Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn

Chương 50: Em ấy đang ở dưới lầu chờ con




Chạng vạng, bác sĩ Cận vừa mới xuống ca trực liền nhìn thấy tin nhắn trên màn hình.

- Cận Ngôn, em giải thích cho anh một chút.

Khóe môi cậu nhếch lên, trực tiếp gọi điện thoại cho chủ nhân của tin nhắn.

"Ca, anh muốn em giải thích cái gì nha?" Trong lời nói còn mang ý cười, hoàn toàn không có vẻ gì là ngây thơ, ngược lại càng giống như đứa trẻ con cố ý nghịch ngợm chơi xấu.

Biết rõ còn cố ý phạm tội, thế nhưng lại khiến người trìu mến.

"Chính em trong lòng còn không biết rõ sao?" Chu Thụ chịu đựng không cho phép bản thân mềm lòng, ngữ khí nghiêm trang, "'Tôi là Omega của anh ấy', lời này là có ý gì?"

"Dạ? Cái gì?" Người nào đó đã một lần nữa bị đưa lên hot search mà vẫn còn giả ngu.

Chu Thụ đành phải lặp lại lời nhắn của Cận Ngôn trên trang chủ của bệnh viện thú cưng, ngữ khí vừa sủng nịch vừa bất đắc dĩ: "Em nói rõ ràng cho anh nghe xem, em như thế nào liền biến thành Omega của anh?"

Cận Ngôn một tay cầm di động, một tay cởi áo blouse trắng treo lên giá áo.

"Nếu không thì em nên nói cái gì đây?" Cậu đổi tay cầm điện thoại, mặc xong áo khoác, "Anh đã công khai, hiện tại người đứng tên ở ô phối ngẫu của anh là em cũng bị tìm ra, tóm lại không thể không nói gì cả."

Chu Thụ nhất thời nghẹn lời, Cận Ngôn thấy thế càng thêm không sợ hãi, "Chẳng lẽ... ca ca muốn nói cho bọn họ, anh là Omega chuyên chúc của em?"

"......"

Người này, quả nhiên vừa cởi áo blouse trắng, tháo mắt kính ra liền biến thành bộ dáng như vậy.

Không, có thể nói, chỉ cần ở trước mặt chính mình liền chính là bộ dáng này.

Nghĩ đến đây, thẹn thùng vì vừa bị trêu chọc cư nhiên giảm đi vài phần.

Anh ho nhẹ hai tiếng, "Anh còn chưa phải."

Ngữ khí nghiêm túc, là nhân thiết lãnh cảm trước sau như một, cùng với ca ca khi rơi vào trong biển dục vọng chính là hai người hoàn toàn khác nhau.

Nhưng sự tương phản đáng yêu này cũng cho Cận Ngôn có đủ cảm giác thỏa mãn, cậu kéo dài ngữ điệu: "Nha... còn chưa phải a..."

Chữ "còn" được nhấn thật mạnh, như là cố tình ám chỉ cái gì.

Chu Thụ quả nhiên dễ dàng đọc hiểu lời tán tỉnh cao cấp này, khuôn mặt tuấn mỹ đang ở trong phòng không ai nhìn đến mà âm thầm đỏ lên.

"Nếu vậy, sao em không nói với bọn họ rằng em cũng là Alpha, làm gì cứ phải nói là Omega?" Chu Thụ cố tình chuyển đề tài, vẫn không thuận theo không buông tha đối với hành vi một lần nữa đẩy bọn họ lên hot search của Cận Ngôn, "Hơn nữa, em có chỗ nào giống Omega?"

Cận Ngôn nghe xong cười vài tiếng, có chút bất đắc dĩ mà đưa môi đến gần điện thoại hơn, ngữ khí đều mang theo vẻ lười nhác mà chỉ riêng Chu Thụ mới có thể thưởng thức: "Ca, có phải anh ngốc rồi không?"

"Em..."

