Editor: Nha Đam
Vào một ngày, một gia đình trong thôn cưới vợ, Minh Ôn thị có quan hệ tốt với gia đình này, vì vậy bà đã vội vàng ra ngoài từ sáng sớm để giúp đỡ. Ôn Ngọc Thư chưa từng thấy người hiện đại kết hôn, huống chi là người cổ đại kết hôn, cô cũng đi theo, thật sự không có gì để nhìn, cả buổi sáng cô đều bị kéo qua kéo lại. Nó không chỉ rườm rà mà còn mệt nữa, may mà cuối cùng cũng được về nhà.
Bữa trưa, cô chỉ qua loa ăn hai miếng, cô lấy một chiếc ghế dài nhỏ ngồi dưới mái hiên, ngồi thêu hoa.
Một lúc sau, ở cửa hậu viện có tiếng động, cô tưởng là Minh Ôn thị đã trở lại, không khỏi ngước mắt lên, nhưng đã thấy Minh Diễn với bộ dáng phong trần mệt mỏi đi tới.
Lúc này mới giữa tháng, còn lâu Minh Diễn mới trở về. Ôn Ngọc Thư cảm thấy kỳ quái, tưởng có chuyện gì không hay, hiện tại không thèm đếm xỉa đến việc lúc trước hạ quyết tâm tránh xa hắn, vội vàng đi đến.
Cô nắm lấy ống tay áo Minh Diễn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiển nhiên có chút nóng này, "Minh Diễn ca, xảy ra chuyện gì vậy?"
Thấy cô sửng sốt, Minh Diễn bất giác nở nụ cười, bình tĩnh nói: "Không sao, đừng lo lắng, để ta đi cất hành lý trước." Sau đó, hắn mới cất bước đi về trong nhà. Ôn Ngọc Thư từng bước đi theo hắn vào nhà.
Minh Diễn đặt hành lý xuống chiếc bàn thấp, cởi tay nải rồi tìm thứ gì đó bên trong.
Mày Ôn Ngọc Thư vẫn nhíu chặt, cô hỏi lại.
Minh Diễn quay lại và nhìn cô cẩn thận trước khi nói, "Ta nghe bạn học nói rằng có một số lượng lớn người tị nạn xuất hiện ở một thị trấn cách đây không xa, trong số đó, có những tên cướp ở thị trấn Lưu An. Ta nghĩ đến phong nhà có hai nữ nhân yếu đuối, không yên lòng được, nên xin phép sư phụ nghỉ, khi nào xong chuyện, ta sẽ quay lại học tiếp ".
Ôn Ngọc Thư giống như thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: "Như vậy à..."
Minh Diễn chưa kịp hoàn hồn đã nhìn cô cười, "Hình như muội mới lo lắng cho ta đúng không?
Cô không khỏi có chút xấu hổ, cứng ngắc nói: "Chắc huynh nhìn nhầm rồi."
Minh Diễn lại cười đồng ý, "Được rồi, là ta nhìn nhầm rồi." Nói xong, hắn từ trong hành lý lấy ra cái túi vải nhỏ đưa cho cô.
Ôn Ngọc Thư lúc đầu cảm thấy kỳ quái, nhưng hôm nay hắn không banh mặt như trước, bộ dáng tuấn tú. Bằng lương tâm mà nói, hắn có đôi lông mày rậm và khuôn mặt tuấn tú, cười rộ lên như cây vạn tuế, vừa mới lạ vừa đẹp.
Cô ngập ngừng cầm lấy chiếc túi vải, theo ý hắn mở ra.
Bên trong túi vải có một sợi dây tơ hồng, một chiếc lược gỗ và một hộp phấn. Cô thận trọng cầm hộp phấn trên tay hỏi hắn: "Đây là..." Thực ra trong lòng cô cũng đã có suy đoán rồi.
Minh Diễn đỏ mặt, lúng túng gãi đầu, ngập ngừng nói: "Mấy ngày trước không phải muội nói tay mình hơi thô ráp sao..." Hắn còn chưa nói xong, mũi của Ôn Ngọc Thư đã đau xót, nước mắt rơi xuống, cô nhào vào vòng tay hắn và ôm hắn thật chặt.
Đó là lần trước hắn trở về. Một ngày nọ, khi cô đang thêu thùa và trò chuyện cùng Minh Ôn thị, cô có nói tay cô thô ráp hơn trước một chút. Không nghĩ tới hắn nghe được liền để trong lòng.
Có một người đem lời nói bâng quơ của mình ở trong lòng thành nghiêm túc như vậy, sao cô có thể không động lòng.
Thiếu nữ nào mà không có thanh xuân? Kiếp trước cô chết năm 17 tuổi, cô còn chưa được tận hưởng, vì sao lại không thể điên cuồng một lần?
