Sáng hôm sau, Cố Phi chở Lâm Thanh Yến tới đó, xe dừng ở gần lối vào và lối ra của địa điểm ghi hình.
Cậu bé ngồi ở ghế phụ đã ngủ gật, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt vẫn còn hơi sưng tấy, dưới mắt hiện lên một vệt xanh đen mờ nhạt, đêm qua cậu ngủ không ngon giấc nên nhìn rất mệt mỏi.
Cố Phi hơi nghiêng người, cởi dây an toàn, Lâm Thanh Yến uể oải mở mắt, trong đôi mắt đỏ ngầu hiện lên vẻ sửng sốt, "Ừm...tới rồi sao?"
"Đến rồi." Cố Phi xoa đầu cậu, nghiêm túc nói: "Về rồi phải ăn ngon ngủ ngon. Về những chuyện khác, sau khi suy nghĩ rõ ràng thì nói cho anh biết."
“Dạ” Lâm Thanh Yến rũ mắt, nhỏ giọng nói:"Em biết."
“Yến Yến.” Cố Phi nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, giọng nói trầm ấm ẩn chứa sự dịu dàng, “Em phải biết rằng, mặc kệ như thế nào, anh Phi đều sẽ đứng bên cạnh em."
Dù sao đối với chuyện này người bình thường khó có thể tiếp nhận, Cố Phi biết Lâm Thanh Yến không thể bình tĩnh giải quyết chuyện này trong một sớm một chiều, đứa nhỏ cần thời gian để suy nghĩ kỹ.
Cố Phi tôn trọng sự lựa chọn của cậu.
Nhìn người đàn ông dần dần biến mất khỏi mắt, Lâm Thanh Yến nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi quay người bước vào trong, vừa bước vào trong đã thấy Lục Vũ Kỳ đang đứng đút tay vào túi quần, chán nản đá lá rơi trên mặt đất.
Lâm Thanh Yến có chút kinh ngạc, vội vàng bước tới: "Vũ Kỳ, sao cậu lại đến đây?"
"Tình cờ đi ngang qua đây." Thái độ và giọng điệu của Lục thiếu gia vẫn là một người lạnh lùng, cho nên y sẽ không thừa nhận rằng mình cố ý đợi ở đây, y nghi ngờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Thanh Yến, "Cậu khóc à?"
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
Lâm Thanh Yến do dự không biết trả lời thế nào, Lục Vũ Kỳ trong mắt có chút suy nghĩ không rõ nhìn hắn, lời nói cũng có thâm ý: "Sao cậu lại đi cùng Cố Phi? Bị anh ta ức hiếp đến rơi nước mắt sao? "
"Không có!" Lâm Thanh Yến vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Cậu cảm thấy cái từ "ức hiếp" có chút kỳ kỳ.
"Vậy thì tốt." Lục Vũ Kỳ đút hai tay vào túi, quay người bước vào trong.
Đêm qua y không tìm được Lâm Thanh Yến, hỏi một vòng thì được một nhân viên nói rằng cậu ra ngoài gặp một nhân vật lớn nào đó, về phần nhân vật lớn đó là ai, dùng đầu ngón tay y cũng biết đó là ai.
Chậc... Cố Phi, giỏi thật.
Lâm Thanh Yến vội vàng đuổi theo Lục thiếu gia, đối phương giơ tay lên khoác lên vai cậu, vuốt vuốt mái tóc, khóe môi nở nụ cười nói: "Tôi thấy cậu bị Cố Phi bán có khi còn giúp người ta đếm tiền."
"Cố gia không thiếu tiền." Toàn bộ Nam Thành này người không thiếu tiền nhất chính là Cố Phi, Lâm Thanh Yến nghĩ thầm, sau đó đẩy cánh tay của Lục Vũ Kỳ đang đặt trên vai mình ra, nghiêm túc nói.: "Vũ Kỳ, chúng ta phải giữ khoảng cách."
Lục Vũ Kỳ: "???"
Lâm Thanh Yến giải thích: "Thật ra, có một điều tôi chưa nói với cậu. Anh Phi nói, tôi đừng đến gần cậu quá. "
Lục Vũ Kỳ: "... "
Mẹ kiếp, Cố Phi kẻ vong ân phụ nghĩa.
Lục thiếu gia tức giận đến ngứa răng, y là người liều mạng thúc đẩy Cố Phi và Lâm Thanh Yến đến với nhau, vậy mà hiện tại Cố Phi không cảm ơn y thì thôi đi vậy mà còn đề phòng y.
Nhưng... Cố Phi không nên ghen tị chứ? Rốt cuộc, rất nhiều cư dân mạng đang đu cp của y và Lâm Thanh Yến nghĩ đến đây, Lục Vũ Kỳ đột nhiên cong môi, thực thú vị.
