Bích Hà - A Lí Lí Nha

Chương 54




Không biết Lâm Trí Viễn nói gì mà người phụ nữ đối diện bật cười.

Bích Hà đứng từ xa quan sát cô gái đối diện hắn, thân hình cao hơn cô nhiều, một mét bảy mấy, lại gầy… Gầy thì thôi, quan trọng là còn có ngực. Mặc một bộ váy dài phong cách Bohemian, tóc dài xoăn lượn sóng, nhìn vô cùng khí chất.

Dựa theo hiểu biết của cô với Lâm Trí Viễn, kiểu phụ nữ này rõ ràng chính là kiểu hắn thích. Hồi trước lúc cấp ba, hắn thích nhất nói chuyện với kiểu người cao gầy còn có ngực này…

Ngày nào cũng trò chuyện vui vẻ với Lý Vận cơ mà.

Bích Hà đứng từ xa cắn răng, đang suy nghĩ có nên đi qua phá hoại cuộc cấu kết hài hòa này không.

Nên đoan trang đi hay là cầm gậy đi?

Phụ nữ ở quốc gia đạo Hồi đánh đàn ông có phạm pháp không?

Nói hay ho là mang vợ con ra ngoài giải sầu, vừa không chú ý đã một mình chạy đi quyến rũ gái đẹp. Tên đàn ông này còn cần làm gì?

“Đây là Selina.” Một giọng nói thì thầm sau tai cô, ngậm cười: “Bạn gái cũ của Alan.”

Hắn dừng lại một chút, bổ sung: “Một trong số.”

Bích Hà quay đầu lại, chóp mũi suýt nữa cọ qua mặt Sam. Cô giật mình kêu lên, vội vàng lùi lại hai bước. Người này lén lén lút lút đứng gần mình như vậy từ bao giờ? Vừa rồi chẳng phải hắn đi tán tỉnh người đẹp tóc vàng kia sao?

A…

Tức quá.

Độc thân thì tán tỉnh ở đây, có nhà có cửa thì tán tỉnh ở kia. Thật ra cả hai tên đàn ông này đều là cặn bã.

Bạn gái cũ đúng không? Còn “một trong số” đúng không?

Sam đứng thẳng người, mỉm cười với cô: “Muốn qua đó không?”

“Anh nói xem.” Bích Hà nhìn trái nhìn phải, rõ ràng là không tìm thấy gậy. Cô nắm chặt nắm đấm, cứ thế đi thẳng tới. Người đàn ông anh tuấn đằng sau nhìn cô đầy vẻ cổ vũ và chờ mong, khuôn mặt cười cợt.

“… Dự tính tháng ba khởi tố… Bồi thẩm…” Lúc Bích Hà sắp đến gần, nghe thấy cô gái còn đang mỉm cười nói gì đó với hắn. Lâm Trí Viễn cười nhẹ, khẽ gật đầu.

Dường như cảm giác được điều gì, hắn chợt quay đầu, nhìn thấy Bích Hà mặt lạnh tanh đi thẳng tới. Hắn ngắt lời cô gái, cười: “Bích Hà, em tới đúng lúc lắm.”

Selina nhìn cô, hơi nhíu mày, quan sát Bích Hà từ trên xuống dưới một phen, lập tức lộ ra nụ cười tao nhã: “Alan, vị này là?”

“Belle, vợ tôi.” Lâm Trí Viễn vươn tay ôm Bích Hà, vừa cười giới thiệu cô cho cô gái đối diện: “Đây là Selina, bạn học Harvard.”

Bích Hà nhìn hắn một cái, không phải “bạn gái cũ” sao?

Nụ cười trên mặt cô gái cứng đờ trong giây lát, nhìn hắn rồi nhìn Bích Hà, nhất thời lại không nói được ra lời. Cô ta sững lại mấy giây mới chậm rãi nói với Bích Hà: “Rất vui được quen biết cô, Belle.”

“Xin chào, rất vui được quen biết cô.” Bích Hà mỉm cười, quay sang Lâm Trí Viễn: “Alan, chúng ta nên về thôi, con còn ở trong phòng.”

