Bích Đông

Chương 5




Cả ngày hôm sau Ngọc Điệm Thu đều thất thần. Đùa giỡn lãnh đạo, toàn công ty chắc chỉ có mỗi mình cô từng làm. Cô viết câu chuyện này thành truyện tự trêu chọc chính mình. Kết quả giang cư mận cũng không phản ứng, một lòng một dạ xin đăng việc hằng ngày của bạn cùng phòng.

Cô đành phải gửi tấm ảnh của tấm ngăn cách kia: Ở chung ngày thứ 18, ban công có tấm ngăn rồi!

Giang cư mận: Làm sao còn phải chia nhà thế?!

Ngọc Điệm Thu: “…”

Về đến nhà, cô chuẩn bị một cái giá tốt, click mở điện thoại dự phòng để ghi hình, định ghi hình một video Lục Trì Chi vào cửa.

Chờ đến 8 giờ rưỡi anh còn chưa trở về, Ngọc Điệm Thu nghi ngờ anh có phải chuẩn bị không về ngủ qua đêm hay không, lật đến số điện thoại của anh, do dự một chút, ấn vào nút gọi đi.

Điện thoại rất nhanh đã được nhận.

Lục Trì Chi “Ừm” một tiếng, giống như là một chút cũng không ngoài ý muốn cô sẽ gọi cho anh.

“Người anh em, cậu…” Ngọc Điệm Thu dừng một chút, trước đó cô cũng đã nói, gọi một lần sẽ xoá, sẽ không lưu số điện thoại của anh. Giọng nói của cô ra vẻ cường điệu nhẹ nhàng: “Tôi không lưu số điện thoại của cậu, cái này là, được lưu trong danh sách thông tin.”

Lục Trì Chi không để bụng: “Ồ.”

Ngữ khí của anh nghe có chút không phải rất sảng khoái, nói không chừng giây tiếp theo sẽ cúp điện thoại của cô, Ngọc Điệm Thu nhanh chóng nói chính sự: “Đêm nay cậu có về không?”

“Không về.” Ngữ điệu của Lục thiếu gia cách tuyến điện thoại đều có thể truyền đạt một cách tinh chuẩn.

Làm sao anh cả ngày cũng không về nhà? Ngọc Điệm Thu đột nhiên phản ứng lại: “Cậu có phải có đối tượng hay không?”

Lục Trì Chi: “?”

Anh trầm mặc khẳng định suy đoán của cô, Ngọc Điệm Thu tiếp tục hỏi: “Cậu muốn đi ra ngoài thuê phòng à?”

Lục Trì Chi: “…”

Không về nhà ở, khẳng định chính là muốn đi ra ngoài thuê phòng, chẳng lẽ lại ngủ trong xe? Ngọc Điệm Thu cảm thấy mình đã hỏi câu vô nghĩa.

Giọng nói của cô chân thành tha thiết: “Tôi còn có thể chụp cậu không?”

“Cậu muốn chụp như thế nào?” Lục Trì Chi thả chậm tốc độ: “Chụp trên Wechat?”

“…” Ngọc Điệm Thu: “Chụp ở ngoài hiện thực!” Thật vất vả mới quên đi sự quẫn bách khi đùa giỡn lãnh đạo, vì sao lại cho cô nhớ lại một lần! Hai tầng xấu hổ làm cô đột nhiên thanh tỉnh: “Không đúng, cậu có bạn gái rồi, tôi không thể chụp cậu nữa.” Cho dù lưu lượng của cô càng cao cô cũng không có khả năng tiếp tục quay video hàng ngày.

“Ngọc Điệm Thu, cậu hãy nghe cho kỹ vào.” Lục Trì Chi gằn từng chữ: “Tôi, không, có, bạn gái.”

Hơn 9 giờ, Ngọc Điệm Thu nghe thấy tiếng khoá cửa vang lên. Lục Trì Chi vậy mà lại trở lại! Ngữ khí vừa tồi của Đại thiếu gia trong điện thoại không phải quá tốt, vẫn là đừng đi chọc anh thì tốt hơn.

Vẫn luôn cảm thấy đã quên cái gì, cho đến khi nằm lên trên giường mới nhớ tới điện thoại của mình còn chưa tắt!

Lục Trì Chi vừa vào cửa đã nhìn thấy cái giá đặt ở bên cạnh tủ giày. Điện thoại đang mở ghi hình, anh ghé sát vào màn hình, đã ghi hình bốn mươi mấy phút hơn.

Cô gái này thật đủ trắng trợn và táo bạo.

