Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn

Chương 33





Đúng như Tưởng Vinh dự đoán, ngày thứ Sáu khai trương thật sự gần như bị biến thành một cuộc họp báo cỡ nhỏ.
Cửa lớn phòng khám chen đầy người, khu vui chơi cũng có một đám chó mèo đùa giỡn chạy loạn.

Số lẵng hoa mừng khai trương đặt ở trước cửa cơ hồ sắp chắn hết đường vào, phần lớn đều do các bạn đọc ẩn danh trên mạng gửi tặng.
Chỉ là, nội dung của các loại thiệp mừng đính kèm không khác nhau lắm, đều ghi thêm câu: "Bác sĩ Cận, I love you!"
Cận Ngôn nhìn qua, ngoài mặt vân đạm phong khinh làm như không thấy, kỳ thật huyệt Thái Dương cứ nhảy "thình thịch" không ngừng.
Đêm nay về nhà, không biết ca ca còn sẽ ghen như thế nào đâu.
Cậu liên tục tiếp đón mấy đợt khách hàng, vừa có thời gian trống liền quay đầu nhìn về một góc nhỏ bên cạnh quầy lễ tân.
Ảnh đế ca ca tay ôm Tầm Tầm, gương mặt bị mũ và khẩu trang che khuất chỉ để lộ một đôi mắt, và quả nhiên, đôi mắt xinh đẹp đó đang nhìn cậu đầy vẻ ý vị thâm trường.
Cận Ngôn bị đôi mắt có thể nói kia của ca ca chọc cười, một lòng chỉ mong sao nhanh chóng hết giờ làm.
"Sư huynh, em vừa phát xong phiếu đăng ký khách hàng cho mọi người điền vào, tối nay bắt đầu chậm rãi nhập vào hệ thống là được." Tưởng Vinh vừa mới vội vã trở về sau khi rốt cuộc giải quyết xong hơn phân nửa số người trong ngoài phòng khám, cười nhận lấy chai nước Cận Ngôn đưa qua, "Ai, em cảm giác chúng ta thật sự phải nhanh nhanh tuyển một nhân viên lễ tân."
"Ừ, nội dung tuyển dụng anh viết xong rồi, hai đứa xem lại một chút liền có thể đăng bài", Cận Ngôn nói.
"Woa, hiệu suất của anh cũng quá cao a!" Tưởng Vinh vẫy vẫy tay, "Không cần xem lại, Cận ca viết cái gì, tụi em còn không yên tâm sao? Đưa cho em là được, em lập tức đăng thông báo.

Tốt rồi, giờ em lại qua bên đó đưa phiếu đăng ký cho khách, chúng ta nhanh chóng tan làm, hôm nay còn phải đi xem Hiệp hội Bảo hộ động vật nữa."
"Ừ, đi đi, vất vả." Cận Ngôn nói xong cũng tự mình đi đến khu vui chơi để duy trì trật tự cho đám thú cưng đang điên cuồng chơi đùa.
Trong lúc đang cùng bọn chúng giao lưu, Cận Ngôn đột nhiên nhớ đến hình như đã quên mất một người.
Cậu đưa mắt nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc thấy được thân ảnh của Cẩu Phi Phi ở cửa phòng khám.
Anh chàng đang bị một đống học sinh có nam có nữ bao vây, nhìn qua phần lớn đều là Omega.

Không biết Cẩu Phi Phi nói gì đó mà mấy cô cậu Omega xung quanh đều cười đến không thấy mắt.
Cận Ngôn bật cười, thầm nghĩ, cái tên Enigma này xác thật che giấu rất khá, có loại ý tứ "đại ẩn ẩn vu thị" (1).
Hắn không có khí tràng và áp bách của Enigma, thậm chí so với đa số Alpha thông thường còn ôn hòa hơn, loại tính cách này xác thật sẽ được rất nhiều Omega ưa thích, cũng khó trách Chu Lệ Lệ có thể bị hắn hấp dẫn.
Chậc, thật sự không nên nhắc mãi người nào đó.
Bởi vì ngay khi trong đầu Cận Ngôn vừa hiện lên ba chữ "Chu Lệ Lệ" thì người thật liền xuất hiện trước cửa.
Chu đại mỹ nữ tay ôm một bó hoa tươi xinh đẹp, trang phục vẫn là phong cách như ngày thường, một bộ váy liền áo tôn lên những đường cong lả lướt hấp dẫn, phối với đôi giày cao gót bọc vải nhung vô cùng phù hợp với khí chất của nàng.