Minh Diễn bị hành động của cô làm cho sửng sốt, sau đó đưa hai tay ôm lấy eo cô định đẩy cô ra, nhưng khi chạm vòng eo nhỏ của cô, lại không nhúc nhích.
Khi Ôn Ngọc Thư ngẩng đầu khỏi vòng tay hắn, mờ mịt nước mắt nhìn hắn, hỏi: "Tại sao huynh lại tốt với ta như vậy?" Giọng nói của cô có chút run rẩy, nhưng cô vẫn nói từng chữ rõ ràng.
"Này..." Minh Diễn quay đầu đi, có chút không dám nhìn vào mắt cô, nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng, "Này..."
Ôn Ngọc Thư đưa tay bưng mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc hỏi: "Nói cho ta biết đi, có phải muội đã nghĩ sai rồi không?"
Sự nghiêm túc trong mắt cô sắp tràn ra, Minh Diễn mím mím môi, nói: "Đúng vậy, ta thích muội."
Ôn Ngọc Thư vòng tay ôm lấy cổ hắn, lại co rúm trong vòng tay hắn, một lúc sau, mới nhỏ giọng nói, "Diễn Lang, ta cũng thích huynh..."
Minh Diễn lúc này giống như phát điên, đẩy Ôn Ngọc Thư ra, dùng hai tay bóp mạnh vai cô, ánh mắt tràn đầy vui mừng, "Vừa rồi nàng gọi ta là gì?"
"Diễn Lang, Diễn Lang..." Mặt cô tràn đầy xuân sắc, ánh mắt nhìn hắn có chút ngượng ngùng, nhưng đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ mọng đó mấp máy một cái khiến cả người hắn nóng lên.
Hắn không nhịn được mà phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng cẩn thận cắn lên môi cô, thấy cô không sao cả, hắn liền vươn đầu lưỡi ra liếm môi cô, động tác của hắn nhẹ nhàng, cẩn thận, đầy sự nâng niu.
Đó là lần đầu tiên của cả hai, còn tiếp diễn sẽ không thở được mất. Sau khi hôn xong, mặt cô đỏ bừng. Cả hai nhìn nhau không nhịn được cười.
Môi Ôn Ngọc Thư vốn đã đỏ rồi, bị hôn xong lại càng thêm đỏ mọng, ngượng ngùng mà giơ tay lên, cầm lấy sợi tóc vuốt qua vành tai.
Không biết hành động nào đã kích thích Minh Diễn, hai tay ôm lấy khuôn mặt của Ôn Noãn, lại hôn cô thật sâu. Nụ hôn lần này mãnh liệt hơn lần trước. Hắn nhẹ nhàng mở hàm răng của cô, bắt lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, lưu luyến không ngừng.
Thân thể Ôn Ngọc Thư hơi nhũn ra, yếu ớt dựa vào vòng tay Minh Diễn.
Hai người hôn nhau rồi ngã lăn ra giường.
Thiếu niên luôn không nhịn được trêu chọc, Minh Diễn dần dần không hài lòng với điều này. Hắn vươn một tay mảnh khảnh lao vào trong làn váy mỏng của cô, làn da dưới váy mềm mại tinh tế, cảm giác thật tuyệt. Hắn từ từ lần mò lên cho đến khi chạm vào đôi gò bông đào của cô. Hắn thử chạm vào, nơi đó mềm mại hơn những nơi khác, hắn nhịn không đăng tăng thêm vài phần lực, liền nghe thấy tiếng kêu nhẫn nhịn của cô.
Thân thể cô vừa mới phát triển, ngực còn đau nhức nên cô không dám đụng thường xuyên. Hắn dùng sức như vậy khiến cô đau đớn nước mắt của trào ra.
Minh Diễn hoảng sợ rút tay ra, đứng dậy khỏi người cô, đưa tay kéo cô đứng dậy.
Ôn Ngọc Thư đỏ mặt sửa sang quần áo, thật ra những thứ này cô có chút mơ hồ, chỉ mơ hồ biết rằng đó có lẽ là một thứ rất quan trọng đối với danh tiết của một người phụ nữ.
Ôn Ngọc Thư bóp chặt góc váy, không khí giữa hai người nhất thời có chút ngượng ngùng. Cô nói lung tung cái gì đó, xoay người rời khỏi phòng hắn, nhưng chưa kịp đi ra đã bị hắn giữ chặt.
Cô quay lại nhìn hắn, xấu hổ xen chút bối rối, nhưng thấy vẻ mặt hắn có chút hoảng loạn, một tay hắn chỉ vào mông mình hoảng sợ nói: "Thư Nhi, muội, muội sao lại chảy máu vậy?"