Cố Phi còn đang đi công tác nước ngoài, đương nhiên không thể nhìn thấy được.
Lâm Thanh Yến nhịn không được sự xúc động trong lòng, thật sự rất muốn nói chuyện cùng Cố Phi, liền trốn vào phòng tắm gọi điện thoại cho hắn.
Ở bên Cố Phi mới hơn sáu giờ sáng, người đàn ông vẫn đang nằm trên giường khách sạn, hôm qua bận làm việc đến tận khuya, mãi tận đêm khuya mới ngủ được lại bị điện thoại làm cho tỉnh giấc, có chút không vui cau mày.
Hắm mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, khi nhìn thấy tên người gọi đến, vẻ không hài lòng giữa hai lông mày lập tức biến mất, thay vào đó là khóe môi nhếch lên một nụ cười ôn nhu lười biếng.
Người đàn ông giơ hai tay ra sau đầu, áp điện thoại di động vào tai, nhắm hờ đôi mắt ngái ngủ rồi gọi "Yến Yến", giọng khàn khàn và lười biếng như thể vẫn chưa tỉnh dậy.
Tuy rằng bị điện thoại ngăn cách, nhưng hai chữ này truyền qua bên Lâm Thanh Yến như có một luồng điện, giống như người đàn ông đang ở bên cạnh gọi tên cậu không có hơi thở ấm áp, nhưng tai lại áp vào màn hình lạnh lẽo của điện thoại lại hơi đỏ lên.
Cho đến bây giờ, Lâm Thanh Yến vẫn cảm thấy mối quan hệ của mình với Cố Phi rất không chân thực.
Cậu thận trọng hỏi: “Em đánh thức anh sao ạ?”
Người đàn ông bên kia ậm ừ, trên mặt thanh niên lập tức hiện lên vẻ ảo não, “Xin lỗi, em không biết, anh có thể tiếp tục ngủ em không làm phiền..."
Cố Phi ngắt lời cậu, "Có vẻ như Yến Yến vẫn chưa nhận ra mối quan hệ giữa chúng ta."
"Cái... mối quan hệ gì?"
"Bây giờ anh là bạn trai của em, cho nên..." Dừng một chút, giọng Cố Phi trở nên ôn hòa, trầm thấp và từ tính: "Yến Yến có thể làm bất cứ điều gì với anh Phi, e có thể vô cớ gây rối, không cần cảm thấy có lỗi."
Lâm Thanh Yến ngẩn ra trong giây lát, một nụ cười dần dần xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu. Trong lòng tràn ngập sự xấu hổ và hạnh phúc, thì thầm như đang nói cho chính mình nghe: "Mình còn tưởng mình nằm mơ, vậy mà mình thực sự đang hẹn hò với anh Phi..."
Nghe vậy, người đàn ông bên kia điện thoại khẽ cười, "Sao vậy? Em hối hận rồi sao?"
Lâm Thanh Yến vội vàng phủ nhận, "Không, không có..."
Cậu đột ngột chuyển chủ đề:"Em gọi cho anh là vì em muốn nói với anh em giành được vị trí thứ hai trong chương trình có rất nhiều fan bình chọn cho em. Em không nghĩ tới sẽ có nhiều người thích mình như vậy. Em thật sự rất vui..."
Giọng điệu của chàng trai trẻ tràn ngập ý cười như sắp tràn ra, Cố Phi không khỏi vui mừng cùng cậu, dỗ dành như phụ huynh động viên con mình: "Yến Yến thật giỏi, sẽ càng có nhiều người thích em."
Cuối cùng cũng nhận được lời khen của Cố Phi, Lâm Thanh Yến cảm thấy rất hài lòng, "Vâng, sau này em sẽ cố gắng hơn!"
"Ừm." Cố Phi thản nhiên đồng ý, "Đạp Lục Vũ Kỳ xuống."
Lâm Thanh Yến: "... "
Ngàn vạn lần không để Lục Vũ Kỳ phát hiện.
"Vậy em không làm phiền anh nghỉ ngơi..." Tuy rằng còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng lại nghĩ Cố Phi đi làm đã mệt lắm rồi cậu không nỡ quấy rầy hắn nữa.
Cậu vừa định cúp điện thoại, Cố Phi liền ngăn lại.
Cố Phi nói: "Có phải Yến Yến quên cái gì không?"
Lâm Thanh Yến không biết gì hết, Cố Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, thanh âm khàn khàn lười biếng truyền đến tai thanh niên, mang theo một chút không có ý tốt, giống như một con sói lớn xấu xa đang trêu chọc một con thỏ trắng nhỏ, "Trước khi cúp điện thoại... em nên nói gì với bạn trai của mình?"