Chu Thụ vừa thốt ra chữ đầu tiên, người nào đó câu trước vừa mới sảng cái miệng xong đến câu tiếp theo liền bắt đầu xin lỗi.

Cận Ngôn đánh gãy Chu Thụ, đánh đòn phủ đầu, "Em không phải, em không có." Cậu nhẹ giọng hống, làm nũng đối với người ở đầu dây bên kia, "Ca, em sai rồi." Dứt lời, còn cách không hôn một cái vào điện thoại.

Quả nhiên, ảnh đế cao lãnh lại một giây bị người thành công vuốt lông.

"Chỉ là, ca, em muốn hỏi anh một chút." Cận Ngôn biết lửa giận đã tắt, lại quay về đề tài ban đầu, "Ngoại trừ nói chính mình là Omega, em còn có biện pháp nào khác sao? Là ai nhân lúc em đang ngủ mà tự mình đăng ảnh chụp sổ hôn thú lên mạng a?"

Chu Thụ nghe vậy, ngẩn ra, sửng sốt vài giây.

Đúng vậy, cư nhiên quên mất chuyện sổ hôn thú.

Hai Alpha căn bản là không thể đăng ký kết hôn, cho nên thật sự không thể trách em ấy...

Dỗi người nửa ngày, nguyên lại vẫn là nên tự trách chính mình tùy hứng.

Chu Thụ trong lòng than nhẹ một tiếng, vừa mới tính toán mở miệng hống hống em trai ngoan bị mình chỉ trích vô cớ, nhưng giây tiếp theo bỗng nhiên có một ý niệm xông ra.

"Không đúng, chờ chút..."

"Dạ?"

"Vậy sao em không nói em là Beta?"

"Dạ..."

Cận Ngôn thầm than, không xong, ca ca lần này phản ứng lại quá nhanh.

Cậu cố đè ép khóe miệng, nhưng rốt cuộc vẫn cười ra tiếng.

Chu Thụ trầm mặc một hồi, rồi cũng không kiềm được mà cười rộ lên theo Cận Ngôn.

Hai người cách điện thoại cùng nhau cười ngây ngô nửa ngày, Chu Thụ mới tiếp nhận sự thật này.

"Được rồi, nếu đã như vậy, em liền an tâm làm Omega của anh đi."

"Được nha." Cận Ngôn nghe vậy đôi mắt sáng vài phần, ngữ điệu cũng chuyển cái cong, "Vậy thì... Ca, đêm nay anh có thể làm em mang thai hay không a?"

......

Tên của hai người cơ hồ treo trên bảng hot search suốt một tháng, mấy ngày đầu Chu Thụ còn nhờ Chu Lệ Lệ hỗ trợ chi tiền triệt hot search, sau lại đơn giản là mặc kệ.

Đợt sóng công khai yêu đương cộng thêm tuyên bố lui vòng này tới quá mãnh liệt, kéo theo tin tức của Cận Ngôn cũng không ngừng bị bại lộ trong tầm mắt của công chúng.

Bạn lữ "Omega" có khuôn mặt như vậy một khi bị tìm ra, nếu đám người trên mạng dễ dàng buông tha thì có vẻ thực xin lỗi sự phát triển internet tốc độ cao 5G.

Cùng lúc đó, đa số nghệ sĩ đã từng hợp tác với Chu Thụ cũng chuyển phát thông báo của anh.

Có người chân thành chúc mừng Chu Thụ kết hôn, có người gạt lệ nói Chu Thụ lui vòng thật đáng tiếc.

Thật thật giả giả, Chu Thụ khó mà phân biệt, dù sao anh cũng không quá để ý.

Ngoài ra, có người còn dựa vào lần này mà cọ cọ đợt nhiệt độ cuối cùng của ảnh đế.

Một vài diễn viên không có tên tuổi gì trong đoàn phim "Yên Chi Túy" không những chuyển phát thông báo của Chu Thụ, mà còn bóng gió nói rằng bản thân đã gặp qua Omega của ảnh đế, vào lúc người này tới bữa tiệc đóng máy đón Chu Thụ.

