Chiếc Maybach màu đen vẫn chạy trên đường, trong xe rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh sột soạt phát ra từ những gói đồ ăn vặt.
An Dụ từ trong hộp đựng lấy ra hai chiếc bánh nhỏ, mở gói, há to miệng ăn từng miếng một.
Hai cái bánh nhỏ không đủ nhét kẽ răng, An Dụ tiếp tục lật qua lật lại, cuối cùng nhìn thấy hai viên kẹo mận với bao bì cổ điển trên tay, kinh ngạc ồ lên.
“Anh Phi, không ngờ anh còn thích ăn loại kẹo này nữa đấy, hoài niệm sao? Nhìn không ra đấy?”
Cậu ta nói đùa, nghịch nghịch hai viên kẹo trên đầu ngón tay, sau đó bóc một viên cho vào miệng, má hơi phồng lên, “Thật ra cũng khá ngon, làm tôi nhớ lại hồi tiểu học giật bím tóc của một bạn nữ cùng bàn.”
Cố Phi chỉ liếc cậu ta một cái, không nói gì.
Từ nhỏ, An Du đã là một người không chịu ngồi yên, đã vậy còn nói nhiều, lúc trước cậu ta ghét nhất là ở cùng Cố Phi, hắn là một người cực kỳ nhàm chán và vô vị, tuy còn trẻ nhưng lúc nào cũng yên lặng, nói chuyện với Cố Phi được mười câu mà hắn trả lời lại được một câu thì coi như đã nể tình lắm rồi.
Người nào nhìn vào không biết lại cho rằng hắn bị câm.
Ngột ngạt đến khó thở.
Giống như bây giờ vậy, sau khi một phút im lặng, An Dụ lại không kìm được mà tiến lại gần Cố Phi, cười híp mắt nói, “Anh Phi, anh có biết những người ngoài kia nói gì về anh không?”
“Bọn họ đều nói con người anh lạnh lùng, phương diện đó không được.” Trong lúc nói chuyện, An Dụ còn liếc mắt nhìn vào bộ phận nào đó của Cố Phi, “Anh Phi, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, còn xa cách như vậy làm gì chứ, nói cho người anh em này nghe một chút đi. Biết đâu nó sẽ khiến em vui vẻ.”
Lời nói này cũng không phải là do An Dụ nói bậy, người đàn ông cạnh bên cái gì cũng tốt, gia thế khủng, khuôn mặt đẹp, thân hình đẹp. Nhưng bởi vì dây thần kinh mặt không phát triển, nên mới không nhìn thấy được biểu cảm quá khoa trương nào xuất hiện trên khuôn mặt. Đến cả cười cũng hiếm khi nhìn thấy, thường được gọi là mặt liệt.
À…đúng rồi, còn bị câm nữa.
Ngoài mặt liệt và câm ra thì cũng không có khuyết điểm gì nhưng chính vì là một người đàn ông như vậy, nên đã hơn hai mươi năm rồi mà vẫn độc thân, một mảnh tình vắt vai cũng không có.
Lúc An Dụ biết yêu sớm khi mới học cấp hai, Cố Phi độc thân.
Lúc An Dụ chia tay mối tình đầu, Cố Phi vẫn độc thân.
Lúc An Dụ bị người yêu thứ N cắm sừng, Cố Phi vẫn còn độc thân.
Lúc An Dụ yêu đến chết đi sống lại, cuối cùng nhìn thấu được hồng trần, hiểu rõ đâu là chân lý của tình yêu, Cố Phi vẫn cô đơn.
……
Hầy, cũng thật là…tài ghê, kiên trì với ý định ban đầu.
An Dụ lặng lẽ giơ ngón tay cái cho hắn.
Gương mặt lạnh lùng ngàn năm của Cố Phi cuối cùng cũng để lộ ra một chút cảm xúc, hắn mím chặt môi rồi nắm chặt lấy vô lăng, đột nhiên tấp xe bên đường.
Cố Phi lạnh lùng nói, “Xuống xe”.
“Đừng vậy mà, em chỉ đùa thôi, anh nghiêm túc quá vậy, anh em với nhau cũng là vì muốn tốt cho anh thôi, có bệnh thì phải trị, không thể để đến hết đường rồi mới chạy chữa được…”
Tuy rằng An Du cứ lải nhải bên tai không ngừng, nhưng Cố Phi không hề nghe lấy một chữ, ánh mắt của hắn dừng lại ở đâu đó trên đường phố trước mặt, một cảm xúc khác thường lóe lên qua đôi mắt sâu thẳm, điềm tĩnh và lãnh đạm, giống như thả một một viên đá vào trong giếng nước nghìn năm gợn lên từng cơn sóng nhỏ lăn tăn.
Trên vỉa hè có một băng ghế dài dành cho người đi bộ ngồi nghỉ chân, bên cạnh là một ngọn đèn đường, cậu bé đang ngồi ở đó, mặc một chiếc áo thun trơn cổ tròn và quần jeans, trước mặt có một cái vali.
Nửa người trên có hơi nghiêng về phía trước một chút, cánh tay tựa vào tay kéo của vali, trong tay thì cầm một chiếc bánh bao màu trắng. Cắn từng miếng từng miếng nhỏ vừa nhìn xe cộ và người đi bộ qua lại trên đường.
Từ góc nhìn của Cố Phi, ngọn đèn đường màu vàng ấm áp bên cạnh bao phủ lấy cậu bé ấy, tuy gương mặt có chút mờ nhưng thân hình nhỏ bé ấy trông vô cùng cô đơn, giống như một chú mèo hoang vô gia cư, khiến người ta nhìn thấy liền muốn yêu thương.