“Em có bạn trai.” Trong bóng tối, Bích Hà nằm trên giường, hơi thẹn thùng nhỏ giọng nói.
Sinh viên năm nhất đã khai giảng được một tuần, bạn cùng phòng mới cũng đã nói chuyện làm quen lẫn nhau. Hôm nay nằm nói chuyện sau khi tắt đèn, mọi người đột nhiên nói đến việc có bạn trai không.
Ký túc xá trường rất nhỏ và tồi tàn, còn là phòng tám người có giường tầng. Bảy người cùng phòng đều đã kể chuyện của mình, Bích Hà là nhỏ nhất trong ký túc xá, cuối cùng mới đến lượt cô.
“Bích Hà, em còn nhỏ vậy đã có bạn trai rồi à?” Có bạn học nói tiếp: “Em mới 17 tuổi?”
“Đúng vậy.” Bích Hà trả lời, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Tốt quá. Lén lút ba năm, cuối cùng cô có thể tuyên bố với mọi người mình có bạn trai rồi.
Lâm Trí Viễn chính là bạn trai của cô. Hắn rất đẹp trai, lại rất thông minh, rất ưu tú, đối xử với cô cũng rất tốt. Là một người rất tốt, rất tốt.
Hắn thích cô, cô cũng thích hắn. Đợi tốt nghiệp rồi, bọn họ sẽ kết hôn. Mặc dù hắn chưa từng nói đến việc này nhưng mà cô biết.
“Vậy cậu ta học ở trường nào? Là trường chúng ta sao?” Có người hỏi.
Hắn còn học ở Harvard nữa, hắn thật đỉnh. Bích Hà đỏ mặt nghĩ, nhưng cũng không nói ra. Cô không muốn bị người ta cho rằng đang khoe khoang.
“Cậu ấy đi du học Mỹ.” Cô suy nghĩ, mím môi khẽ nói.
“Ở nước ngoài à, vậy chẳng phải là yêu xa sao?” Chị ký túc xá nói: “Em cũng phải cẩn thận, bình thường cách quá xa sẽ dễ…”
Sẽ không, Bích Hà nghĩ. Lâm Trí Viễn sẽ không đâu, hắn không phải loại người như vậy. Hắn từng nói bảo cô đợi hắn trở về, hắn nhất định sẽ trở về.
“Bích Hà, em có bạn trai thật không? Tại sao chưa bao giờ thấy các em liên lạc?” Một tháng sau, chị ở ký túc xá vu vơ hỏi.
Đúng vậy. Từ khi hắn đi Mỹ đã không có tin tức. Bích Hà cắn môi. Nhưng mà hắn ở nước Mỹ xa như vậy, chắc là hắn không biết liên hệ với mình thế nào.
Một mình hắn ở bên đó, tứ cố vô thân, việc học nặng nề. Harvard nhiều người giỏi như vậy, hắn lại kiêu ngạo, xưa nay không chịu nhận thua, chắc chắn cũng sống rất vất vả.
Hắn chỉ không liên lạc được với cô, lại quá bận, điện thoại đường dài quá đắt. Hắn từng nói bảo cô đợi hắn. Hắn sẽ không lừa cô. Bọn họ thân mật như vậy.
Chờ hắn hết bận rồi, chắc chắn hắn sẽ tìm cô.
Nhưng cô vẫn cảm thấy hơi tức giận. Hắn có bận rộn đi nữa, chí ít cũng nên nói một tiếng với cô. Cô sẽ hiểu cho hắn. Rõ ràng cô không phải loại con gái bướng bỉnh vô lý.
Thế nhưng hắn vẫn luôn chưa từng xuất hiện.
Nghỉ đông, cô trở về nhà. Người thân và họ hàng khen cô trưởng thành rồi, xinh đẹp rồi.
Người kia cũng vẫn không liên lạc với cô. Dường như biến mất khỏi cuộc sống của cô vậy. Hắn không tìm được cô sao?
Hắn có về nước ăn tết không? Cô không biết. Nếu hắn về nước, chắc chắn sẽ tới tìm cô. Hắn biết rất rõ nhà cô ở đâu.
Nếu hắn đến tìm cô, vậy thì cô phải mắng hắn một trận – Cô nghĩ. Hắn thật quá đáng, để cô một mình chờ hắn lâu như vậy.
Nhưng hắn vẫn chưa từng xuất hiện.
Thời tiết dần nóng lên, ve sầu râm ran. Hắn đã đi ròng rã hơn một năm.
