Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn

Chương 46




Nghe nói, trên thế giới này ban đầu không tồn tại Enigma, chỉ có ba loại giới tính là Alpha, Beta, Omega với số lượng tương đồng, kiềm chế lẫn nhau.

Sau lại, bởi vì gen của Alpha quá mức cường thế, bọn họ có thể tùy ý đánh dấu rồi chiếm hữu tuyệt đối Omega, khiến cho Omega trở thành vật sở hữu của riêng mình.

Hơn nữa, một Alpha có khả năng đánh dấu vô số Omega, nhưng Omega chỉ có thể được đánh dấu bởi một Alpha duy nhất, hơn nữa nếu muốn tẩy đi đánh dấu thì sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với thân thể của Omega.

Rất nhiều Omega trong lúc làm phẫu thuật tẩy đánh dấu hoặc trong thời kỳ hậu phẫu đã xuất hiện ngoài ý muốn, dẫn đến bọn họ khó có thể hoài thai, hay tệ hơn nữa là ngay cả sinh mệnh cũng chấm dứt. Vì thế tỷ lệ giới tính dần dần thay đổi.

Số lượng Omega càng ngày càng ít, nhưng Alpha cũng không hề thương tiếc hay có ý bảo hộ, ngược lại càng không kiêng nể gì mà xem Omega như con mồi để săn bắt.

Vì thế, mọi người thường nói, Enigma xuất hiện chính là để chế phục Alpha.

Enigma có thể đánh dấu Alpha, biến Alpha trở thành Omega chuyên chúc của chính mình, nhưng khác biệt chính là, đánh dấu của Enigma cũng chỉ có thể dành cho một người duy nhất.

Liên kết giữa Enigma và người bị đánh dấu là song hướng, chỉ cần hoàn thành đánh dấu liền có nghĩa là lẫn nhau tuyệt đối trả giá và trung thành.

Đây cũng là lý do mà đời sau sinh ra mang huyết thống của Enigma đều sẽ có gen ưu dị, hơn nữa khả năng phân hóa lần thứ hai cao đến 80%.

Thời điểm Cận Ngôn phân hóa lần thứ hai thành Enigma cũng từng nghe qua các loại đồn đãi, nhưng cậu cho rằng đó cũng chỉ là đồn đãi mà thôi.

Ba lạng chữ nghĩa khâu vá thành câu chuyện, với cậu mà nói càng giống như những giai thoại ly kỳ (1) không biết thật giả (2).

Thời điểm đó Cận Ngôn cũng từng nghe qua, ba loại giới tính ABO ngay từ đầu đều có khoang sinh sản, về sau bởi vì vai trò sinh dục trọng yếu trong xã hội vẫn luôn do Omega nắm giữ cho nên loại phối hợp cố định này cũng bị khắc vào cấu trúc gen trong quá trình di truyền, cứ kéo dài như vậy nên khoang sinh sản của Alpha và Beta cũng theo thời gian mà dần dần thoái hóa, cuối cùng biến mất.

Bởi vì nghe quá nhiều lời đồn từ khắp nơi, Cận Ngôn đã sớm quên mất từng xem qua luận văn liên quan đến "khoang sinh sản của ba loại giới tính" này ở đâu.

Đến hôm nay, khi mẹ của hai người nhắc tới chuyện này, ký ức của cậu mới đột nhiên bị đánh thức.

Từng con chữ màu đen đứng thành hàng trên trang giấy, dần dần hiện ra trong đầu cậu.

Cho nên, Alpha cũng có khoang sinh sản, chỉ là đã thoái hóa.

Mà Alpha khi bị Enigma đánh dấu sẽ một lần nữa khôi phục một số thứ đã từng tồn tại trong gen của họ, hơn nữa nhận được càng nhiều tin tức tố từ Enigma thì sẽ càng khiến cho tình huống này phát sinh nhanh hơn.

Hiện tại xem ra, tình trạng của Chu Thụ vô cùng có khả năng đúng với suy đoán của mẹ, khoang sinh sản của anh là bởi vì cậu mà sinh trưởng một lần nữa...

Vì thế, trong thoáng chốc, chiếm hữu cùng thõa mãn giấu kín trong máu ào ạt tuôn trào, khiến cho khóe mắt cũng bắt đầu phiếm hồng.

Enigma chỉ có thể nghe theo triệu hoán, thả ra càng nhiều tin tức tố cho Alpha của mình, sau đó tận mắt nhìn thấy đôi mày nhíu chặt của Alpha dần dần được vuốt phẳng.