Đôi mắt được một chiếc kính mát nạm kim cương che khuất, cho nên không ai biết nàng đang nhìn về nơi nào, cũng không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Phía sau còn có hai người trông như vệ sĩ theo sát, cùng nhau nâng một lẵng hoa mừng khai trương thật lớn, Chu Lệ Lệ tùy ý vươn một ngón tay, hai người "vệ sĩ" kia liền tách đám người đang vây quanh Cẩu Phi Phi thành một con đường, sau đó "cạch" một tiếng, lẵng hoa liền được đặt ngay trước mặt anh chàng.
Hiển nhiên, Cẩu Phi Phi trong nháy mắt biến thành ngơ ngẩn, cái gọi là tốc độ phản ứng của Enigma giờ phút này tự động chết máy.
Cận Ngôn yên lặng nhìn thấy hết thảy, thầm nghĩ, quả nhiên chỉ cần gặp được một nửa do chính mình nhận định, thì tất cả ưu thế của Enigma đều sẽ hoàn toàn biến mất, quả thực bị đối phương khống chế gắt gao.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Cận Ngôn lại chuyển về góc nhỏ ở bên cạnh quầy lễ tân, cái người có thể đem cậu chặt chẽ nắm ở trong tay lúc này đã tháo khẩu trang xuống, đang cong khóe môi nhìn cậu.
Cận Ngôn hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy ý cười vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch.
Chỉ tiếc, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau không tiếng động mà rải đường này lại bị một chuỗi tiếng giày cao gót đánh gãy.
"Tiểu Ngôn, chúc mừng khai trương!" Chu Lệ Lệ nói, "vứt" bó hoa vào tay Cận Ngôn.
Cận Ngôn cười nhận lấy, lịch sự nói lời cảm tạ.
Giờ phút này, người nào đó đang "giấu mình" ở gần quầy lễ tân liền bắt đầu căng thẳng.

May mắn hiện tại đám đông đã giải tán không còn bao nhiêu người, chỉ cần nhìn tư thế chính cung nương nương tới phá quán của Chu Lệ Lệ, bọn họ không bị người khác nhận ra thì mới có quỷ.
Chu Thụ nghĩ, trừng mắt liếc nhìn kẻ gây họa.
Kẻ gây họa chỉ nhướng mày mà cười, đôi mắt bên dưới kính râm thậm chí còn cong lên thích thú.
"Ui chao, đại ảnh đế của chúng ta sao còn phải làm loại chuyện lén lút thế này a?" Chu Lệ Lệ đi đến quầy lễ tân, cánh tay chống ở phía trước tấm chắn, nhỏ giọng châm chọc boss nhà mình.
Boss cũng nhỏ giọng "hừ" một tiếng, "Cậu không thể không lãng? Chỉ sợ không bị người khác nhận ra?"
"Tớ phải sợ cái gì đây? Tớ chỉ là trợ lý của ảnh đế, fans qua đường khó mà nhận ra nha." Nàng thấu đến gần hơn, "Nhưng cậu thì không nhất định.

Tớ vừa mới trông thấy vài cái tiểu O đứng ở cửa đã nhìn về chỗ này của cậu rồi."
"......" Chu Thụ nghẹn lời, híp mắt nhìn Chu Lệ Lệ một cái, rồi xoay người đi thẳng vào phòng nghỉ của bác sĩ Cận.
Chu Lệ Lệ còn đang cười nhạo bộ dạng chạy trối chết của boss, liền nhận được một tin nhắn.
- Cậu vào đây cho tớ!
Nàng cười khẽ ra tiếng, cũng đi vào phòng nghỉ của Cận Ngôn.
"Chậc chậc chậc..." Chu Lệ Lệ vừa mới đóng cửa lại liền lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý, "Thật tiện lợi nha, vừa có giường vừa có phòng tắm."
Khóe miệng của Chu Thụ khẽ giật một cái, tự động xem nhẹ câu nói này.
"Sao cậu lại tới đây?"