Ngọc Điệm Thu ghé mắt vào bên khe cửa, một con mắt mở một nửa âm thầm quan sát. Giáp mặt quay cũng là quay, quay sau lưng có chút ý tứ cuồng biến thái. Nên giải thích với anh như thế nào đây…

Cô đóng cửa lại, giống như ăn trộm, thường thường dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh phía bên ngoài. Nghe thấy âm thanh của Lục Trì Chi đi vào phòng tắm tắm rửa, cô nhanh chóng chạy ra ngoài lấy điện thoại và cái giá về phòng.

Đêm khuya tĩnh lặng. Đột nhiên cách vách vang lên một thanh âm từ tính, giống như một lời tự thuật có bối cảnh cổ xưa, nhưng cũng giống như một lời thổ lộ tình cảm chân thật.

Lục Trì Chi đang tán gái?

Cô không muốn nghe lén người khác tán tỉnh nhau, nhưng anh có khả năng quá trầm mê, không có cố tình áp giọng xuống, giọng nam thâm tình rót vào tai của Ngọc Điệm Thu, cô bị điện giật đến mức xương cốt vỡ vụn.

Cô dám cá không có nữ sinh nào có thể chống đỡ được loại âm thanh này. Dù sao anh cũng độc thân, không phải chồng của người khác, nghe thấy thì nghe thấy lại còn không phạm pháp.

Sau khi nghe được đoạn phía sau, cảm giác lời thoại có chút quen tai.

Ngọc Điệm Thu nhận ra đây là giọng phối của Thần Chiến Tranh, âm thanh của Dĩ Hằng.

Lục Trì Chi vậy mà lại là vị CV* nghiệp dư rất nổi tiếng kia!

(*: Diễn viên phối âm, lồng tiếng)

Dĩ Hằng nổi tiếng đến trình độ nào chứ, mấy năm trước Ngọc Điệm Thu còn đang học cấp ba, tất cả nữ sinh xung quanh dường như đều mê âm thanh của anh, mê đến phát điên. Tiếng nói của anh gần như là phong trần trầm bổng, trong giới không ai không biết đại danh của anh. Đáng tiếc anh không lộ mặt cũng không tham gia hoạt động, chỉ hữu nghị phối âm cho các nhân vật hoạt hình hay anime.

Không nghĩ tới đại lão thần bí sẽ trở thành bạn cùng phòng của cô, cô đây là gặp vận cứt chó gì cơ chứ!

Anh thường xuyên không về nhà ngủ, chính là bởi vì nơi này quá ồn, không dễ dàng thu âm đi?

Cô là người đầu tiên nhìn thấy gương mặt thật của anh, Ngọc Điệm Thu vui sướng cả một đêm.

Lục Trì Chi là một người chú trọng riêng tư đến mức cả số điện thoại cũng bủn xỉn không nói cho ai, anh là không muốn bị phát hiện. Ngọc Điệm Thu quyết định giả vờ câm điếc, buổi sáng ngày hôm sau làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, ngậm miệng không đề cập tới chuyện của tối ngày hôm qua.

Khi ăn bữa sáng, Ngọc Điệm Thu mở video ngắn đọc bình luận, thuận tiện tra tên của Dĩ Hằng.

Anh vậy mà cũng đăng ký ID video ngắn, chẳng qua tác phẩm tổng cộng chỉ có hai cái.

Hai cái video, hai trăm vạn fans. Đại lão chính là đại lão, dựa vào khí chất để hấp dẫn fans. Cô tùy tiện ấn follow.

Sau đó phát hiện biến thành “Follow lẫn nhau”.

Danh sách follow của Dĩ Hằng tổng cộng có hai người, cô là một người trong đó. Ngọc Điệm Thu có chút thụ sủng nhược kinh, tim đập nhanh hơn so với ngày thường, cô chậm rãi ngẩng đầu.

Lục Trì Chi ngồi ở trên sô pha cách đó không xa nghiêng đầu nhìn qua, tầm mắt hai người giao nhau trên không trung.

Hai giây sau.

“Cậu follow tôi?”

“Tôi follow cậu.”

Hai người trăm miệng một lời.

Ngọc Điệm Thu nói trước: “Tối hôm qua tôi không phải cố ý nghe lén.” Tốc độ ngữ khí của cô bay nhanh, nghiễm nhiên là lạy ông tôi ở bụi này.

Lục Trì Chi buông di động xuống, ném ly cà phê giấy đã dùng xong vào thùng rác, giống như thuận miệng mà nói: “Bạn bè cần dùng gấp, tôi tùy tiện đọc một đoạn.” Khi nói chuyện, anh đi vào bên cạnh bàn ăn, duỗi tay lấy hộp khăn giấy: “Ồn đến cậu à?”

“Không có không có, lúc ấy tôi còn chưa ngủ.” Ngọc Điệm Thu đưa hộp khăn giấy cho anh.

Lục Trì Chi rút một tờ ra: “Tôi rất ít khi lướt video ngắn. Cảm ơn.”