Hô hấp của Cận Ngôn cũng phập phồng theo cùng một nhịp với lồng ngực của Chu Thụ, hoãn thật lâu Chu Thụ mới khôi phục ý thức, mở to mắt.

"Ca, thế nào?"

"Tiểu Thụ, con thấy sao rồi?"



Thấy Chu Thụ mở mắt, Cận Ngôn và mẹ của hai người đồng loạt tiến lại gần.

Chu Thụ khẽ gật đầu, suy yếu nói, "Không sao ạ."

"Được rồi, ca, không cần nói, chúng ta hiện tại đi bệnh viện." Cận Ngôn chậm rãi nâng Chu Thụ ngồi dậy, "Tuy rằng nguyên nhân có thể là như mẹ đã nói, nhưng vẫn phải đến bệnh viện làm kiểm tra."

"Đúng vậy! Ngôn Ngôn nói đúng, nếu thật sự là khoang sinh sản sinh trưởng một lần nữa thì phải đi siêu âm kiểm tra kỹ càng mới được."

"Đúng rồi, còn tuyến thể nữa, cũng phải kiểm tra một chút!"

Mẹ của hai người không ngừng nói mãi, nói đến lỗ tai của Chu Thụ ẩn ẩn nóng lên.

Anh hắng hắng giọng, cho Cận Ngôn một ánh mắt ra hiệu.

Cận Ngôn nhìn ra ca ca nhà mình lại bắt đầu thẹn thùng, nhưng chỉ đè chặt khóe miệng không dám cười, còn nhướng mày trêu chọc, mà không tính toán mở miệng.

Vì thế, Chu Thụ tiếp tục nghe hai người mẹ thảo luận những chuyện càng thêm "sâu sắc", vội vàng đứng bật dậy.

"Tiểu Thụ, sao con lại cử động mạnh như vậy, lỡ như lại tổn thương thân thể thì phải làm thế nào bây giờ?"

Chu Thụ xua xua tay, Cận Ngôn đỡ anh đứng vững, sau đó ăn ý mà đi lấy quần áo cho anh thay.

"Mẹ, dì Phương, con khá hơn nhiều rồi, hiện tại đã không còn đau, chỉ có duy nhất một lần vừa rồi thôi." Chu Thụ nói, "Bây giờ con với Ngôn Ngôn tranh thủ đi bệnh viện kiểm tra một chút."

"Đúng đúng, mau đi kiểm tra, mẹ đi với hai đứa."

"Đừng!" Chu Thụ khụ khụ hai tiếng, vội vàng ngăn lại, "Mẹ, mẹ đừng đi theo, chúng con đều không còn nhỏ nữa."

Vừa dứt lời, hai người mẹ liền đồng thanh bật cười.

"Tiểu Thụ vẫn giống như khi còn bé, thẹn thùng như vậy, không thể chịu được một chút trêu chọc. Ngược lại là Ngôn Ngôn, da mặt càng ngày càng dày." Mẹ của Cận Ngôn cười nói.

Thấy Chu Thụ lại dần dần mất đi khả năng quản lý biểu cảm trên mặt, hai vị mẫu thân rốt cuộc cũng chịu buông tha anh.

Hai người lại dặn dò một chút những việc cần chú ý liên quan đến "phụ khoa" mới rời khỏi phòng.

Cận Ngôn cầm một cái áo khoác lông trở lại, trên mặt đều là ý cười cố gắng kìm nén.

Chu Thụ trừng mắt liếc cậu một cái, nhưng trong lòng biết rõ thời điểm này chính mình cũng không thể giành được phần thắng, cho nên biệt nữu mà nhìn áo khoác trong tay đối phương.

"Anh không mặc cái này, quá dày."

Chu Thụ nhíu mày, nghiêng đầu, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ "em phải dỗ anh đi".

Cận Ngôn nhìn ca ca nhà mình như thế này, nơi mềm mại trong lòng lại bị chạm vào.

Bầu trời quang đãng không mưa, một đóa bọt sóng theo tia sáng mặt trời hướng lên không trung, nóng lòng muốn thử. Giọt mưa giấu trong tầng mây tâm ngứa khó nhịn, rốt cuộc vẫn là rơi xuống một cơn mưa nhỏ.

Mưa phùn ôn nhuận ấm áp rơi xuống, hải dương lúc này mới nhận được an ủi, cam tâm tình nguyện tùy ý đối phương biến đổi thành các loại hình dạng.

