Bia Đỡ Đạn Muốn Phản Công

Quyển 2 - Chương 1-2: Tình yêu đơn phương của hoa khôi học đường




Tình yêu đơn phương của hoa khôi học đường 《1》

꧁Nha Đam꧂

***

Editor: Nha Đam

Khi tỉnh lại lần nữa, cô cảm giác được có người nhẹ nhàng đẩy mình, vừa nói: "Thanh Thanh, lần này cậu không phải là người đứng thứ nhất!"

Cô đi theo hướng của giọng nói thì nhìn thấy khuôn mặt của một cô gái, lông mày rậm, có đôi mắt to, khuôn mặt khá có anh khí.

"Thanh Thanh, cậu làm sao vậy?" Thấy cô có vẻ hơi sững sờ, cô gái vội vàng đến gần, cau mày hỏi.



Lúc này cô mới chú ý đến xưng hô của cô ấy.

Thanh Thanh?

Ôn Ngọc Thư có chút kinh ngạc, lần này không được gọi bằng tên thật à?

"Ừm... Tớ có chút không thoải mái." Cô còn chưa nhận được ký ức của thân thể này nên cũng không dám hành động hấp tấp.

Cô ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh, đây là một lớp học. Đánh giá theo độ tuổi của những đứa trẻ xung quanh, chắc là học sinh cấp 3. Cô không thể biết mình đang học lớp mấy.

Cô gái kia lại gần hơn, thấp giọng nói: "Cía kia của cậu đến rồi à?" Sau đó, cô ấy ngẩng đầu nhìn xung quanh, "Không phải còn mấy ngày nữa sao? Sao lần này lại đến sớm thế."

Thấy cô gái ấy rất rõ ràng với kỳ sinh lý thân thể này, Ôn Ngọc Thư liền biết đây là bạn tốt của nguyên chủ. Vì vậy, cô nhỏ giọng đáp: "Hôm qua tớ có ăn đồ lạnh." Cô ấy ngập ngừng nói, "Em muốn đi vệ sinh một lát."

Cô gái ấy lập tức đứng dậy nói: "Vậy thì để tớ đi với cậu nhé!"

Ngay trước khi cô ấy chuẩn bị đi, một cô gái khác đến và gọi cô ấy, "Hà Trinh, lại đây một chút." Hà Trinh có chút khó xử nhìn cô, do dự một lát rồi nói với cô, "Thanh Thanh, nhà vệ sinh ở cuối hành lang bên phải. Tớ ra chỗ kia xem có chuyện gì rồi tìm cậu sau nhé. "Vừa nói, cô ấy vừa đi đến chỗ cô gái kia.

Ôn Ngọc Thư theo hướng cô ấy nói tìm kiếm.

Sau khi vào nhà vệ sinh, cô ngồi trên bồn cầu tiếp nhận thông tin và nhiệm vụ của cơ thể này.



Đây là câu chuyện về thanh mai trúc mã, yêu thầm trên học đường.

Nam chính Tần Lương là một thiếu niên lười biếng, nhưng lại có chỉ số thông minh cao, học cái gì cũng hiểu biết hết. Còn nữ chính Lý Thư Âm là một học sinh ngốc nghếch, cô ấy hơi ngốc nghếch, không làm được cái gì. Cha mẹ hai bên là hàng xóm, cũng là bạn bè, thường chơi chung với nhau.

Khi còn nhỏ, Lý Thư Âm luôn theo đuổi Tần Lương như anh trai của mình, sau này vì tài năng phi thường của Tần Lương, cha mẹ của Lý Thư Âm thường khen ngợi anh và đánh giá cao bản thân anh ấy, Lý Thư Âm rất bất bình về điều này.

Ở trường, cô luôn cố tình xa lánh Tần Lương. Sau đó, cô thi đỗ vào cùng trường cấp 3 với Tần Lương, nhưng Tần Lương là học sinh giỏi học lớp 12, trong khi đó cô có học lực yếu nên vào lớp 1. Rất nhiều bạn học trong lớp ngưỡng mộ Tần Lương, các bạn học nữ trong lớp cũng thầm mến anh ấy. Dưới ảnh hưởng của bầu không khí này, Lý Thư Âm vừa kiêu ngạo lại chua xót, lại từ từ tiếp cận anh ấy một lần nữa, chỉ đó cô mới biết rằng cô đã thích anh ấy từ lâu rồi. Dưới sự nỗ lực không ngừng của Lý Thư Âm, cuối cùng cô và Tần Lương cũng được ở bên nhau.

