Bích Hà - A Lí Lí Nha

Chương 15




Hắn vẫn luôn cực kỳ thông minh.

Hắn biết bản thân IQ cao, có thể dùng “thiên tài” để hình dung. Chương trình học người khác cảm thấy rất khó khăn, đối với hắn lại dễ như trở bàn tay. Hắn biết vẻ ngoài của mình tuấn tú, tất cả mọi người đều thích khuôn mặt này của hắn. Hắn biết ở Trung Quốc chỉ có một hình tượng khiêm nhường hòa nhã mới có thể giúp hắn thu lợi lớn nhất, cho nên hắn vẫn luôn tỏ ra quân tử khiêm tốn, ôn hòa như ngọc… Nhưng hắn biết đây không phải bản thân chân chính. Theo thời kỳ bước vào tuổi dậy thì, hố đen trong lòng hắn càng lúc càng lớn. Hắn miệt thị thế giới này, hắn khinh thường đám người ngu xuẩn kia. Hắn muốn lừa gạt, phát tiết, hủy hoại. Hắn muốn giết người. Thậm chí hắn đã không khống chế nổi mình đi xem một ít sách, vạch kế hoạch tiến hành một cuộc phạm tội hoàn hảo trong đầu. Hắn muốn chơi một trận với cơ cấu quyền lực lớn nhất trên thế giới, cho bọn họ vinh hạnh được chiêm ngưỡng trí lực vượt trội của hắn.

Nhưng ngày thành lập lớp bồi dưỡng ấy, hắn nhìn thấy Lương Bích Hà. Vào thời khắc đó, không biết tại sao hắn đột nhiên thay đổi chủ ý. Hắn quyết định đổi kế hoạch giết người thành đi dụ dỗ cô… chơi cô.

Thoạt nhìn cô bụ bẫm ngờ nghệch, dáng vẻ rất dễ bị lừa. Ánh mắt cô nhìn hắn trốn trốn tránh tránh giống như những cô gái si mê khác. Hắn cười dịu dàng với cô, cô lập tức đỏ mặt né tránh ánh mắt hắn. Hắn cười khẩy trong lòng, việc này xong rồi.

Ngày đó hắn đợi một lúc, phòng học chỉ còn một mình cô. Hắn đi qua, cười với cô, quả nhiên thấy cô đỏ mặt. Trong lòng hắn cười nhạt, ngoài mặt lại hòa nhã. Hắn cúi người nhỏ giọng nói bên tai cô: “Tối nay tự học buổi tối xong, tôi chờ cậu ở cây hoa quế cạnh tòa Tư Hiền có được không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Nhìn cô thẹn thùng gật đầu, hắn như nhìn một con mồi sa vào cạm bẫy của mình.

Hắn đợi cô một lát, quả nhiên cô đã tới.

“Thật ngốc.” Hắn nghĩ. Hắn không muốn nói lời gì, chỉ đè cô lên vách tường, kéo cao áo ngoài và áo lót của cô, trực tiếp vùi đầu liếm mút vú cô. Quả nhiên cô thật mềm, “tiểu Hà” mới chỉ lộ ra đầu nhọn. Như vậy thì càng tốt, hắn nghĩ, càng non nớt dụ dỗ mới càng có cảm giác thành tựu.

Cô bối rối hoảng loạn. Hắn chỉ cười: “Lương Bích Hà, tôi thích cậu.”

Cứ thế mà trấn an cô.



Ngốc biết bao.

Hắn lừa cô về nhà, dỗ cô cởi quần xuống. Hắn cười khẩy trong lòng, hôm nay hắn muốn làm cô. Thế nhưng nhìn thấy thân dưới cô không có lông, môi â/m h/ộ khép chặt như bé gái.

Hắn thầm giật mình, hít sâu một hơi, nhỏ giọng chậm rãi hỏi cô: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”

“14.” Cô nói.

Tuổi này có hơi phiền toái, hắn nghĩ, chưa đầy 14 tuổi làm cô sẽ bị kết án. Hắn là một “học sinh tốt”, không muốn xôi hỏng bỏng không.

“Cậu đủ 14 chưa?” Hắn phải làm rõ.

“Đủ rồi…” Cô che mặt, nhắm mắt gật đầu.

“Từ bao giờ?”

“Đủ được hai tháng rồi…”

Hắn thở phào một hơi.

Loại â/m h/ộ giống bé gái này phải cắm như thế nào, có kỹ xảo gì, hắn phải đi làm rõ… Kế hoạch làm cô đổi sang cuối tuần là được. Hắn lao vào tắm nước lạnh.



Sau đó quả nhiên cuối tuần cô bị hắn lừa đâm vào. Trông thấy máu xử nữ giữa hai chân cô, hắn cảm giác mình đạt được thỏa mãn cực lớn. Cho dù hắn mưu sát thành công hoàn hảo, khoái cảm hẳn cũng chỉ như vậy thôi.

Vậy thì nhân lúc còn nóng làm cô thêm một lần nữa, khoái cảm của mình sẽ tăng gấp đôi. Cô khóc thì khóc thôi, con gái bị làm ai mà không khóc vài tiếng.

Lâm Trí Viễn ngậm thuốc, nghĩ đến chuyện cũ của mình và Lương Bích Hà. Hắn cảm thấy bản thân có phần khác thường, là bởi vì năm đó làm chuyện này mình quá trẻ tuổi, cõi lòng còn chưa viên mãn, cho nên có cảm giác mắc nợ cô sao?

Loại cảm giác mắc nợ này dẫn đến hành vi hiện giờ của hắn xuất hiện sai lầm.

Không thể để cô ấy ảnh hưởng mình nữa – Lâm Trí Viễn nghĩ.

Mình phải đốt bức ảnh của cô ấy đi.

Hắn lục lọi khắp nơi, mở két sắt, lấy ra bức ảnh của Lương Bích Hà hắn đặt chung với những đồ vật cất kỹ khác, nhìn một chút, một tay ấn bật lửa.

Nhìn thêm một lần cuối cùng đi, hắn nghĩ, tay ấn bật lửa thả lỏng ra.

Trên ảnh là năm lớp 12, Lương Bích Hà 16 tuổi ngồi trước bàn học ở nhà cũ của hắn, quay đầu cắn bút cười với hắn. Đôi mắt tròn trịa thật đáng yêu…

Lâm Trí Viễn đột nhiên kinh hãi trong lòng, dường như đáy lòng có khối đá ngầm nào đó ẩn giấu rất sâu bị va đập vào… Rõ ràng đã chuyển nhà vô số lần… tại sao hình của Lương Bích Hà… vẫn luôn được hắn đặt trong két sắt?