Nửa giờ sau, Chu ảnh đế bị bao bọc thành một quả cầu màu đen bằng lông biết đi, bị đệ đệ "đối lập rõ ràng" với mình dắt tay đến bệnh viện.

Đệ đệ đi bên cạnh khoác một cái áo gió màu khói nhạt, càng hiển lộ rõ ràng dáng người cao gầy đĩnh bạt của cậu.

Áo sơ mi vẫn như thường lệ được cài đến nút trên cùng, không chút cẩu thả, lại là cách ăn mặc khiến người ta tràn ngập mơ màng.

Hôm nay không cần làm việc, cũng không cần cùng ai bàn chuyện quan trọng, lại đeo một bộ mắt kính tơ vàng.

Chu Thụ ngồi ở một góc chờ đợi, Cận Ngôn thì bôn ba qua lại khắp các phòng ban làm thủ tục cho anh, còn thuận tiện hấp dẫn không ít ánh mắt thèm nhỏ dãi.

Nhìn bộ dáng "chiêu ong gọi bướm" này của đệ đệ nhà mình, chiếm hữu dục trong lòng của Chu Thụ bắt đầu giấu không nổi nữa.

Cho nên ngay lúc Cận Ngôn vừa quay lại ngồi vào bên cạnh, anh liền đưa tay tháo mắt kính của cậu xuống.

"Hửm? Sao thế?" Cận Ngôn khó hiểu hỏi, nhưng cũng không ngăn cản động tác của Chu Thụ, hoàn toàn là thuận theo anh.

Chu Thụ thay cậu cất kỹ mắt kính, mất tự nhiên mà dời đi ánh mắt, "Thấy em khó chịu."

Ai ngờ, Cận Ngôn nghe xong câu này lại cười ra tiếng, thanh âm từ lồng ngực truyền ra, có chút trầm thấp, đặc biệt gợi cảm.

Chui vào tai Chu Thụ, lại khiến cho yết hầu của anh có chút nóng lên.

Anh cũng không biết bản thân mình đây là làm sao vậy, từ tối hôm qua...



Giống như càng thêm ỷ lại vào Cận Ngôn, chiếm hữu dục cũng càng mãnh liệt, chỉ cần có người nhìn Ngôn Ngôn của anh nhiều hơn một cái liếc mắt thì anh liền cảm thấy cả cơ thể không thoải mái, bực bội mà muốn đánh dấu các loại ký hiệu lên người cậu.

Ánh mắt Chu Thụ rơi xuống cần cổ trơn bóng của Cận Ngôn, anh híp híp mắt, duỗi tay mở chiếc cúc thứ nhất trên áo sơ mi của cậu.

Dấu vết loang lổ màu đỏ nhạt lập tức lộ ra, lúc này Chu Thụ mới vừa lòng, cảm xúc tích tụ trong ngực mới tiêu giảm đôi chút.

Nhưng hành động tuỳ hứng này của anh lại chọc cho Cận Ngôn đôi mắt đỏ lên, cậu đương nhiên hiểu được ái nhân của mình bỗng nhiên biệt nữu là do đâu.

Vì thế, cả cơ thể giống như bị cổ tình yêu này nâng lên không trung, cậu thậm chí muốn ngay lúc này liền hôn lấy môi anh, hoặc nhẹ nhàng gặm cắn tuyến thể của anh, tựa như tối hôm qua cậu đã làm vô số lần.

Hai người tầm mắt giao hoà một lát, muôn vàn tia lửa vô hình liền sinh ra, thiêu cháy không khí xung quanh.

"Người tiếp theo, Chu Thụ."

Tiếng bác sĩ trong phòng siêu âm truyền ra bỗng đánh gãy ái muội đang dần dần bò lên, Chu Thụ nghe thấy tên anh liền giật mình, giấu đầu lòi đuôi mà quay đầu sang một bên. Cận Ngôn thì vươn tay muốn đỡ anh đứng dậy.

"Em đừng làm thế, anh không có mong manh như vậy." Chu Thụ được hầu hạ quá tốt, chung quy vẫn muốn giữ lại chút mặt mũi.

"Ừm, em biết rồi." Cận Ngôn ngoan ngoãn buông tay, đi bên cạnh Chu Thụ, lại ở thời điểm người ta không để ý mà trộm nhếch khoé môi.

Ca ca thật sự là quá đáng yêu, hơn nữa là càng ngày càng đáng yêu.