"Bổn cô nương không được tới à? Tốt xấu gì thì tớ cũng xem như là chị của Tiểu Ngôn đấy." Chu Lệ Lệ cuốn cuốn lọn tóc của mình, nhìn Tầm Tầm được Chu Thụ ôm trong ngực, sau đó tiến lại gần xoa xoa cái đầu xù xù của nhóc hai cái.
"Tiểu Ngôn không có loại chị như vậy." Chu Thụ cười lạnh một tiếng, nới lỏng vòng tay đang ôm Tầm Tầm, giương mắt nhìn Chu Lệ Lệ, "Không phải tới vì Cận Ngôn đúng chứ?"
"Hửm? Vậy tớ vì ai mà tới?" Ngữ khí của Chu Lệ Lệ vẫn hài hước như cũ, khiến người ta khó mà nắm bắt.
Chu Thụ đã mệt mỏi khi "giằng co" với Chu Lệ Lệ bằng lời nói, anh khẩu chiến với người này nhiều năm như vậy cũng chẳng mấy lần chiếm được phần thắng.
"Được thôi, tự cậu nhìn mà làm." Chu Thụ khó được quan tâm đến chuyện của Chu Lệ Lệ, cho nên dừng một chút vẫn quyết định mở miệng, nghiêm túc nói, "Goofy người này còn khá tốt, không giống với loại người lung tung rối loạn kia, cậu..."
"Thụ ca." Chu Lệ Lệ cắt ngang, "Cậu biết tớ mà."
Lời này nói xong, hai người đều lâm vào trầm mặc, ngay cả Tầm Tầm cũng ngoan ngoãn không phát ra tiếng động.
Các phân tử không khí trong phòng im lặng trôi nổi một hồi, Chu Lệ Lệ mới nói tiếp, "Tớ biết hắn là người tốt, vì vậy hắn mới không nên lãng phí thời gian vào tớ."
Chu Thụ không cách nào nhìn rõ đôi mắt bên dưới kính râm của Chu Lệ Lệ lúc này, nên đành từ bỏ, "Ừ, tùy cậu vậy."
Hai người tiếp tục trò chuyện về tình hình gần đây của Chu Đóa, một lát sau tiếng đập cửa vang lên.
"Sao mà vào phòng nghỉ của chính mình còn phải gõ cửa nha? Làm như tôi với bà xã của cậu đang làm chuyện gì không thể cho người khác nhìn vậy." Chu Lệ Lệ mở cửa liền đụng phải ánh mắt của Cận Ngôn, quả thật cái miệng nhỏ nhắn một giây không trêu chọc ai liền khó chịu.
Cận Ngôn hiển nhiên nghe được hai chữ "bà xã", ánh mắt lập tức run lên, cậu nhìn về phía Chu Thụ, bắt gặp vành tai của người nào đó đang dần phiếm hồng.
"Người ở bên ngoài đi hết rồi, có thể ra ngoài." Cận Ngôn nói, đi vào phòng chủ động nắm lấy tay của ca ca.
Chu Lệ Lệ thấy cảnh này liền mị mị đôi mắt, trước tiên rời phòng.
Vừa ra khỏi cửa, nàng liền trông thấy Cẩu Phi Phi đang đứng dựa vào quầy lễ tân, ánh mắt đối phương hạ xuống như cố tình không muốn nhìn nàng.
Tưởng Vinh nhận ra không khí có chút đông lạnh, vội vàng đưa một chai nước cho Chu Lệ Lệ.
"Chị Julia, uống chút nước trái cây nha!"
Khí tràng của Chu Lệ Lệ lúc này mới nhu hòa vài phần, mỉm cười nhận lấy, "Được nha, cảm ơn bạn nhỏ Tưởng Vinh Vinh."
Tưởng Vinh bị thanh âm yêu mà không nị này làm cho có chút thẹn thùng, tay nhỏ nắm tóc, cúi đầu không ngừng cười "hí hí".
Ai ngờ Chu Lệ Lệ thấy vậy càng không chịu bỏ qua, sủng nịch xoa tóc bạn nhỏ Tưởng Vinh Vinh hai cái, khen, "Thật đáng yêu ~"
Chu Thụ thật sự bất đắc dĩ, vừa định nhanh chân lôi trợ lý của mình đi chỗ khác, cửa lớn phòng khám lại bị người đẩy ra, ngay lập tức tiếng chó sủa gào rống vang vọng khắp nơi.
Dọa cho Tầm Tầm sợ tới mức liên tục chui vào ngực Chu Thụ để trốn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Chu Lệ Lệ sửng sốt, theo bản năng lùi về phía sau.
"A, ngày hôm qua có người gọi điện thoại tới nói nhặt được một con chó đi lạc, nhưng nó thật sự hung dữ, căn bản không thể tiếp cận, thiếu chút nữa cắn bị thương cả nhà bọn họ, thấy thông tin phòng khám của bọn em trên mạng nên gấp gáp mang đến đây." Tưởng Vinh nhỏ giọng trả lời.
"À à, ra là vậy." Chu Lệ Lệ đưa mắt nhìn Cẩu Phi Phi, quả nhiên thấy hắn nhăn mày lại.


