Đúng lúc bản thân nghĩ rằng sẽ chết đi, cứ như vậy mà kết thúc cuộc sống ngắn ngủi của mình thì một cơ duyên khác lại đến, cho ta một lần nữa sống lại. Mặc kệ cuộc sống mới này như thế nào, chỉ cần có thể sống tất thảy đều vượt qua được.
Nàng vừa sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, đem đến một nơi hoang vu vứt nàng ở đó, cạnh đó có một ngôi chùa nhưng cũng không ai đem nàng về nuôi. Lúc ấy trưởng phu nhân Bát gia đi ngang qua đã đem nàng về. Đừng tưởng bà ta tốt bụng, thương xót nàng nên đưa nàng về nuôi dưỡng. Bà ta chẳng qua đem nàng về làm thú vui cho mình. Ròng rã bao năm trời nàng sống như một con trâu con ngựa, bị người nhà Bát gia hành hạ, sai khiến. Họ đối với nàng còn tàn nhẫn hơn đối với súc vật, ai ai cũng xa lánh nàng, không muốn đến gần nàng, không thương nàng.
Ngày hôm đó, một con chim Điêu xuất hiện, giông gió nổi lên, nó bắt nàng và trưởng nữ Bát gia đi, cuối cùng lại thả hai người họ xuống một nơi nào đó. Ở nơi xa lạ đó nàng không tin tưởng một ai vậy mà lại trót yêu một nam nhân. Sự vị tha của nàng lại khiến cho hai người xa cách. Nàng nguyện nếu có kiếp sau nàng sẽ sống một cuộc sống ích kỉ, sẽ bắt chàng phải bảo vệ nàng, sẽ không để người khác lợi dụng tình cảm của mình.