Rất muốn rất muốn đem anh ấy giấu kỹ trong nhà, hai người mỗi ngày dán ở bên nhau, không có việc gì liền cắn tuyến thể một ngụm.

Alpha còn không biết ý tưởng "tà ác đáng sợ" trong đầu Enigma, chỉ lo đi vào phòng khám.

Sau khi dò hỏi tình huống, bác sĩ yêu cầu Chu Thụ nằm lên giường rồi xốc áo lên, anh cảm nhận trên bụng nhỏ được bôi thứ gì đó, tiếp theo làn da liền bị dụng cụ lạnh băng dán vào.

Chu Thụ đột ngột bị lạnh nên "tê" một tiếng, Cận Ngôn vội vàng áp bàn tay của mình vào bên hông anh, ý đồ truyền cho anh một ít nhiệt độ.

Bác sĩ là một phụ nữ lớn tuổi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì nhịn không được phải trêu chọc, "Ai u, tiểu tử, Enigma của cậu cũng quá tri kỷ a."

Chu Thụ chớp mắt vài cái, sau đó cười cười, tỏ vẻ tán đồng.

Vị bác sĩ này nhìn qua có vẻ là một lão giả có kinh nghiệm phong phú, tám phần sẽ không biết thân phận ảnh đế của anh.

Vì thế Chu Thụ không khỏi thả lỏng rất nhiều.

Bác sĩ nhận được đáp lại, càng thêm không tiếc lời khen ngợi.

"Từ trước đến nay số Enigma mà tôi gặp qua cũng không nhiều, có người cũng bồi Alpha hoặc Omega của họ đến làm siêu âm, nhưng chưa có ai tri kỷ được như Enigma của cậu."

"Dù sao cũng là chuyện cả đời của chính mình, bị đánh dấu, khoang sinh sản một lần nữa sinh trưởng, còn trở thành Omega chuyên chúc, vẫn là nên gặp được một Enigma thật sự yêu thương mình mới tốt."

Bác sĩ càng nói càng động tình, Chu Thụ thậm chí ẩn ẩn lo lắng bà ấy có thể chẩn bệnh sai lầm hay không.

Vài phút sau, kiểm tra kết thúc, dụng cụ lạnh băng vừa mới rời khỏi làn da của Chu Thụ, Cận Ngôn liền lập tức giúp anh lau đi lớp cao trên bụng nhỏ, sau đó đặt tay của mình lên, đảm đương một cái lò sưởi bằng thịt.

Mắt thấy bác sĩ lại muốn mở miệng nói gì đó, Chu Thụ vội vàng chặn trước.

"Bác sĩ, tình huống của tôi thế nào?"

Bác sĩ gõ vài cái trên máy tính, đánh vào kết quả kiểm tra, "Dựa vào số liệu và hình ảnh thực, khoang sinh sản của cậu đúng là sinh trưởng một lần nữa."

Vốn tưởng rằng đã làm đủ công tác chuẩn bị tâm lý, nhưng không nghĩ tới ngay một khắc nghe được kết quả này, đáy lòng hai người vẫn vì nó mà run lên.

"Căn cứ vào tình trạng bất đồng của từng người mà khoang sinh sản muốn phát dục hoàn hảo sẽ yêu cầu nửa tháng đến một tháng, trong khoảng thời gian này bụng nhỏ có khả năng thường xuyên quặn đau từng cơn, tựa như cậu vừa mới trải qua."

"Bác sĩ, cho hỏi có biện pháp nào giảm bớt đau đớn hay không?" Cận Ngôn tưởng tượng đến bộ dáng đau đến cả người đổ mồ hôi như vừa rồi của Chu Thụ liền thật sự sợ hãi, cậu cũng sẽ không chịu đựng nổi nếu như anh phải không ngừng trải qua thống khổ như vậy.

"A, biện pháp giảm bớt có rất nhiều, chủ yếu chính là cần tin tức tố của Enigma." Bác sĩ vừa đánh máy vừa nói, "Có thể phóng thích tin tức tố, hôn môi, nếu tình hình nghiêm trọng hơn thì hãy đánh dấu tuyến thể."

"Đánh dấu tuyến thể trong tình huống như vậy thật sự không có vấn đề sao?" Cận Ngôn muốn xác nhận lại.

"Không thành vấn đề, hành vi trấn an tin tức tố của cậu càng nhiều thì đau đớn của Alpha càng có thể giảm bớt." Bác sĩ gõ đến dòng cuối cùng, nhìn về phía Cận Ngôn, "Chỉ là thời điểm bụng nhỏ đang đau thì không được dùng chuyện phòng the tới giảm bớt, nếu chẳng may tổn thương đến khoang sinh sản thì không nên."