Khi đó Chu Thụ nói, Cận Ngôn là em trai anh.

Sau đó, lại có người tiết lộ, hai gia đình của Chu Thụ và Cận Ngôn vốn dĩ là thế giao, bọn họ là trúc mã trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nhau.

Kế tiếp liền càng thêm không thể vãn hồi, vì thế tên của hai người mới bị thay đổi câu chữ đi kèm mà treo trên bảng hot search hơn một tháng.

Kết quả là, mẹ của Chu Thụ trong lúc đang tham dự buổi tụ hội của các quý phụ thì nghe được tiếng gió, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Lúc trước cô đã nói với Chu Thụ rất nhiều lần, hy vọng anh không cần tiếp tục sự nghiệp diễn xuất, rốt cuộc, mấy năm nay cô thấy Chu Thụ vừa xuất đạo liền bạo hồng, tiếp theo là nhất kỵ tuyệt trần.

Tuy rằng Chu Thụ chưa từng chủ động nói với trong nhà những chuyện mà anh gặp phải, nhưng cô cũng vẫn luôn có thể từ nhiều nguồn khác nhau nghe đến tin tức về "ảnh đế".

Cô biết, mỗi khi Chu Thụ bước xuống sân bay ở nơi khác liền không còn tự do, vì thế cũng ý thức được thế lực nhà mình cũng chỉ có ở Hải Thành còn xem như đủ mạnh, ra khỏi Hải Thành thì chẳng thể nào một tay che trời.

Cô cũng biết, mấy năm nay Chu Thụ đã trải qua những gì.

Bởi vì tình thương của một người mẹ là quá đỗi sâu rộng, ác ý của người khác ở trong mắt mẹ của Chu Thụ liền vô hạn phóng đại, cô phảng phất có thể tận mắt chứng kiến những kẻ anti-fan điên cuồng kia công kích và thương tổn con trai của mình như thế nào.

Vì thế, hai mẹ con không thiếu tranh chấp. Cô cũng nghĩ không ra, rõ ràng con trai mình là một người vô dục vô cầu, vì lý do gì lại có chấp niệm sâu đậm với thế giới bên dưới ánh đèn tụ quang đến như vậy.

Sau lại, cô cũng dần dần buông, bởi vì cho rằng Chu Thụ khăng khăng ngốc tại giới nghệ sĩ là vì Chu Đóa, cho nên cũng không còn đề cập đến việc muốn anh lui vòng.

Thế nhưng không ngờ rằng, con trai mình chẳng những chủ động thông báo lui vòng, cư nhiên còn công khai sổ hôn thú của nó.

Chỉ cần sổ hôn thú xuất hiện thì liền đồng nghĩa với nguy cơ bị võng hữu tìm ra tin tức của Cận Ngôn, rồi có lẽ một ngày nào đó người khác cũng sẽ biết bạn lữ của nó là Enigma.

Ngay cả như vậy mà đứa nhỏ này cũng không thèm để ý sao?

Mẹ của Chu Thụ băn khoăn trong lòng, trằn trọc khó ngủ suốt mấy ngày, cuối cùng rốt cuộc đợi đến lúc bọn nhỏ về nhà ăn cơm liền gọi lại con trai của mình.

"Tiểu Thụ."

"Dạ, sao vậy mẹ?"

"Con ở lại một chút, tới thư phòng cùng mẹ." Dứt lời, mẹ của Chu Thụ tự mình đi trước lên lầu hai.

Chu Thụ và Cận Ngôn liếc nhau, Cận Ngôn gật đầu, ý bảo anh mau đi xem thế nào, Chu Thụ lúc này mới theo lên lầu.

"Mẹ, chuyện gì mà cần phải đơn độc nói vậy ạ?" Chu Thụ đóng cửa lại, ngồi vào bên cạnh mẹ mình.