Lâm Thanh Yến tâm sự nặng nề, do dự một lát rồi hỏi Lục Vũ Kỳ: “Tối qua tôi không ngủ ở ký túc xá, An Nam Ý và Lưu Dương phản ứng như thế nào?”
Lục Vũ Kỳ: “Không nói gì cả.”
Lần trước Lục Vũ Kỳ và Lưu Dương cãi nhau, sau đó, quan hệ giữa họ trở nên hoàn toàn cứng đờ, tuy vẫn chung một mái nhà nhưng không hề nói chuyện với nhau.
Như vậy là tốt nhất, Lâm Thanh Yến sẽ được bình yên, ít nhất An Nam Ý sẽ không còn cố ý đến gần cậu như trước nữa, hay giả mù sa mưa quan tâm cậu, thì cả hai đều yên ổn.
Sau một đêm, Lâm Thanh Yến đã bình tĩnh lại rất nhiều, từ trước đến nay cậu không phải là người dễ xúc động, chỉ đến khi đột nhiên biết được sự thật vào tối qua, bị đả kích quá mạnh nên cảm xúc của cậu mới như vậy.
Sống trong cùng một ký túc xá, việc gặp phải An Nam Ý là điều khó tránh khỏi, Lâm Thanh Yến đã có thể bình tĩnh đối mặt với nó, ít nhất là ở bề ngoài, suy nghĩ của chính cậu đều được giấu kín, ngay cả Lục Vũ Kỳ cũng không nhận ra rằng cậu có gì đó không ổn.
Những ngày huấn luyện rất bận rộn, bận rộn đến mức Lâm Thanh Yến tắm xong liền ngủ, thời gian bận rộn như vậy trôi qua, cậu cũng có lý do để tránh việc nhận thân.
Sau vòng công diễn thứ hai, phong độ của Lâm Thanh Yến vẫn ổn định, khi công bố xếp hạng lần hai, số phiếu của cậu đã vượt qua Lục Vũ Kỳ, hơn đối phương đến mấy ngàn phiếu, không nhiều, nhưng chính mấy ngàn phiếu này đã khiến cậu thành công đạt được vị trí cao nhất.
Lục Vũ Kỳ rơi xuống vị trí thứ hai cũng không cảm thấy có gì to tát, nếu là người khác chắc chắn y sẽ không phục, nhưng thua Lâm Thanh Yến, y lại cảm thấy không có gì sai trái, "Chúc mừng cậu, vị trí số một."
Lâm Thanh Yến cảm thấy hơi ngượng. Xét về thực lực tổng thể, Lục Vũ Kỳ chắc chắn tốt hơn cậu, kiếp trước Lục Vũ Kỳ luôn là người đứng đầu."Chỉ là tôi may mắn thôi. Lần sau chắc chắn cậu sẽ vượt qua tôi. "
Lục thiếu gia nhìn cậu một cái, nói: "Đương nhiên."
Lâm Thanh Yến không khỏi bật cười.
"Đang nói cái gì vậy? Có vẻ vui quá." An Cảnh không biết đã đến từ lúc nào đang phía sau hai người, Lâm Thanh Yến vội vàng quay người lại, lúng túng chào hỏi. Lục Vũ Kỳ cũng rất tùy ý nói chào thầy An.
"Yến Yến, chúc mừng cậu, đã giành được vị trí thứ nhất." An Cảnh nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Thanh Yến, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng. Nhìn dáng vẻ người đàn ông lúc này, trong mắt chàng trai hiện lên một vẻ phức tạp. Đôi mắt cậu khẽ rũ xuống, dịu ngoan nói: “Cảm ơn thầy An.”
Lâm Thanh Yến chợt nhớ tới ngày mình bị bệnh phát sốt, An Cảnh đã cõng cậu đến bệnh viện, cậu bị nóng đến mê mang còn nói với An Cảnh nếu em có một người anh trai như ngài thì thật tốt.
Cậu đã quên mất phản ứng của An Cảnh.
Nhưng cậu biết những lời mình nói lúc đó là chân thành, An Cảnh quả thực là một người anh tốt, cậu cũng từng rất hâm mộ An Nam Ý, nhưng không ngờ... An Cảnh vốn là anh trai cậu.
Nhưng người anh trai ruột của cậu yêu thương người em trai...không phải là cậu.
An Cảnh không hề nhận ra Lâm Thanh Nham có gì không ổn, liền chuyển sự chú ý sang Lục Vũ Kỳ ở bên cạnh, hai người quan hệ tốt như vậy, sao một người lại có tính cách ngọt ngào dễ thương, còn người kia thì suốt ngày tỏ ra kiêu ngạo.
Có lẽ ánh mắt An Cảnh quá rõ ràng, cho nên Lục Vũ Kỳ không hài lòng trừng mắt nhìn anh, trong giọng điệu sự không hài lòng cũng rất rõ ràng: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Chậc chậc... Thằng nhóc phản nghịch thật đáng ăn đòn.