Lâm Thanh Yến dần nhận ra rằng Cố gia không nghiêm túc và đứng đắn như bề ngoài, bởi vì mỗi lần cậu gọi điện cho người này, cậu đều kết thúc với khuôn mặt đỏ bừng tim đập nhanh.
Lần này cũng không ngoại lệ.
"Anh Phi, em thực sự... nhớ anh rất nhiều, em rất thích anh." Cậu lắp bắp nói giọng cũng rất nhỏ, không hề che giấu sự yêu thích trong đó.
Nhưng khi nói xong những lời này, cậu ập tức cúp điện thoại, cậu vẫn rất nhát, không dám tưởng tượng Cố Phi sau khi nghe được những lời này sẽ phản ứng như thế nào.
Khẳng định là sẽ cười nhạo cậu.
Nhưng mà nói mấy câu này với bạn trai của mình là điều bình thường mà, phải không?
Bạn trai... Lâm Thanh Yến nhìn lịch sử cuộc gọi trên màn hình điện thoại, cẩn thận nhai ba chữ này trong lòng, như ngậm một viên kẹo trong miệng, thật ngọt ngào.
Lâm Thanh Yến không nhịn được cười khúc khích.
Lúc đang đắm chìm trong đó, đột nhiên có tiếng gõ cửa liên tục, giọng nói cáu kỉnh của Lục thiếu gia truyền đến: "Lâm Thanh Yến, cậu rớt vào bồn cầu rồi à? Sao ở trong đó lâu vậy?"
"Nhanh lên, tôi không thể nhịn được nữa!!"
Lâm Thanh Yến: "..."
Bên kia, Cố Phi hoàn toàn mất ngủ, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, đôi mắt sâu thẳm và sắc bén phá lệ sáng ngời, khóe môi hơi nhếch lên khiến khuôn mặt luôn điềm tĩnh và nghiêm túc trở nên dịu dàng hơn.
Cố Phi thầm nghĩ, đứa nhỏ tuy còn ngượng ngùng xấu hổ, nhưng vẫn sẽ bày tỏ tình cảm với hắn, ngây ngô chân thành như vậy, Cố Phi có thể cảm nhận rõ ràng Lâm Thanh Yến thích hắn.
Hắn nhớ lại những lời của đứa nhỏ nói trong đầu, những cảm xúc kiềm chế mà mạnh mẽ dâng trào trong mắt.
Rèm cửa sổ sát đất che đi ánh nắng ban mai, phòng khách sạn tối om, người đàn ông nằm trên giường, thân hình căng chặt, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng phủ một lớp mồ hôi mỏng, khóe môi mím chặt.
"Yến Yến..."
Không biết qua bao lâu, cơ thể hắn cuối cùng cũng thả lỏng, uể oải nằm xuống, hắn giơ mu bàn tay lên che tầm mắt, ngăn chặn cảm xúc sâu không đáy trong mắt.
——
Lâm Thanh Yến chậm rãi đi tới, mở cửa phòng tắm, Lục Vũ Kỳ đang đợi bên ngoài kỳ quái nhìn chằm chằm sắc mặt cậu, "Sao mặt đỏ như vậy? Táo bón?"
"Đương nhiên không phải!" Khóe miệng Lâm Thanh Yến có chút co giật, sau đó cậu quay mặt đi, có chút thiếu tự tin nói: "Chỉ hơi nóng thôi."
Lục Vũ Kỳ chỉ là thuận miệng hỏi cũng không miệt mài theo, giải quyết vấn đề sinh lý vẫn là quan trọng nhất.
Lâm Thanh Yến mất một lúc để sắc mặt đỏ bừng dịu đi, khi nhìn thấy Lục Vũ Kỳ từ phòng tắm đi ra, y ngồi trên giường, không ngừng cúi đầu xem điện thoại, lại cười khẩy, nụ cười có chút lạnh.
"Vũ Kỳ, cậu đang xem gì vậy?"
Lục Vũ Kỳ thản nhiên ném điện thoại cho cậu, Lâm Thanh Yến nhìn vào nội dung trên màn hình, là fan của An Nam Ý đang mắng Lục Vũ Kỳ. Nội dung rất khó coi, kể từ tập thứ ba của chương trình được phát sóng, việc mắng mỏ liền bắt đầu.
Lâm Thanh Yến không khỏi cau mày, sau khi nhìn hai lần, cậu trả lại điện thoại cho Lục Vũ Kỳ, cậu đã từng trải qua chuyện này trước đây, nắm chặt tay và đầy áy náy nói: “Thật xin lỗi, nếu không phải vì tôi cậu cũng sẽ không bị mắng.”
Kiếp trước cậu là người bị fan của An Nam Ý mắng nhiều nhất, và một số cư dân mạng cũng theo sau mắng, cậu không muốn nhớ lại những ngày đau khổ đó.
Lục Vũ Kỳ không đồng ý, “Không liên quan gì cậu, tôi chỉ cảm thấy chướng mắt cậu ta.”