Mẹ của Chu Thụ há miệng lại ngậm miệng, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Chu Thụ cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ.

Một lúc lâu sau, mẹ của Chu Thụ rốt cuộc mở miệng: "Tiểu Thụ, con rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà tuyên bố lui vòng, còn công khai sổ hôn thú của con và Ngôn Ngôn?"

"Thật không hổ danh là mẹ của ảnh đế nha, chuyện này cũng bị mẹ biết nhanh như vậy." Chu Thụ cười cười, nhẹ giọng trêu chọc.

"Con bớt đánh trống lảng đi." Mẹ của Chu Thụ bất đắc dĩ trừng mắt liếc con trai mình một cái, "Con rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy? Con có biết là một khi con công khai kết hôn thì sau này khả năng rất cao sẽ bị mọi người phát hiện ra... Ngôn Ngôn là Enigma?"

"Còn có, trước đây nói cái gì con cũng không nghe, bây giờ lại đột nhiên tự mình lui vòng, là vì cái gì?" Mẹ của Chu Thụ dừng một chút, "Là... bởi vì sự tình lần trước sao?"

Chu Thụ hiểu, sự tình mà mẹ anh nhắc đến chính là lần trước bị người phun dụ phát tề rồi nhốt trong phòng khách sạn.

Anh cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó ngước mắt khẽ cười một tiếng, trong mắt tràn đầy ôn nhu, "Là phải... nhưng cũng không phải."

Đã khẳng định rồi lại phủ định, như là bọt sóng vừa đổ ầm xuống bờ cát rồi nhanh chóng lui về chỗ sâu trong đại dương, khiến người ta không thể nắm bắt.

Nhưng bọt sóng lần này phá lệ ôn hòa, nhìn qua xác thật là thủy triều đang có xu thế dần rút xuống.

"Là có ý gì?" Mẹ của Chu Thụ muốn biết đáp án, gấp gáp hỏi.

Chu Thụ cười cười, an ủi mẹ mình, "Mẹ, từ từ đừng vội. Không phải con cố ý không nói, mà là chính con cũng không rõ rốt cuộc là vì cái gì."

Anh thả lỏng người dựa lưng vào ghế sô pha, cũng đưa sang cho mẹ mình một cái gối dựa.

"Năm đó, rất nhiều lần mẹ hỏi con vì sao muốn vào giới nghệ sĩ, con đều không trả lời. Hiện tại, con có thể nói cho mẹ, con làm vậy xác thật là vì Ngôn Ngôn." Nghe xong câu này, ánh mắt của mẹ Chu Thụ liền run lên, nhưng cũng là dáng vẻ đã đoán trước được đáp án. Thấy mẹ mình không có ý đánh gãy, Chu Thụ tiếp tục nói, "Con muốn em ấy ở nước A cũng thấy được con, con muốn em ấy sẽ giống như khi còn nhỏ mà đi về phía con."

Anh dừng một chút, ánh mắt toát ra một chút bi thương, "Rốt cuộc, em ấy sang đó mấy năm, lại chưa từng liên lạc với con dù chỉ một lần, cho nên con muốn cùng chính mình đánh cược một phen, cược xem em ấy sẽ có lúc chịu đựng không nổi, lại khóc lóc trở về muốn con hống em ấy."

"Khi còn nhỏ em ấy thích làm nũng, đều cảm thấy chính mình nhất định sẽ phân hóa thành một Omega. Nhưng ai ngờ được, cuối cùng đứa nhỏ này cư nhiên cũng phân hóa thành Alpha." Nghe đến đây, mẹ của Chu Thụ bắt đầu đưa tay gạt nước mắt.

Chu Thụ vươn người lấy tờ khăn giấy đưa cho mẹ mình, ôn nhu nói, "Kỳ thật chúng con là bởi vì hiểu lầm, cũng chính là do lời nói của con... Ngôn Ngôn mới không từ mà biệt, em ấy chịu rất nhiều khổ, trong lòng cũng không hề dễ chịu hơn con chút nào."