Vì thế, nàng cũng không rời khỏi, chỉ đi về phía ghế sô pha bên cạnh quầy lễ tân rồi ngồi xuống.
Chu Thụ trấn an Tầm Tầm, âm thầm nhéo nhéo tay Cận Ngôn, ý bảo cậu mau đi xem thử có thể "giao lưu" với chú chó kia không.
Ai ngờ, Cẩu Phi Phi lại trước một bước nhận lấy lồng sắt, bắt đầu dò hỏi tình huống chi tiết.
Nguyên lai, người trong nhà nhặt được chú chó này trong một bụi cỏ ven hồ, lúc ấy nó đang bị mấy con chim lớn thay phiên công kích, bản thân nó thì nho nhỏ một mình trông thật sự đáng thương.
Vì thế, bọn họ chạy đến đuổi mấy con chim kia đi, cứu lấy chú Chihuahua này.
Ai ngờ, sau khi được cứu giúp thì nó cũng không rời đi, càng không có dấu hiệu khôi phục bình tĩnh, ngược lại bắt đầu công kích bọn họ.
Cũng may, hình thể của Chihuahua là nhỏ gầy, người lớn có thể dễ dàng khống chế nó.

Tuy nhiên, nó vẫn còn muốn cắn người, suýt chút nữa thật sự cắn bị thương người trong nhà.
Lúc này bọn họ mới đau đầu, nhưng lại không đành lòng tùy tiện ném nó ra ngoài tự sinh tự diệt, đành phải mua một cái lồng chó, bỏ thêm nước và thức ăn vào.
Bọn họ vốn dĩ chỉ nghĩ tìm một Hiệp hội Bảo hộ động vật hoặc phòng khám thú y nào đó ở địa phương, nhưng con gái nhất quyết muốn tới phòng khám ở Hải Thành này, một mực nói rằng chỉ có nơi này mới khiến cô bé yên tâm.
Cho nên người lớn đành phải dẫn theo đứa nhỏ cùng tới Hải Thành, cũng thuận tiện xử lý một ít chuyện riêng.
Nghe họ kể lại, trong lòng Cận Ngôn giống như có một vạt nắng ấm áp chui vào, ánh mắt cũng nhu hòa rất nhiều.
Đây chỉ là thiện ý của bọn họ, có thể làm được đến mức này đã là quá khó có được.
"Để tôi xem." Cận Ngôn tiến lên vài bước, nhưng tay cậu vừa mới đưa tới gần lồng sắt thì Chihuahua liền xông tới gào rống, suýt nữa cắn trúng cậu.
Trái tim Chu Thụ ở khoảnh khắc đó liền vọt lên tới yết hầu, anh nâng nâng tay, nhưng cuối cùng vẫn đặt xuống.
Rốt cuộc, Cận Ngôn mới là bác sĩ thú y chuyên nghiệp, còn có thể giao lưu với động vật nhỏ, một người ngoài ngành như anh nếu đến ngăn đón thì cũng chỉ là thêm phiền.
Ngay khi tay của Cận Ngôn chuẩn bị chạm vào cái lồng, thì bị Cẩu Phi Phi ngăn lại.
"Để cho em đi, Cận ca." Thấy Cận Ngôn sửng sốt nhìn mình, Cẩu Phi Phi liền cười cười gật đầu, "Yên tâm đi, tốt xấu gì lúc trước em vẫn là nửa cái thuần thú sư."
Những người còn lại ở đây đều bị câu nói này làm cho kinh ngạc.

Nhưng cuối cùng Cận Ngôn vẫn lựa chọn tin tưởng Cẩu Phi Phi.