“Được.” Lâm Trí Viễn cười cười, rồi tạm biệt đối phương: “Vậy xin lỗi nhé, chúng tôi phải đi trước.”

Lúc hai người đi qua người đàn ông chờ xem trò vui cách đó không xa, Lâm Trí Viễn còn cười nói với hắn mấy câu. Sam bảo bọn họ về phòng trước, bỏ lỡ lúc Bích Hà quay đầu nhìn hắn, hắn đang nhìn cô đầy vẻ tiếc nuối và không đồng tình, dường như rất thất vọng vì vừa rồi Bích Hà không làm loạn ngay tại chỗ.

Về đến phòng, Bích Hà một mực nhìn Lâm Trí Viễn bằng ánh mắt hoài nghi. Trái lại, Lâm Trí Viễn tỏ ra thản nhiên, còn nhíu mày đối với sự nghi ngờ của cô, vẻ mặt vô tội: “Sao vậy?”

“Người vừa rồi là ai?” Bích Hà khoanh tay bắt đầu thẩm vấn hắn.

“Ai là ai?” Lâm Trí Viễn cười giả ngu.

“Selina.” Bích Hà nghiêm mặt hỏi: “Không phải bạn gái cũ của anh sao?”

Đúng vậy, súp gà cho tâm hồn nói với những người phụ nữ, khi bắt gặp chồng mình gặp lại bạn gái cũ còn nói chuyện vui vẻ thì nhất định phải bình tĩnh, giả vờ rộng lượng, tuyệt đối không nên gào thét như một người đàn bà đanh đá, để tránh đàn ông mất kiên nhẫn… Bọn họ chết hết đi. Bích Hà nghĩ.

Lâm Trí Viễn chậm rãi “ồ” một tiếng, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt Bích Hà, sau đó hắn cười ôm lấy cô: “Em nghĩ lung tung gì thế? Anh không có bạn gái cũ gì cả.”

“Người vừa nãy chỉ là bạn học thôi, gặp nên nói chuyện vài câu.” Hắn ôm cô cười: “Em không đến tìm anh, anh cũng định đi rồi.”

Bích Hà nhìn vẻ mặt trấn tĩnh tự nhiên của Lâm Trí Viễn, đột nhiên cảm thấy trong lòng mệt mỏi. Tố chất tâm lý của người này quá mạnh, có lẽ là quyết tâm không thừa nhận.

Cô bắt thóp được hắn không? Bích Hà nhìn vẻ bình tĩnh như thường của hắn, bắt đầu nghi ngờ bản thân. Mười năm trước còn chưa lộ rõ, mười năm sau ở bên nhau một lần nữa, cô luôn cảm thấy với trí thông minh của mình, đối phó với hắn hình như có phần miễn cưỡng.

Mười năm nay hắn đã trải qua những gì? Rất vui vẻ rất sung sướng chăng? Có phải từng có không ít bạn gái không? Còn “một trong số”? Lừa gạt cô đau khổ chờ hắn ở đại lục, còn hắn thì ở Mỹ chơi bời trăng hoa…

Sau đó hắn còn có mặt mũi quay về, giả vờ đáng thương giả vờ si tình. May mà cô chưa bao giờ tin hắn, biết hắn là một tên lừa đảo.

“Bích Hà.” Lâm Trí Viễn ôm cô, tiếng cười trầm vang lên trên đầu cô: “Em đang ghen.”

“Trước kia thế nào đều đã qua rồi.” Hắn suy nghĩ, nói: “Cuộc sống phải nhìn về phía trước. Chúng ta nhìn về sau này, được không?”

“Không được.” Bích Hà tránh khỏi hắn: “Lâm Trí Viễn, hôm nay anh nói rõ ràng cho em. Rốt cuộc trước kia anh ở Mỹ làm gì? Bạn gái cũ ở đâu ra? Bớt lừa em đi.” “Em biết anh xấu xa rồi Lâm Trí Viễn.” Bích Hà cắn răng: “Anh đừng coi em là đồ ngốc, anh không lừa được em