"Tiểu Thụ..." Mẹ của Chu Thụ lau nước mắt, hít hít cái mũi, nắm lấy tay anh, "Mẹ biết con trong lòng cũng khó chịu, bằng không như thế nào sẽ phân liệt ra Đóa Đóa."

"Ngày đó Ngôn Ngôn tới gặp ba mẹ, thời điểm thằng bé nói cho chúng ta biết Đóa Đóa là ai, mẹ và ba con đều giật nảy mình. Mẹ cũng không biết, trong lòng con nguyên lai lại khổ như vậy, con làm sao cũng không chịu nói với ba mẹ..."

Chu Thụ nhích lại gần, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng mẹ mình, "Mẹ, đừng khóc." Anh thở dài, nhẹ giọng giải thích, "Có một số chuyện không có gì đáng nói, chỉ biết khiến ba mẹ thêm lo lắng mà thôi. Tựa như lần đó Ngôn Ngôn phân hóa thành Enigma đã trải qua những gì, không phải con cũng là người cuối cùng biết được hay sao."

Cánh môi của mẹ Chu Thụ khẽ động vài cái như muốn nói gì đó, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài vô lực.

"Thôi vậy, tùy các con thôi, bọn nhỏ đều đã trưởng thành."

"Mẹ, không phải, mẹ đừng nói vậy mà." Chu Thụ nắm chặt tay mẹ mình, tiếp tục kiên nhẫn nói, "Kỳ thật con quyết định lui vòng, đúng là vì Ngôn Ngôn nhưng cũng là vì ba mẹ."

"Lần này con lại bị nhốt trong phòng tối, còn liên tục bị thương, ba mẹ tuy rằng không nói gì nhưng con biết kỳ thật ba mẹ cũng khó chịu không ít." Anh ngừng vài giây, giữa mày cau lại, "Mẹ và ba nhiều đêm không ngủ, dưới mắt đều xuất hiện quầng thâm, dì Phương gửi cho Ngôn Ngôn bao nhiêu tin nhắn hỏi han, lại thêm chú Cận thân thể cũng không tốt. Con thật sự... cũng chịu không nổi."

"Bây giờ con đều đã thành gia, thật sự không muốn nhìn thấy ba mẹ hai nhà lại lo lắng cho con, vì con mà mất ăn mất ngủ."

Giới nghệ sĩ vốn dĩ chưa bao giờ là nơi anh lưu luyến, công danh lợi lộc cũng không hề là thứ anh theo đuổi.

Điều duy nhất anh muốn chính là... tiểu bằng hữu có thể ở trong đám người liếc mắt một cái liền thấy được anh, giống như khi còn nhỏ liếc mắt một cái liền nhìn thấy bảng quảng cáo giữa vô số tòa nhà cao tầng vậy.

Hiện tại, tiểu bằng hữu cũng đã trở lại, anh còn muốn đứng ở giữa ánh hào quang đó cho ai xem đây?

Lại dỗ dành một hồi, mẹ của Chu Thụ mới rốt cuộc ngừng rơi nước mắt.

Cô than nhẹ một tiếng, được Chu Thụ đỡ đứng lên, lại vỗ nhẹ lên tay anh, "Được rồi, con mau xuống dưới đi, Ngôn Ngôn chắc là chờ đến sốt ruột."

Chu Thụ ứng tiếng, hai người đi về phía cửa thư phòng.

"Tiểu Thu..." Cửa thư phòng vừa hé mở, mẹ của Chu Thụ đột nhiên gọi anh lại, "Kia... Đóa Đóa hiện tại..."

Chu Thụ sửng sốt, yên lặng một lát, sau đó gương mặt chuyển thành ôn nhu, "Đóa Đóa vẫn còn ở."

Anh lại nghĩ một chút, nhẹ nhàng cười, "Lại nói, em ấy không phải vẫn đang ở dưới lầu chờ con sao?"