Bởi vì để có thể giao lưu với động vật nhỏ thì trước hết cậu buộc phải chạm vào cơ thể chúng nó.
Nếu Cẩu Phi Phi đã từng làm thuần thú sư, giờ phút này nếu muốn bằng tốc độ nhanh nhất trấn an được chú chó này thì xác thật Cẩu Phi Phi là người thích hợp hơn cậu.
Chu Thụ lúc này đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt di chuyển về một góc cạnh quầy lễ tân, nhìn Chu Lệ Lệ.
Vẫn là không thể thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt, nhưng chân mày của đối phương đã chau lại, hay tay đang nắm chặt chai nước trái cây cũng bắt đầu trắng bệch.
Chu Thụ trong lòng thật sự khó hiểu, anh biết Cẩu Phi Phi đối với Chu Lệ Lệ mà nói cũng được xem như một tồn tại đặc thù, nhưng không ngờ tới có ngày được nhìn thấy loại dáng vẻ này xuất hiện trên người Chu Lệ Lệ.
Như là lo lắng, vô cùng lo lắng, muốn tiến lên ngăn cản, lại không ngừng áp lực chính mình, ngay cả mở miệng nói một câu cũng phải khắc chế.
Hai người này mấy hôm trước vẫn còn khá tốt, gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thời điểm Chu Thụ lâm vào suy nghĩ của chính mình, tiếng rống to của Chihuahua và tiếng Cẩu Phi Phi cắn răng hô đau đột ngột truyền vào tai anh.
Ngay sau đó, "vèo" một cái, Chu Lệ Lệ liền vọt đến trước mặt bọn họ.
"Cẩu Phi Phi! Ngươi mẹ nó có thể đừng cậy mạnh hay không!"
Tác giả có lời muốn nói: Chu Lệ Lệ nóng nảy!
~~~~~
(1)
"Đại ẩn ẩn vu thị" (大隐隐于市): Cấp độ cao nhất khi ẩn nấp là giấu mình trong thành thị.
i.

Lấy ý từ câu "Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều" (小隐隐于野,中隐隐于市,大隐隐于朝): Tiểu ẩn là sống lánh đời nơi hoang vắng, trung ẩn là giấu mình ở thành thị đông người, đại ẩn là tham gia vào triều đình.
Từ "ẩn" (隐) nghĩa là "giấu, trốn".

Thông thường, nếu muốn lẩn trốn thì sẽ chọn nơi hoang vu hẻo lánh, người nào tương đối tài giỏi hơn thì sẽ biết cách giấu mình giữa chốn đông người, nhưng cấp bậc cao nhất là có thể nghênh ngang đứng trên triều đình mà không bị phát hiện.
Ngoài ra, cũng có thể hiểu như "ẩn cư", thường dùng để nói về việc rời xa nơi đông người, sống ở những nơi hoang dã khó tiếp cận như núi cao, hoang đảo,...!Những người ẩn cư thường được xem là "cao nhân lánh đời" không màng danh lợi, xem trọng niềm vui tinh thần hơn lợi ích vật chất và thể xác.
Tuy nhiên, không ít người sở dĩ lựa chọn nơi hoang vu hẻo lánh để sinh sống là vì họ dễ dàng bị tác động bởi ngoại cảnh, họ không đủ kiên định trước những áp lực và cám dỗ từ bên ngoài.

Những người này cần mượn sự yên tĩnh của chốn "thế ngoại đào viên" để ổn định nội tâm của chính mình, cho nên chỉ được xem là "tiểu ẩn".
Người có nội tâm tương đối kiên định hơn, có thể khống chế tốt bản thân mình trước những tác động của thế giới bên ngoài thì không ngại sống ở nơi "khói lửa phàm tục" như thành thị huyên náo.

Họ không màng danh lợi, không vì bị khinh thường mà u uất, không vì được ca ngợi mà tự mãn, họ có tư tưởng của chính mình và sẽ không dao động vì ngoại cảnh.

Người như vậy đã thăng cấp thành "trung ẩn".
Cuối cùng, "đại ẩn" là những người có thể tự do tự tại giữa triều đình.

Đầu tiên, nếu muốn có được một vị trí trong triều đình thời cổ đại, hay giới chính trị thời hiện đại, thì họ không thể nào là một kẻ kém cỏi ("con ông cháu cha" cũng là một điểm hơn người mà).

Quan trọng hơn, chốn quyền lực này cũng chính là nơi hỗn loạn, nhiều dụ hoặc và nguy hiểm vô cùng, thậm chí quan viên ở thời cổ đại chỉ cần nói sai một câu, đi nhầm một bước cũng có thể chết cả nhà.

Cho nên một người có thể giữ được nội tâm kiên định và sống ung dung ở chốn giết người không nhả xương này quả thật là "cao thủ" trong các "ẩn sĩ"..