Lâm Thanh Yến gần như không nghe được thở dài, “Vũ Kỳ, sau này tốt nhất cậu không nên xem nữa, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng."
Lục Vũ Kỳ không để ý lắm cười cười, vẫn giữ dáng vẻ phóng túng, tự tin và bình tĩnh đó, "Tâm trạng tôi đang rất tốt."
Y nhìn Lâm Thanh Yến đối diện có vẻ lo lắng, lần đầu tiên nói một cách chân thành: "Sao lại quan tâm đến chuyện này? Bọn họ mắng kệ bọn, mình cũng không mất miếng thịt nào, cứ là chính mình, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn và sau đó khiến bọn họ tức chết. "
"Cứ để bọn họ mắng, tôi mà khó chịu thì tôi sẽ mắng An Nam Ý mà bọn họ thích, xem ai mắng ai."
Lâm Thanh Yến: "..."
Quả nhiên, túm vương vẫn là túm vương.
Tuy nhiên, lời nói thô bạo nhưng không thô bạo, dường như có lý, Lâm Thanh Yến lâm vào trầm tư, cậu không thể bình tĩnh như Lục Vũ Kỳ bởi vì kiếp trước cậu bị mắng đến mức sinh ra bóng ma.
Cậu cảm thấy mình giống như một con chuột chạy qua đường bị mọi người đòi đánh, thậm chí không dám bước vào đám đông hay nhìn người khác...
Lâm Thanh Yến cười nói: "Vũ Kỳ, cậu nói đúng."
Khoảnh khắc đó, cậu đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Bởi vì cậu không còn cô đơn nữa. Cậu có Cố Phi, có được sự thiên vị mà cậu từng khao khát, có bạn bè và những người hâm mộ yêu thương.Sự nghiệp của cậu cũng chỉ mới bắt đầu vẫn còn nhiều điều phía trước. Con đường tương lai của cậu nên rộng mở và tươi sáng.
Cứ để bọn họ mắng, cậu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, và sau đó... khiến họ tức chết.
—
Cách nhau hàng nghìn km, nỗi nhớ như miếng bọt biển thấm nước trở nên to lớn, một cách mất kiểm soát, Cố Phi không thể không kết thúc công tác sớm và đáp chuyến bay trong đêm từ nước ngoài về Nam Thành.
Trở lại Nam Thành đã hơn bảy giờ sáng, Cố Phi trong bộ dạng bụi bặm ra khỏi sân bay, tài xế đã đợi bên ngoài, lên xe cũng không về nhà cũng không quay lại công ty. Trực tiếp báo với tài xế đến địa chỉ ghi hình Ngôi sao ngày mai.
Hắn không nói với Lâm Thanh Yến về việc mình trở về vì muốn tạo bất ngờ cho đứa nhỏ, khi đi ngang qua cửa hàng hoa, Cố Phi bảo tài xế dừng xe, tự mình đi vào cửa hàng hoa để chọn một bó hoa hồng đỏ xinh đẹp.
Nhân viên bán hàng đưa bó hoa được gói cẩn thận cho người đàn ông vô cùng tuấn tú thành thục đứng trước mặt, mỉm cười nói: “Tiên sinh, người yêu của ngài nhất định rất hạnh phúc.”
“Cảm ơn.” Cố Phi nhận lấy bó hoa hồng đỏ. Dưới ánh mắt chú ý của người qua đường, mang nó ra xe, đặt bên cạnh, trong mắt hiện lên sự dịu dàng.
"Lái xe đi." Khi nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh xa cách, tài xế đáp lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cuối cùng im lặng lái xe.
Xe vững vàng chạy trên đường, người đàn ông uể oải dựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại bắt đầu chợp mắt, dưới mắt vẫn còn một vệt đen xanh mờ nhạt, hắn mệt mỏi vì công việc bận rộn và một chuyến bay đêm.
Ước chừng một giờ sau, đi được nửa đường, điện thoại di động rung lên đánh thức Cố Phi, hắn nhìn ID người gọi, chậm rãi trả lời cuộc gọi.
Điện thoại vừa kết nối, người đàn ông bên kia điện thoại liền hưng phấn nói: "Cố gia, tin tốt, tôi thật sự đã tìm ra chân tướng sự việc năm đó ở bệnh viện!"
Cố Phi nghe vậy, ánh mắt bình tĩnh lộ một chút gợn sóng, hắn ngồi thẳng dậy, chậm rãi nói như trước, “Nói cho tôi biết tất cả những gì cậu phát hiện được.”
“Nói ra cũng hơi bất ngờ…”
Lời của đối phương truyền qua điện thoại di động, khuôn mặt lạnh lùng của Cố Phi cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, trong mắt hiện lên một cảm xúc kinh ngạc và khó tin.