“Không có gì.” Ngọc Điệm Thu đặt hộp khăn giấy lại, trong nháy mắt xoay người đụng phải khuỷu tay của Lục Trì Chi, cô vội vàng di chuyển ghế nhựa, nhường không gian cho anh.

Khi khom lưng, cổ áo trên của cô bị mở ra.

Lục Trì Chi nghiêng đầu đi, chóp mũi thẹn thùng lộ một nửa.

Quả thực là muốn mệnh. Ngọc Điệm Thu nhìn thấy bộ dáng anh tuấn tiêu sái của anh lúc này, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ không khí hôm nay hơi cao. Mặt cô và tai cô cũng nóng lên.

Cô gượng cười một tiếng: “Tôi nhìn ra rồi.” Thuận theo lời nói mà anh vừa nói: “Không nghĩ tới cậu chính là Dĩ Hằng, năm học cấp ba ấy tôi rất thiach cậu.” Lúc ấy cô nghĩ thầm nam sinh có âm thanh dễ nghe như vậy, lớn lên nhất định chẳng ra gì.

Xem ra là cô nhìn đại cục quá bé, qua loa rồi.

Lục Trì Chi không ngẩng đầu lên: “Cậu xác định là thích tôi?”

Ngọc Điệm Thu thực sự còn rất thích Dĩ Hằng, cô từ nhỏ chính là một người thanh khống*, không hề có lực miễn dịch với tiếng nói dễ nghe. Chẳng qua khi đó cô tương đối xui xẻo, những minh tinh cô thích tất cả đều sập nhà, lật xe.

(*: Người mê giọng nói hay, độc đáo)

Cho nên mặc dù biết diễn viên lồng tiếng mà mình thích là học trưởng, cũng không dám đi hỏi thăm.

“Xác định!” Biểu tình của Ngọc Điệm Thu nghiêm túc giống như học sinh nhỏ hồi đi học bị gọi tên lên trả bài: “Tôi siêu thích cậu lồng tiếng chiến thần.”

“Ồ.” Lục Trì Chi cười nhẹ: “Còn tưởng rằng cậu thích tôi đấy.”

Ngọc Điệm Thu cười ha ha: “Sao có thể chứ, hai chúng ta đều là nam sinh.”

Lục Trì Chi ngồi sát cửa sổ, mi cốt ẩn trong bóng tối: “Xác thật.”

Cười xong, Ngọc Điệm Thu mím chặt môi, mở ra video đã cắt nối biên tập tốt. Cô ngẩng đầu, cảm giác có chút ngượng ngùng, lại cúi đầu cắn ống hút tiếp tục rối rắm.

“Có thể dùng.” Lục Trì Chi đột nhiên nói.

Ngọc Điệm Thu nghiêng đầu: “A?”

Lũ Trì Chi đối diện đôi mắt của cô, như là biết thuật đọc tâm: “Video tối hôm qua, có thể dùng.”

Đột nhiên đôi mắt xinh đẹp của anh không kịp phòng ngừa mà đâm vào trong mắt cô, trái tim như là bị cái gì đánh trúng, chậm nửa nhịp. Ngọc Điệm Thu vặn sữa đậu nành ra uống một ngụm lớn: “A, thật à, vậy, cảm ơn nhé.”

Cô hôm nay rất không bình thường. Ngọc Điệm Thu gom tất cả những thứ không hợp lý về thành cảm ứng cửa trái tim giữa cô và Lục Trì Chi.

Nếu anh cũng giống như những người khác, thì sẽ không truyền vận may đến cho cô.

Video mới của Tạc Tạc nổi tiếng rồi.

Hình ảnh bên trong video, sợi tóc thiếu niên trong video mềm xốp, sau khi vào cửa đặt chìa khoá xuống, hơi cúi eo đổi giày. Sau khi dư quang của đuôi mắt bắt giữ được màn ảnh, anh dừng một giây, tiện đà cúi người ghé sát vào. Ánh sáng mỏng xuyên thấu vải của áo, lộ ra vân da tuyến thon chắc của anh, nửa cái eo nhỏ của anh lọt vào ống kính.

Giang cư mận không bình tĩnh.

—— Cứu mạng anh ấy đẹp trai quá! Đây là eo tốt tuyệt thế gì!! A a a a tôi chết rồi!!

—— Anh trai à, anh đây đâu phải là eo, rõ ràng chính là đao giết người!

—— Tôi nói thẳng, tôi muốn nhìn cơ bụng của anh chàng nhỏ!!

—— Blogger trước đó đăng mới quá chậm, bị đưa đến hoang đảo chịu đói bụng hơn ba mươi ngày, hy vọng Blogger của video này lấy vậy làm gương.

—— Một ngày không xem video của Tạc Tạc tôi đều ăn không ngon hu hu hu.