Hắn vẫn bặt vô âm tín, một năm nay chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô. Cô nhìn những đôi tình nhân thân mật khác trong ký túc xá, cuối cùng dần dần ý thức được điều gì.
Nhưng hắn từng nói bảo cô đợi hắn.
Một năm này, cô cũng dần dần trưởng thành. Tuổi tác cô lớn dần, bắt đầu hiểu chuyện hơn. Thành phố lạ lẫm, bạn bè năm châu bốn biển, tự do giao lưu tư tưởng, tất cả khiến cô mở mang kiến thức, bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn.
Không phải cô chưa từng nghĩ: Bảo cô đợi cũng được, nhưng tại sao hắn không hề liên lạc, ngay cả phong bưu kiện, ngay cả cuộc điện thoại cũng chưa từng có?
Cuối cùng cô cũng nghĩ ra.
Hắn bảo cô đợi hắn trở về.
Nhưng cô quên hỏi hắn, cô phải chờ hắn bao lâu.
Là một năm hay là bốn năm? Hay là mười năm, hai mươi năm? Hay là cả một đời?
Bốn năm chăng, cô nghĩ. Bốn năm, hắn tốt nghiệp rồi, hắn cũng nên trở về. Hẳn là hắn biết cô còn đang chờ hắn, hắn từng bảo cô đợi.
Cho dù đến lúc đó hắn đã thay lòng đổi dạ…
Chí ít…
Chí ít hắn cũng nên đến cho cô một kết thúc. Trong thời gian học đại học, không phải không có bạn học theo đuổi cô. Cô chỉ lắc đầu. Chàng trai hỏi tại sao. Cô mở miệng, vốn định nói: “Mình có bạn trai”, nhưng do dự một chút, lời nói ra khỏi miệng lại trở thành: “Mình không muốn yêu đương lúc đại học.”
Cô thật sự còn có bạn trai không? Cô không biết. Hắn đã biến mất khỏi cuộc sống của cô. Nhưng rõ ràng hắn từng nói “Đợi tôi trở về.”
Nếu như bây giờ hắn xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ còn để ý đến hắn không? Cô tưởng tượng vô số lần cảnh tượng hắn xuất hiện. Hắn trở về, ở trường học, ở góc phố, ở mỗi một nơi có khả năng xuất hiện. Hắn tới tìm cô, xin cô tha thứ cho hắn. Mà cô có thể sẽ để ý đến hắn, cũng có thể sẽ không. Bởi vì hắn thật quá đáng. Nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng cô phát hiện mình lại giàn giụa nước mắt.
Nhưng mà hắn biến mất thật rồi. Đến cuối cùng chưa bao giờ xuất hiện.
Cô tốt nghiệp, tìm được công việc, thậm chí còn tìm về thành phố J, tỉnh Z. Thành phố nơi trường học cũ, cố hương của hắn và cô.
Bốn năm đã đến, cô đang chờ đợi một kết quả. Dù rằng đáp án này đã vô cùng rõ ràng trong lòng cô.
Hè rồi đến thu, thu lại sang đông. Đương nhiên sẽ không có người liên lạc với cô.
Cô nghĩ, thậm chí hắn keo kiệt đến mức không muốn gặp mặt cho cô một kết cục. Hoặc giả vốn dĩ hắn đã quên cô từ lâu, quên đi ngay lúc hứa hẹn đó.
Cô đợi hắn bốn năm, cô làm được chuyện hắn yêu cầu. Là chính hắn thất hứa. Bây giờ cuối cùng cô đã có thể nói với mình, hắn đi thật rồi, hắn rời khỏi cuộc sống của cô, sẽ không trở lại nữa.
Sau khi tốt nghiệp, kinh tế xã hội bắt đầu phát triển nhanh, thông tin và tin tức bắt đầu bùng nổ. Cô xem tin tức. Danh tiếng Thiên Thịnh càng ngày càng lớn, khai thác bất động sản trên khắp cả nước. Thiên Thịnh lọt vào bảng xếp hạng Forbes. Tài sản của Thiên Thịnh lên tới hàng chục tỷ, trăm tỷ. Thiên Thịnh mở sàn cực hot, một nhà khó cầu. Trên báo chí, cô thường xuyên nhìn thấy hình ảnh chủ tịch hội đồng quản trị của Thiên Thịnh. Cô nhìn hình ảnh vị doanh nhân ngoài năm mươi đầy khí chất này mà có đôi khi rơi nước mắt. Cô có thể mơ hồ nhìn thấy hình bóng một người khác qua người trong tấm ảnh này.
