Lâm Trí Viễn như một con chó to đè cô liếm mãi. Da trên cổ cô sắp bị liếm rách rồi.
Khó khăn lắm người đàn ông mới cọ người cô đủ, từ từ buông cô ra. Lúc này Bích Hà mới vào nhà vệ sinh tắm rửa. Cô đứng trước gương, trên cổ một mảng vết đỏ rất to.
Lâm Trí Viễn này.
Bích Hà chọn một chiếc váy liền có cổ để thay, ra ngoài mới phát hiện hắn đã ngủ thiếp đi trên giường.
Quần cởi một nửa, dương v*t mềm oặt vẫn hiên ngang thả ra ngoài…
Chẳng cần chút thể diện nào.
Nam thần nhà ai mà hình tượng thế này? Ai muốn thì người đó mau hốt đi đi.
Bích Hà cau mày cởi quần ra giúp hắn, để hắn phơi chim hoàn toàn, vốn định đổi tư thế ngủ giúp hắn, nhưng thử mấy lần cũng không đẩy được, vì vậy đành từ bỏ. Cuối cùng chỉ đắp cho hắn một cái chăn.
Bích Hà mệt đến thở hổn hển, đang định rời đi thì điện thoại trong quần Lâm Trí Viễn chợt vang lên. Bích Hà móc điện thoại hắn ra, nhìn hiển thị cuộc gọi… Là David.
Cô biết người này.
Bích Hà nhận máy cho hắn, nói tiếng Anh: “Alo?”
Hình như bên kia không ngờ là giọng phụ nữ, sững lại một lát, cao giọng âm cuối: “Belle?”
“Là tôi, Alan ngủ rồi.” Bích Hà nói: “David, anh có chuyện gì không?”
“Được rồi.” Bên kia càng thẳng thừng hơn, không có ý nói chuyện với cô: “Vậy sáng mai tôi gọi lại, tạm biệt.”
Cái gì thế. Bích Hà cầm điện thoại bị người đàn ông quả quyết cúp máy, đầy cả giận.
Hắn là một trong số ít “người quen” của cô ở Mỹ, còn cùng đi du lịch Dubai, còn thường xuyên đến nhà hắn ăn cơm nữa, mọi người là bạn tốt mà, có cần lạnh lùng thế không? Dù sao cũng phải chào hỏi vài câu, hỏi thăm việc nhà như “Hai người ở Trung Quốc vui không?”, “Bao giờ về?”, “Cả nhà chúng tôi rất nhớ hai người” chứ.
Chẳng phải nói người Mỹ thể hiện tình cảm rất trực tiếp à?
F.A thẳng nam.
Bích Hà đặt điện thoại xuống vừa định đi, lại một cuộc điện thoại gọi đến. Cô cầm điện thoại lên nhìn, tên cuộc gọi đến khiến cô do dự… Cái tên kỳ lạ này nhìn giống tên một ông lớn quỹ phòng hộ khác của Phố Wall, rất nổi tiếng, ngay cả loại gà mờ tài chính như cô cũng từng nghe tên của anh ta trước cả khi đi Mỹ.
Sau khi đến Mỹ, cô còn có may mắn gặp người thật một lần.
Tuy nhiên chắc đối phương không có ấn tượng gì với cô mới phải.
Nhìn Lâm Trí Viễn ngủ như lợn chết trên giường, Bích Hà do dự.
Gọi hắn dậy nhận?
Mình nhận?
Giả vờ không nhìn thấy?
Bích Hà do dự một lúc, điện thoại tự động tắt. Bích Hà thở phào một hơi.
Thở phào chưa quá ba giây, điện thoại lại vang lên.
Ôi chao, hết cách rồi. Đừng nói với tôi chuyện gì giới tài chính, tôi sẽ bộc lộ sự vô tri của tôi… Bích Hà bấm bụng nhận máy.
“Alo?”
Bên kia hơi sửng sốt, giọng nói hào sảng: “Tôi tìm Alan.”
“Anh ấy ngủ rồi…” Bích Hà không biết trả lời như vậy có đúng không, lại bổ sung: “Tối hôm qua anh ấy không ngủ.”
“Ok.” Bên kia cười ha ha: “Vậy ngày mai tôi gọi lại… Gửi lời chúc mừng thay tôi nhé, anh ta được chia miếng bánh này không ít ha ha ha ha ha… Nói với anh ta là tôi gọi điện tới.”
Chúc mừng cái gì?
Bích Hà cúp điện thoại mà chẳng hiểu gì.
Lâm Trí Viễn lại làm gì rồi?
Cả buổi sáng Bích Hà nhận cho hắn mười mấy cuộc điện thoại, đều từ Mỹ, ban đầu cô còn hơi thấp thỏm, không biết mình có nói sai hay không, sau rồi cũng mất cảm giác.
Kỳ lạ là có mấy người còn biết cô tên là Belle.
Hóa ra mình cũng có chút danh tiếng trong giới tài chính à?
Rốt cuộc thì cuộc điện thoại cuối cùng trước bữa trưa là một người Trung Quốc gọi… Dương gì đó… Bích Hà nhận máy, bên kia nghe thấy giọng cô hơi bất ngờ: “Sếp Lâm không có ở đây?”
Xưng hô thật là thân thiết.
Còn sếp Lâm cơ đấy.
Bích Hà thành thạo trả lời: “Anh ấy đang nghỉ ngơi, cả đêm qua anh ấy làm việc không ngủ, xin hỏi anh tìm anh ấy có chuyện…”
“Ha!” Bên kia hô một tiếng, giọng nói phấn khích lại có vẻ nghiêm túc: “Tôi đã bảo tuyệt đối không thể thiếu thằng nhóc này mà.”
“Sao cơ?” Bích Hà không hiểu.
“Không có gì.” Bên kia định tắt điện thoại: “Xin hỏi là cô Lâm à?”
“Đúng thế.” Câu hỏi này thì Bích Hà trả lời chắc chắn. Cô biết đáp án câu hỏi này.
“Tôi tên là Dương Phong Nhất.” Bên kia nói: “Phiền cô bảo cậu ta dậy thì nhanh chóng liên lạc với tôi, tôi có chuyện quan trọng.”
Cảm giác tối qua Lâm Trí Viễn ra ngoài chọc tổ ong vò vẽ vậy. Bích Hà vứt điện thoại hắn xuống, nghĩ. Sáng nay nhiều người tìm hắn như vậy. Nào là ngân hàng, nào là quỹ ngân sách, còn có Dương Phong Nhất cùng ngành nữa? Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?
Bích Hà lấy điện thoại mình tìm kiếm cái tên này, gật đầu, hóa ra là nhà kinh tế học nổi tiếng trong nước. Cô đã bảo có ấn tượng mà.
Xem ra mấy năm nay Lâm Trí Viễn vẫn làm ăn ra trò.
Hầy.
Bình thường ra, Lâm Trí Viễn làm ăn phát đạt, cô nên vui mừng mới phải, nhưng Bích Hà ngồi trên ghế sô pha, chợt cảm thấy không vui lắm.
Trước đây cô và Lâm Trí Viễn còn là bạn học cùng lớp đấy, đều là học sinh giỏi lớp chọn của Trung học T trọng điểm của tỉnh. Điểm thi cũng chỉ kém mấy chục điểm thôi, trung bình mỗi môn cũng chỉ kém tầm mười điểm. Dựa vào đâu bây giờ hắn có thể vui vẻ làm việc, còn cô chỉ có thể ở nhà sinh con?