Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can

Chương 37: Thanh Vân




Liêu Vãn tay vén tấm màn che bước ra ngoài, một trận khí lạnh khẽ ùa vào, Vu Nguyệt Cơ thoáng rùng mình ôm lấy khuỷu tay. Thời tiết nóng lạnh đột ngột, vẫn luôn thay đổi thất thường như vậy.

Phía dưới, Vu Nguyệt Cơ mặc trên người bộ y phục màu xanh mướt mát, tấm lưng khi đối diện với y vô cùng mảnh mai. Chẳng trách Vu đại tiểu thư từ nhỏ phải liên tục uống thuốc để duy trì mạng sống, dáng dấp trông thật gầy.

Nhìn vòng eo tinh tế kia, ước chừng bàn tay y có thể nắm trọn, ý tứ có chút thâm sâu nhìn nàng, rất lâu mới hạ tầm mắt.

Không có mẫu thân chống lưng, di nương một mình thâu tóm mọi chuyện trong phủ, đáng lí theo lời đồn thổi, nàng chỉ biết vài mặt chữ là nhiều. Thật không ngờ khi chép quốc tắc, nét chữ mềm mại không kém phần sắc bén này lại không sai một từ.

Dụ Lang xem quốc tắt nàng chép rất nghiêm túc, nàng thi thoảng chỉ nghe phía sau phát ra tiếng động sột soạt khi lật giấy. Mãi mới có động tĩnh: "Số Sạ Bì còn lại nàng không thể giữ, hiện tại không được, sau này càng không nên."

Hít một hơi sâu, nàng cần thận rút trong tay áo ra một lọ thủỷ tinh nhỏ, bên trong đều là bột Sạ Bì tán nhuyễn. Vu Nguyệt Cơ cắn môi đẩy lọ thủy tinh về phía trước, ngón tay thon nhỏ, làn da trắng như phát sáng khiến đôi mắt nam nhân không thể di dời.

Vẻ mặt không cam tâm của nàng khiến Dụ tướng quân bất giác bật cười, y rũ hàng mi xuống, tròng mắt sâu hơn một chút nói: "Trong lòng lại oán giận ta sao?"

Nàng biết rõ dù cố gắng thuyết phục nam nhân cũng sẽ thành công cốc. Đây là quy tắc!

Vu Nguyệt Cơ không nói gì, ngón tay khẽ thu về, rụt vào trong lớp áo. Nàng nhanh chóng cúi đầu, vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực, như muốn xuyên thấu

nang.

Kiếp trước đều như vậy, từng đường đi nước bước đều bị y nhìn ra. Sự mãnh liệt từ Dụ Lang là thứ cả đời này nàng không thể kháng cự, Vu Nguyệt Cơ vội vàng lắc đầu trấn an bản thân, chấp nhận đối diện với khí thế bức người kia.

"Nguyệt Cơ không dám, Sạ Bì vốn chỉ là vật phòng thân, nếu Tướng quân đã trực tiếp yêu cầu, tiểu nữ có mười lá gan cũng chẳng dám trái lời. Thứ này giao cho ngài!"

Dụ Lang rút trong áo ra chiếc khăn tay màu xám tro, cần thận bao bọc lấy lọ thuy tinh, nâng đến trước tầm mắt ngắm nhìn. Ánh mắt y miên man, đuôi lông mày vô thức được nâng lên, khoé môi không khống chế được sự hứng thú.

"Ta còn nhớ rõ! Ngày đó nàng muốn dùng thứ này độc chết ta. Nó cũng giống như thanh đao vậy, nàng không sợ một ngày vô tình cầm phải lưỡi sẽ xước tay sao?"



Vu Nguyệt Cơ khẽ run lên, có lẽ là phân vân, mãi cũng chẳng có câu trả lời thích đáng.

Chốc lát, Dụ Lang từ trong thắt lưng rút ra một con dao găm ngắn được bao bọc vỏ da rất cẩn thận, bàn tay to lớn đẩy thứ đó đến trước mặt nàng. Thuận miệng nói:

"Giữ lại bên mình đi."

Tầm mắt nàng nhìn dao găm lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vài tia nghi ngờ. Kiếp trước nàng bám lấy y, đã từng nhiều lần nhìn qua thứ này, tên gọi Thanh Vân. Lưỡi dao tuy ngắn nhưng vô cùng sắc bén, đây là vật tuỳ thân mà Dụ Lang chinh chiến thương trường cả đời không rời một tất.

Biểu hiện mất tự nhiên bị thu cả vào tầm mắt, Dụ Lang híp mí mắt, ngửa đầu hất quai hàm lên trầm giọng hỏi: "Nàng biết nó?"

Dường như bí mật đã bị phơi bày, mọi suy nghĩ đều có kẻ hở không cách nào giấu diếm. Hoặc là nói, y có thuật đọc tâm ư?

Vu Nguyệt Cơ buồn cười chính suy nghĩ của mình.

Chỉ trong thoáng chốc nàng đã khôi phục vẻ mặt bình thường, đôi môi hồng cong cong tựa cánh bướm xinh đẹp. Vu Nguyệt Cơ nghiêng đầu: "Ta dĩ nhiên không biết. Nhìn ngài trân quý như vậy, chỉ tùỳ tiện đoán rằng, thứ này đối với Tướng quân vô cùng quan trọng."

Dừng một chút lại nói: "Tướng quân cam tâm đưa cho ta sao? Nếu một ngày ta đánh mất..."

"Thế thì không được." Dụ Lang cắt ngang, lời nói nhẹ tựa lông hồng: "Đánh mất thì đem mạng nàng trả cho ta."

"Sợ rằng đến lúc đó, ngay cả mạng Nguyệt Cơ cũng chẳng còn."

Dụ Lang ngồi trên ghế lớn được lót gấm thượng hạng, lúc này bỗng nhiên cảm thấy lời nàng thốt ra làm cho thân thể y trở nên thỏa mái. Nam nhân dùng ngón tay thô ráp vuốt dọc trên bề mặt giấy, từng nét chữ đẹp đẽ lần nữa hiện ra trong đáy mắt sâu thẳm, ý lạnh dâng lên mắng:

"Nàng có thể nói mấy lời tùy hứng này sao? Người của ta có chết, cũng phải chết trước mặt ta."

Nguyệt Cơ ngây người, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn xuống hai mũi chân, một khắc cũng chẳng dám ngẩng đầu.