Bóng hình một chàng trai cô từng thích, từng yêu, từng tin tưởng vô điều kiện, một lòng một dạ hiến dâng.
Bọn họ đã từng có khoảng thời gian thân mật như vậy, từng làm tất cả những chuyện những người yêu nhau sẽ làm.
Cô vẫn luôn cho rằng hắn cũng yêu cô. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn đã từng thích cô, cũng có lẽ từ đầu đến cuối đều không hề.
Hắn đi rồi. Lúc ra đi chưa từng nói “chia tay”, chỉ nói một câu “tạm biệt”.
Có thể hắn còn từng nói “Chờ tôi trở về”.
Nhưng bây giờ cô biết, hắn sẽ vĩnh viễn không trở về nữa.
Cô nói với mình hết lần này đến lần khác, bọn họ đã kết thúc rồi. Cô phải tiến về phía trước, không được dừng lại, cũng không được quay đầu.
Gia đình bắt đầu sắp xếp xem mắt.
Bề ngoài Bích Hà dịu dàng, trẻ tuổi, giáo viên trường trung học trọng điểm, là hàng hot của thị trường xem mắt.
Cô từng gặp rất nhiều người: công chức, chủ hàng nhỏ, giáo viên, trí thức, chưa lập gia đình, ly hôn, trong lòng còn có người khác.
Thế nhưng trong lòng cô vô cảm không rung động. Có vài người rất niềm nở, liên lạc với cô, mời cô ăn cơm, vô tình cố ý chạm vào cô.
Nhưng cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cô không biết có phải mình bị bệnh hay không. Là bệnh cơ thể hay là tâm lý? Cô bắt đầu căm ghét, kháng cự đàn ông chạm vào. Hơi thở của bọn họ ở gần cũng khiến cô cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.
Thuở thiếu thời cô sống quá hoang đường, ăn vụng trái cấm quá sớm, đàn ông và tình dục không có chút thần bí, không có chút chờ mong nào đối với cô. Có đôi khi thậm chí cô nghĩ, mình cứ sống như vậy cả đời.
Như vậy cũng rất tốt, một mình, thanh bạch, sạch sẽ, đừng ai đến quấy nhiễu cô, cô cũng sẽ không quấy nhiễu người khác.
Thỉnh thoảng cô còn gặp ác mộng. Trong cơn ác mộng, cô bị một thiếu niên mặc sơ mi trắng đè dưới cây hoa quế, hắn vén áo cô lên…
Cô giật mình tỉnh giấc, trở mình ngồi dậy, nước mắt đẫm mặt, nghẹn ngào bật khóc trong bóng đêm.
Thời gian thấm thoắt, xuân đi thu tới.
Đồng nghiệp, bạn bè bên cạnh đều dần dần kết hôn, còn có con rồi. Trẻ con rất đáng yêu, cô cũng thích.
Cô đã tốt nghiệp năm năm, đã quen với cuộc sống một mình. Thời gian là liều thuốc tốt nhất, xóa mờ mọi vết thương. Cô đã bình tĩnh đối mặt với chuyện cũ, thậm chí còn tranh nhà với một đội quân, xếp hàng từ rạng sáng lấy số, giành được một căn nhà của Thiên Thịnh.
Lúc ký hợp đồng, trong lòng cô bình lặng không gợn sóng. Nếu không phải nhớ tới hai trăm mấy tiền đặt cọc hơn nửa là tiền hắn cho, thậm chí cô suýt không nhớ nổi còn có người như vậy. Dường như tất thảy dấu vết hắn để lại, tốt, xấu, ngọt ngào, bi thương đều đang chầm chậm biến mất.
Ngay cả ác mộng cũng ít đi.
Cô nghĩ, mình thật sự sắp bước ra được rồi.
Một hôm, có bạn học cũ thêm Wechat của cô, sau đó thêm cô vào nhóm Wechat lớp chọn Trung học T.
Trái tim cô nhảy lên, phản xạ có điều kiện muốn tìm tên người kia. Có một điều thôi thúc cô, add hắn, chất vấn hắn tại sao lúc ấy không từ mà biệt. Thế nhưng lý trí cô ép mình kiềm chế lại. Một giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại. Lúc này cô mới nhận ra mình lại rơi nước mắt.