"Còn có, một tháng sau, hoặc là tình trạng đau bụng như vậy không còn nữa, thì quay lại bệnh viện phúc tra nhé."

Cận Ngôn như suy tư gì gật đầu, Chu Thụ thì đưa mắt sang một bên.

Lại dặn dò thêm vài câu, bác sĩ đã nói hết những điểm cần lưu ý, đưa cho họ đơn thuốc, rồi cười ngâm ngâm tiễn đi đôi EA tình lữ này.

"Ca, mặc áo khoác vào đã." Cận Ngôn từ phía sau bước nhanh hơn, ý đồ đuổi kịp ca ca đang "chạy trối chết" của cậu.



Chu Thụ một đường đi thẳng đến cửa thang máy mới dừng lại, không tình nguyện duỗi tay, ngoan ngoãn cho Cận Ngôn "hầu hạ", một lần nữa bị bao thành quả cầu bằng lông.

"Hửm? Vừa rồi cũng không mặc áo khoác, sao vành tai lại nóng như vậy nha?" Cận Ngôn cố đè ép khóe miệng, giúp Chu Thụ sửa lại cổ áo, tiếp theo liền thấy được ánh mắt hờn dỗi của ai đó liền vội vàng nói, "Được, được, em sai rồi, ca ca đừng giận mà."

Cận Ngôn vui vẻ dỗ người, thầm nghĩ, ca ca nhà mình hôm nay giống như thường xuyên có chút khó chịu vô cớ.

Tình huống này thật sự rất giống mỗi lần mẹ cậu tới kỳ kinh nguyệt, hầu như lần nào cũng sẽ thấy được ba của cậu ghé vào cửa phòng ngủ, năn nỉ mẹ cho ba vào phòng.

Cận Ngôn hồi tưởng đến đây thì rùng mình một cái, thầm nghĩ, ca ca nhà mình nhìn qua dường như cũng có thể thật sự làm ra loại chuyện này.

Nhưng tưởng tượng thêm chút nữa lại cảm thấy đó cũng là một loại tình thú, vì thế Cận Ngôn liền cười cười một mình, tiếc là bị Chu Thụ bắt được.

"Vừa nhìn liền biết em không nghĩ chuyện gì tốt."

Cận Ngôn sửng sốt, càng cười nhiều hơn, "Sao lại vừa nhìn liền biết em không nghĩ chuyện gì tốt?" Enigma một giây biến thành bộ dáng "chim nhỏ nép vào người" mà dán sát Chu Thụ, cọ cọ cánh tay anh, "Hay là nói, ca ca kỳ thật cũng đang nghĩ đến chuyện gì đó..."

"Không được nói!"

"Được được, em không nói ở bên ngoài." Cận Ngôn tiến đến bên cạnh lỗ tai Chu Thụ, thổi nhẹ một hơi, "Em chờ về đến nhà lại nói."

Chu Thụ bị ngọn gió mang theo hương vị hải dương thổi đến cả người run nhẹ, lỗ tai lại biến thành màu hồng nhạt.

Anh nghĩ đến Cận Ngôn cả ngày hôm nay lăn lộn chiếu cố chính mình, hơn nữa luôn là bộ dáng không hề oán hận, đối với anh là hữu cầu tất ứng, cho nên nhất thời mềm lòng thành sóng biển không hề có nguyên tắc.

Cho nên, từ lúc đứng ở cửa thang máy anh liền chủ động nắm lấy tay Cận Ngôn, sau đó một đường xuyên qua các tầng lầu, phòng khám bệnh, cho đến khi trở lại bãi đỗ xe cũng không buông ra.

Cận Ngôn vì thế mà thể xác và tinh thần đều nhận được thỏa mãn thật lớn, về đến nhà vẫn vui vẻ giống như chú chó nhỏ xoay quanh chân chủ nhân.

Hai người ăn cơm chiều ở nhà, nhưng bởi vì chịu không nổi tò mò và trêu chọc của ba mẹ mà suốt đêm "chạy trối chết" trở về chung cư của chính mình.

Buổi tối, bọn họ ôm nhau ngủ, Cận Ngôn sẽ không bao giờ cần phải thu liễm tin tức tố của cậu nữa.

Muối biển quấn lấy nước mưa giao hòa vào nhau, giọt mưa bị vị mặn thấm vào lại hóa thành nước mắt của sóng biển.