Nguyên chủ tên là Vân Thanh, là hoa khôi của trường này, cũng là nữ phụ pháo hôi cuốn sách này, thậm chí cô ấy còn không được lên sân khấu nhiều.

Mẹ của Vân Thanh là một vũ công nổi tiếng, cha cô cũng là một nghệ sĩ piano nổi tiếng, gia đình của cô có thể được gọi là thế gia nghệ thuật. Bởi vì rất nổi tiếng nên cha mẹ cô thường xuyên đi lưu diễn khắp nơi, dù rất yêu thương đứa con duy nhất của mình nhưng họ lại không có thời gian chăm lo cho cô nên lúc nhỏ cô rất lầm lì, kiêu căng và bướng bỉnh.

Cô bắt đầu học khiêu vũ khi cô ba tuổi, mẹ cô đã nói với cô rằng đã không làm thì thôi, đã làm thì phải được hạng nhất. Cô đã lấy câu nói này làm phương châm của mình, cho dù là khiêu vũ hay học tập, cô luôn là người đứng nhất.

Tuy nhiên, ở trường cấp 3, có một người đã phá vỡ lời nguyền này và liên tục đè cô xuống bên dưới. Khi biết người đó chính là thiếu niên ngồi bàn suốt ngày nằm ngủ trên càn, cô vừa khó tin vừa không cam lòng, cô bắt đầu âm thầm chú ý đến anh ta.

Nhưng phải nói rằng ngoài sự lười biếng, Tần Lương quả thực là một thiếu niên xuất sắc. Cô dần dần bị anh thu hút, ánh mắt đặt trên người anh ngày càng lâu hơn, và cô bắt đầu thích anh ấy.

Nhưng bản thân cô lại là một cô gái vô cùng kiêu ngạo và rụt rè, thầm thích anh nhưng không dám nói cho anh biết, sợ bị anh từ chối, sợ bị người khác biết.

Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trong bữa tiệc sinh nhật của anh, chàng trai mà cô đã thầm yêu trong 3 năm, trước khi cô chuẩn bị tỏ tình thì anh ấy thông báo với mọi người rằng mình có bạn gái.

Cô biết cô gái đó, cô ấy là bạn cùng phòng của cô, tuy rằng không tiếp xúc nhiều, nhưng cô cũng đã nghe nói qua một chút. Cô ấy chỉ được coi là thanh tú, dáng người cũng bình thường, học hành chẳng ra gì, thậm chí không có kỹ năng gì đặc biệt và luôn gặp rắc rối, là một cô gái thua kém cô về mọi mặt.

Cô không biết tại sao Tần Lương lại chọn một cô gái như vậy, một mặt oánh trách trong lòng rằng tại sao mình lại không sớm bỏ xuống sự rụt rè mà tỏ tình với anh ấy.

Hôm đó cô có chút buông thả và uống thêm vài ly rượu. Không được bao lâu, cô bị tai nạn ô tô, dù đã được cấp cứu nhưng đôi chân của cô đã bị cắt cụt và cô không thể đứng trên sân khấu để khiêu vũ được nữa.

Cô bắt đầu khiêu vũ từ năm 3 tuổi cho đến năm 17 tuổi. Khiêu vũ đã chiếm hết thời gian cùng mồ hôi và nước mắt của cô và nó gần như trở thành một phần cuộc sống của cô. Trước sốc đó, cô nhanh chóng mắc bệnh trầm cảm, sau đó cùng bố mẹ ra nước ngoài điều trị, không bao giờ trở về Trung Quốc nữa.

Ôn Ngọc Thư từ từ mở mắt ra, nguyện vọng ban đầu của nguyên chủ rất đơn giản.

Cô muốn khiêu vũ cả đời, nếu có thể, cô muốn nói cho Tần Lương biết tình cảm mà kiếp trước cô chưa kịp nói, cho dù anh có từ chối cô.

Không nghi ngờ gì nữa, người con trai may mắn trên thế giới này chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết này, Tần Lương, cô cần lấy được tinh dịch của anh, thậm chí cả tình yêu của anh nữa.