—— Tôi có một người bạn, bởi vì quá mệt mỏi với việc mỗi ngày uống thuốc trừ sâu DDVP tự sát, cần dùng đến cái eo tuyệt thế của anh chàng nhỏ để chữa, cầu xin Blogger mỗi ngày đều đăng.

Blogger không thể hôm nào cũng đăng, thậm chí không rảnh nhìn xem bọn họ trả lời cái gì. Ngọc Điệm Thu đã tăng ca đến 9 giờ.

Quá mệt nhọc, về đến nhà cô vừa nằm xuống là ngủ.

Ngày hôm sau, thời gian nghỉ trưa Ngọc Điệm Thu đều dùng để viết truyện cười. Buổi chiều buồn ngủ như chó, cô đột nhiên rất muốn uống trà sữa.

Tiệm trà sữa kia chỉ có thể đến tận cửa xếp hàng, không được giao đi. Cô mở ra hình ảnh trên điện thoại, lấy hình ảnh cốc trà sữa đổi mới hình ảnh dưới truyện cười: Những tay mơ đang làm việc đều thèm khóc T﹏T

Nửa giờ sau, Lydia tag toàn thể thành viên trong diễn đàn: [Zaidian mời mọi người uống trà chiều, nam sinh đi xuống hỗ trợ một chút!]

Ngọc Điệm Thu:???

Đây không phải trùng hợp rồi ư.

Nhìn thấy đồng nghiệp dọn lên mấy sọt trà sữa lớn, thế nhưng lại là tiệm mà cô thích nhất! Ngọc Điệm Thu bị phúc lợi của công ty làm chấn động thật sâu.

Không hổ là công ty lớn, ông chủ đủ hào phóng.

Vốn định đăng trên vòng bạn bè để khoe ra, nhưng cô thêm ông chủ, hiện tại che chắn phân tổ cũng không lịch sự. Vòng bạn bè của Ngọc Điệm Thu trước muốn ngu ngốc bao nhiêu có ngu ngốc bấy nhiêu, hiện tại không dám lỗ mãng, dứt khoát liền không đăng lên, có bực tức cũng đăng trên video ngắn.

Cô bình luận ở dưới video vừa rồi: [Uống được rồi, phần vui sướng của hôm nay get]

Sau khi vui sướng, tức là bi thương.

Trên đường tan tầm về nhà, xe máy điện của Ngọc Điệm Thu suýt chút nữa đâm vào đuôi xe người khác. Phanh gấp một cái, bên cạnh đột nhiên bay tới một vật thể to lớn không rõ. Cô cảm thấy không ổn. Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng người già kêu rên.

Người già ngồi dưới đất gào thét hu hu, kịch bản lừa tiền điển hình. Ngọc Điệm Thu đã từng gặp một lần, bị lừa 3000 nhân dân tệ, cô đau lòng đã lâu, lần này không biết có phải giá thị trường hay không.

Đồng loã bắt đầu theo kịch bản giả dạng làm người qua đường chỉ trích cô, người qua đường vây xem không rõ chân tướng, không dám tùy tiện đứng thành hàng. Trong lòng Ngọc Điệm Thu khóc thút thít, kỳ hạn cô xui xẻo đã đến, lần này chỉ sợ không chỉ có 3000 nhân dân tệ.

Điện thoại trong túi chấn động, Lục Trì Chi đột nhiên gọi điện cho cô.

“Cậu xảy ra tai nạn xe cộ?”

Xác thật coi như là một cái “hoạ” Ngọc Điệm Thu thở dài: “Gặp được người ăn vạ.” Tinh thần cô rung lên: “Cậu biết? Cậu ở gần đó?” Cô nhìn xung quanh khắp nơi.

Lục Trì Chi: “Quay đầu lại.”

Ngọc Điệm Thu quay đầu đã nhìn thấy xe của Lục Trì Chi.

“Trên xe tôi có lắp camera giám sát hành trình, có thể làm chứng thay cậu.”

Ngọc Điệm Thu có loại cảm giác trùng sinh trong tuyệt cảnh.

Camera giám sát hành trình hoàn mỹ ghi lại toàn bộ quá trình, hoạ bị tốn tiền của Ngọc Điệm Thu được hoá giải. Khi xem camera cô phát hiện, xe của Lục Trì Chi luôn đi theo sau cô, mấy cột đèn đỏ trên đường cũng đều trùng hợp.

Lục thiếu gia không đến mức phải đi theo dõi cô, cho nên có thể thuyết minh đầy đủ tất cả những điều này đều là vận mệnh. Anh chính là phúc tinh của cô.

Nhớ tới lúc dậy sớm không cẩn thận dụng phải khuỷu tay của Lục Trì Chi.

Chỉ cần chạm vào một chút là có thể đổi vận…

Ngọc Điệm Thu đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng lớn mật.

Nếu mà, ôm anh một cái thì sao?