Editor: Nha Đam
Sau hơn một tháng mệt mỏi, Ôn Ngọc Thư mới cùng đoàn người đi lên kinh.
Phủ đệ đã sớm được chuẩn bị tốt, nơi này lúc trước là phủ của một đại quan nhị phẩm. Cách đây vài năm, ông đưa con cái về nhà, phủ đệ trống trơn, không ai dọn đến, cho đến khi hoàng đế giao nó cho Minh Diễn.
Đây là một sân có bốn lối vào, có hòn non bộ, sân vườn, hồ nước và bàn đu. Nhà tuy xây đã lâu nhưng mới sửa lại gần đây nên còn rất mới.
Mặc dù đoàn người của Ôn Ngọc Thư không có nhiều người và cũng không có nhiều hành lý, nhưng họ vẫn phải lăn lộn một lúc lâu mới vào được nội viện.
Minh Ôn thị đã sớm không quản lý chuyện của gia đình, hiện tại quyền nội trợ lớn nhất trong nhà nằm trong tay Ôn Ngọc Thư, mà Minh Diễn bây giờ cũng chỉ là quan thất phẩm, bổng lộc cũng không nhiều. Ở kinh thành mua cái gì cũng phải có tiền, lương bổng này cũng chỉ đủ nuôi mấy người bọn họ, thêm một ít nha hoàn, bà tử gì đó cũng không đủ.
Ôn Ngọc Thư chưa bao giờ là một chủ tử phá của, bên người có 2 người hầu, Minh Diễn được cấp hai gã sai vặt, ngoài ra còn có một người đánh xe và một người khuân vác, năm người xử lý việc lặt vặt.
Đối với Ôn Ngọc Thư, cuộc sống ở đây thậm chí còn thoải mái hơn ở trong thôn.
Một chiếc xe ngựa cực kỳ sang trọng dừng ở góc đường. Xung quanh có rất nhiều người hầu, người nào cũng có võ công trong người.
Một lúc sau, một đôi tay cùng trắng nõn mở màn xe lên, cau mày hỏi người hầu gái bên ngoài xe ngựa, "Phía trước làm sao vậy? Sao lại ồn ào như vậy?"
Người hầu gái liếc nhìn về phía trước, nghiêng người nhìn vào rồi cung kính nói: "Công chúa, trước mặt người là Tân khoa Trạng Nguyên đang đón vợ và mẫu thân từ quê nhà đến Tấn Trung, hiện tại đang chuyển nhà."
Trên thực tế cô đối với người như vậy cũng có chút tán thưởng nhưng tỏng lòng lại âm thầm tức giận.
Công chúa mấy năm nay bởi vì quận chúa gặp nạn nhưng mấy lần phái người đi tìm nhưng vẫn không tìm được.
Công chúa đã thành thân được 17 năm, chỉ có một người con gái duy nhất là quận chúa, trước nay đều sủng co ấy trên lòng bàn tay, hận không thể hái trăng trên trời tặng cho cô. Lại không ngờ rằng người được nhận hết sủng ái như vậy lại trong một lần từ Giang Nam hồi kinh gặp thổ phỉ cướp bóc, hiện vẫn chưa rõ tung tích.
Đứa con gái duy nhất, giờ chưa biết tính mạng, làm mẹ sao có thể thanh thản được? Nhiều năm trôi qua, công chúa không sao ngủ được, mỗi khi chìm vào giấc ngủ, bà luôn mơ thấy con gái khóc và cầu xin bà cứu mình. Một người phụ nữ tôn quý lại kiên nghị như công chúa lại không thể không khóc khi nghĩ đến con gái mình. Mấy năm gần đây, công chúa trở nên phờ phạc hơn nhiều so với những năm trước.
Cô đã đi theo công chúa nhiều năm, không khỏi cảm thấy đau lòng cho bà. Công chúa hôm nay cuối cùng cũng có một đêm ngon giấc, nhưng lại bị đám người trước mặt đánh thức. Khi nghĩ đến điều này, cô liền hận đến ngứa răng.
Công chúa vốn còn hơi buồn ngủ, nhưng nghe đến đây liền trở nên thích thú, đứng thẳng người, "Thật sao? Thật hiếm thấy có người không bỏ rơi vợ con. Hiện tại cũng không có nhiều người giống như vậy." Bà lại thò đầu ra, muốn xem một người như vậy trông như thế nào?"
Nhìn lướt qua này, bà lại nhìn thấy một khuôn mặt khiến bà vô cùng kinh ngạc. Biểu tình cao quý trên mặt cũng không giữ được, hoảng sợ nắm lấy vai người hầu gái, giọng điệu hưng phấn tràn đầy hy vọng, "Ngươi mau nhìn xem, kia có phải Thư Nhi không?"
Hầu gái nghe vậy cũng sửng sốt, vừa nghe xong liền nhìn về phía kia, tự nhiên là nhìn thấy nữ nhân đó. Vẻ mặt có chút giống với quận chúa, nhưng ba bốn năm sau, quận chúa là như vậy sao?
Người hầu gái do dự một chút, bây giờ ở kinh thành ai lại không biết con của công chúa bị mất tích? Trước đây, có vài người trông giống như quận chúa đến nhận thân, nhưng sau đó mới biết là không phải. Ai biết mấy người này có phải cũng muốn giả danh đến nhận thân hay không? Tốt hơn hết là nên đi điều tra thật tốt mới được.