cười nói: “Vậy nó là bà mối của hai chúng ta rồi.”
“Duyên phận mới là bà mối của hai chúng ta. Vào trong xe thôi, bên ngoài lạnh quá, gần tết rồi bị cảm thì không nên.” Kỳ Tham hôn xuống trán nàng, đi tới vị trí kế tài xế mở cửa, Vệ Linh gật đầu ngồi vào. Kỳ Tham đóng cửa cẩn thận rồi vòng qua ngồi vào vị trí của mình: “Chiều ngày kia chị tôi và Khang Tử Hinh sẽ xuống máy bay, em rảnh cùng tôi đi đón họ không?”
Vệ Linh tự nhiên trả lời: “Được.” Đột nhiên nàng nhỏm dậy giơ tay lấy một túi nhỏ màu hồng nhạt ở ghế phía sau, nói tiếp: “Chút nữa là quên, hôm nay Hoắc Tưởng đưa em cái này… Cô ấy nói là quà tặng cho hai chúng ta, muốn hai chúng ta cùng nhau mở lúc không có mọi người, cũng không biết là cái gì. Bây giờ chỉ có hai chúng ta, Tham muốn mở ra xem không?”
“Cậu ấy tặng quà cho tụi mình?” Kỳ Tham nhíu mày, linh cảm không tốt xuất hiện: “Đưa lúc nào?”
“Lúc Tham chuẩn bị đồ để nướng thịt, Hoắc Tưởng lén lút đưa cho em.” Vệ Linh lấy gói quà ra khỏi túi đựng bên ngoài đưa cho Kỳ Tham.
Kỳ Tham nhận lấy nhìn nhìn một lúc, lắc lắc cái hộp rồi bắt đầu tháo cái nút phía trên ra, cười nói: “Cái người không quan tâm gì như cậu ấy vậy mà cũng biết tặng quà… Đệt!” Kỳ Tham ngừng lại khi thấy đồ bên trong.
Biểu tình của Kỳ Tham thành công kích thích sự tò mò của Vệ Linh: “Làm sao vậy?”
“Ây…” Một giây sau Kỳ Tham chuyển thành cười hề hề: “Không có gì. Có điều quà này của Hoắc Tưởng chưa thích hợp với cho chúng ta lúc này.”
Vệ Linh không hiểu hỏi: “Cái gì mà không thích hợp với chúng ta bây giờ? Rốt cuộc là cái gì? Tham cho em nhìn một chút.”
“Em sẽ hối hận, vì tránh để em hối hận, tốt nhất em đừng coi, tôi sẽ bỏ nó ngay.” Kỳ Tham làm bộ nghiêm túc nói.
Vệ Linh thấy vậy nên đưa tay qua: “Bạn bè tặng quà, bỏ đi là không lễ phép, mà cái gì làm em phải hối hận? Đưa đây em coi.”
Kỳ Tham hỏi lần nữa: “Em xác định?”
“Xác định!” Vệ Linh trả lời chắc chắn.
“Cho em xem.” Kỳ Tham bỏ cái hộp vào lòng bàn tay nàng rồi hỏi: “Có điều em hiểu trên này ghi cái gì không?”
Vệ Linh mỉm cười nhìn Kỳ Tham, nói: “Em không phải không biết tiếng Anh, phía trên ghi là FINGER COND… Ạch…” Nàng đỏ mặt ngay lập tức, đưa cái hộp lại cho Kỳ Tham, ngữ khí không được tự nhiên: “Đúng là… Không thích hợp…”
Kỳ Tham nhận lại, khóe môi giương lên nhìn vẻ mặt lúng túng của Vệ Linh: “Ồ? Sao tôi lại quên Vệ đại luật sư của chúng ta rất giỏi tiếng Anh a, vậy em dịch cho tôi nghe thử xem, trên đó ghi cái gì?”
Vệ Linh nhanh chóng đẩy Kỳ Tham, nói qua chuyện khác: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta mau về thôi.”
“Vậy không được.” Kỳ Tham kiên trì nói: “Bây giờ phải nói cho rõ ràng cái đã.”
Vệ Linh nhìn cô: “Nói cái gì? Lẽ nào Tham muốn em với Tham thảo luận cái Hoắc Tưởng đưa… Khụ khụ!”
Kỳ Tham cười rộ lên, nụ cười xuất phát từ nội tâm, bỏ cái hộp vào túi rồi để qua một bên, sau đó vươn hai tay ôm nàng vào lòng, có chút bất đắc dĩ có chút buồn cười nói: “Vệ Linh a Vệ Linh, sao em có thể thu hút tôi như vậy chứ? Nếu một ngày nào đó tôi không nhịn được mà muốn chiếm giữ em thì làm sao bây giờ?”
“Em thì không muốn phát triển nhanh như vậy.” Vệ Linh ôn hòa đáp: “Chí ít trước khi mọi người trong nhà chúng ta đồng ý thì em không muốn làm chuyện vượt quá giới hạn.”
“Em trở thành người yêu của tôi là chuyện vượt qua giới hạn rồi chứ?” Kỳ Tham hỏi.
Vệ Linh nhẹ giọng: “Không, cùng Tham yêu đương chỉ là chuyện không quá tự nhiên thôi.”
“Được! Vậy có phải tôi nên chờ tới lúc em cảm thấy chúng ta nên tiến thêm một bước… Ví dụ như cùng nhau sử dụng món quà mà Hoắc Tưởng đã tặng?”
Vệ Linh vừa thẹn vừa giận đánh nhẹ xuống vai Kỳ Tham: “Tham nói chuyện có thể đừng làm người ta chán ghét vậy được không?”
- -------
P/S: Có bạn nào đoán được món quà của Trương Hoắc Tưởng là gì không???