Cô luôn im lặng trong nhóm. Thậm chí kiềm chế mình không lướt danh sách thành viên. Có không ít bạn học add cô, nhưng bạn mới trong danh sách lời mời kết bạn vẫn không có hắn. Cô cho rằng mình không để ý nữa, cho đến khi cô biết được từ cuộc nói chuyện của mấy bạn học rằng hắn không có trong nhóm. Sau khi hắn Mỹ thì không có bạn học nào liên lạc được với hắn.
Khoảnh khắc nhìn thấy nội dung cuộc nói chuyện của bạn học, cô thở phào một hơi, dường như có gánh nặng ngàn cân trong lòng được trút đi. Hắn thật sự đã biến mất khỏi cuộc sống của mọi người. Cô không phải người duy nhất bị hắn bỏ đi như giày rách. Suy nghĩ này làm cô thoải mái. Có lẽ cô vẫn luôn mong đợi được buông bỏ, chỉ là thiếu một lý do quang minh chính đại mà thôi.
Trong lòng đủ loại cảm xúc, có lẽ còn có chút đau, nhưng đã không còn rõ ràng nữa. Cô ôm ngực, khuyên bảo mình tất cả đã trôi qua rồi.
Tuổi tác cô không còn nhỏ nữa. Cô nhất định phải tiến về phía trước.
“Bích Hà.” Hôm đó, lớp trưởng gọi điện cho cô: “Trường Trung học T sắp kỷ niệm ngày thành lập trường, lớp chúng ta muốn tổ chức liên hoan, cậu có đi không?”
“Có.” Cô nói.
Thoáng chốc đó, cô nhớ tới hắn, nhưng lại nghĩ đã không có ai liên lạc được với hắn nữa. Hắn đã biến mất. Có lẽ đã chết. Ai biết được.
Cuộc sống của cô vẫn phải tiếp tục.
“Bích Hà.” Một hôm, mẹ gọi điện cho cô: “Có một dì nói muốn giới thiệu cho con một thằng bé, làm việc ở viện kiểm sát.”
“Được ạ.” Cô cười: “Viện kiểm sát là một đơn vị tốt, người ta để ý con không?”
Thời gian thật sự có thể xóa nhòa đi tất cả. Cô bị chuyện cũ trói buộc quá lâu, bây giờ cô phải cố gắng hướng về tương lai.
Người đàn ông tên Trần Tử Khiêm kia kết bạn Wechat với cô. Có lẽ vì rốt cuộc cô đã buông bỏ rồi, thái độ tích cực hẳn lên. Hai người trò chuyện ăn ý lạ thường. Tính cách anh ta cũng hiền lành.
Đúng lúc cô muốn tìm một người đàn ông hiền lành, yên ổn, bình đạm, cứ thể nắm tay sống hết nửa đời sau.
Đôi bên đều không buông tay nhau.
Bọn họ gặp gỡ. Ăn cơm xong anh ta đưa cô về nhà. Chắc là anh ta cũng hài lòng về cô. Anh ta đưa cô đến dưới lầu, nhìn cô nói: “Anh lớn tuổi rồi, là thật sự muốn tìm một người kết hôn.”
Cô cúi đầu mỉm cười.
Cô về nhà đóng cửa lại, thở phào một hơi.
Cô đã đi được bước này rồi. Thực ra không hề khó như tưởng tượng.
Chuyện trước kia sắp trôi qua, phủ bụi trong ký ức. Sau này, cô sẽ có gia đình, người yêu và con cái.
Cuộc đời này quá dài, mà cô chỉ mới 27 tuổi. Quãng đời còn lại sau này cô còn có rất nhiều thời gian.
Hôm đó, cô tan làm về nhà, vừa chấm bài vừa lướt tin nhắn nhóm Wechat. Trong nhóm cũng đang thảo luận chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường. Mọi người bàn bạc sôi nổi, không khí hồ hởi.
Chợt có người hỏi trong nhóm: “Tôi nhớ lớp chúng ta có 50 học sinh, tại sao trong nhóm chỉ có 49 người?”
…
…
“Nói với mọi người một tiếng, bạn học Lâm Trí Viễn mất liên lạc với lớp chúng ta từ lâu đã xác nhận sẽ về nước tham gia họp lớp tròn mười năm.”
“Lần kỷ niệm thành lập trường này, cậu ta góp một trăm triệu cho trường cũ.”
“Đồng thời cậu ta sẽ chịu toàn bộ chi phí lần họp lớp này.”
“Còn có một việc nói với mọi người.” Trương Tiếu tag lớp trưởng: “Phiền gửi cho tôi một bản danh sách lớp. Đến lúc đó Trí Viễn sẽ chuẩn bị quà lưu niệm cho mọi người.”