"Không có gì." An Cảnh hơi nheo mắt lại, cười nửa miệng vỗ vỗ vai thiếu niên nổi loạn, "Tôi chỉ cảm thấy vị trí thứ hai cũng khá tốt. Hãy tiếp tục cố gắng, ổn định."
Lục Vũ Kỳ: "... “
"Tôi không quấy rầy hai người nói chuyện nữa."
Ánh mắt Lâm Thanh Yến vô tình nhìn theo An Cảnh, đối phương đi đến chỗ An Nam Ý, khoảng cách không xa lắm, cậu mơ hồ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.
Am Nam Ý miễn cưỡng gọi "anh cả".
"Nam Nam đạt được vị trí thứ sáu, tiến bộ tốt đấy."
"Làm sao? Còn giận anh cả à?"
"Không..."
Lâm Thanh Yến thu hồi ánh mắt, âm thầm nắm chặt nắm đấm, đôi mắt đào hoa ấm áp cụp xuống, che đậy cảm xúc mất mát, cười giễu trong lòng.
Quả nhiên, An Nam Ý và An Cảnh có mối quan hệ rất tốt không phải sao?
Bọn họ mới là anh em yêu thương nhau, còn cậu cũng chỉ là một người ngoài cuộc không liên quan.
——
Sau sân khấu công diễn thứ hai, việc huấn luyện không quá bận rộn, có vài ngày để thư giãn, nội dung của cuộc thi tuyển tú không chỉ là luyện tập và công diễn.
Một ngày sau khi công bố thứ hạng, ekip chương trình đã tổ chức sự kiện thảm đỏ, tất cả các thực tập sinh đều phải tham gia và chuẩn bị trang phục thảm đỏ cho riêng mình.
Lâm Thanh Yến nghe được tin tức, cậu đang ở ký túc xá làm đề toán, đột nhiên có chút khó khăn ngừng viết, căn bản cậu không có một bộ quần áo trang trọng nào, trong vali chỉ có mấy bộ quần áo thường ngày.
Nhìn An Nam Ý và Lưu Dương ở một bên, trên giường chất đầy quần áo, bọn họ đã vui vẻ chọn bộ đồ nào để mặc, Lâm Thanh Yến quay mặt đi, quay về phía người bên cạnh đang nằm trên giường chơi game Lục Vũ Kỳ.
"Vũ Kỳ, cậu có mang theo quần áo không?"
"Tôi có một bộ, cậu mặc đi." Lục Vũ Kỳ không rời mắt khỏi màn hình, không có hứng thú đi thảm đỏ, không vui bằng chơi game.
"Cậu mặc đi, tôi đi hỏi người khác xem sao."
Lâm Thanh Yến xuống giường, xỏ giày vào, đi đến ký túc xá khác, ở đây nhân duyên của cậu cũng không tệ lắm, gặp được vài người bạn, ký túc xá khác rất náo nhiệt, vui vẻ tìm quần áo.
"Yến Yến, đừng đứng ở cửa. Mau vào đi"
"Yến Yến, cậu đã chuẩn bị gì mặc cho đêm nay chưa?"
"Vẫn chưa." Lâm Thanh Yến bước vào có chút ngượng ngùng xoa xoa gáy, "Tôi đến đây là muốn hỏi một chút, mấy cậu có ai dư quần áo cho tôi mượn được không?"
"Có thể, không thành vấn đề."
"Tôi mang mấy bộ tới đây, cậu mau xem thích bộ nào nhé."
"Cảm ơn."
Đang lúc mọi người chọn quần áo thì có một vài chú dì đột nhiên từ bên ngoài đi vào, Lâm Thanh Yến còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nhìn thấy những thực tập sinh khác hưng phấn chạy tới ôm lấy họ.
“Bố, sao bố đột nhiên đến đây!?”
“Con không nằm mơ chứ, con nhớ mẹ lắm!”
Chắc là do tổ chương trình sắp xếp, nếu không có gì bất ngờ thì gia đình các thí sinh đã đến.
Lâm Thanh Yến nhìn khung cảnh hạnh phúc của họ, có chút không được tự nhiên đặt quần áo trong tay xuống, rời khỏi ký túc xá, cậu cảm thấy hơi bất an thất thiểu đi về ký túc xá của mình.
Trước khi bước vào, cậu đã nghe thấy một giọng nói phát ra từ bên trong, đó là giọng của An Nam Ý, "Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Con nhớ mẹ quá!"
"Con ngoan."
"Hình như Nam Nam gầy hơn trước, nhìn thôi cũng khiến mẹ thấy đau lòng..."
...
Lâm Thanh Yến đứng yên tại chỗ, không đủ can đảm bước vào trong một bước.