Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn

Chương 28





Khách hàng có hẹn trước tới phòng khám hôm nay đều là những ca hội chẩn thông thường, đại đa số bọn họ chỉ mang theo tâm lý xem thử mà thôi.
Còn có một bộ phận là nhìn thấy hình ảnh và video tuyên truyền trên website, đặc biệt đến phòng khám để nhìn tận mắt dung nhan của ba vị bác sĩ.
Đặc biệt, khí tràng trầm ổn ôn nhu của Cận Ngôn luôn thu hút rất nhiều vị chủ nhân đưa chó mèo đến đây.
Cận Ngôn thì đương nhiên sẽ không để ý tới những người này, trong lòng không có gì ngoài việc tập trung nói chuyện với đám thú cưng.
Một ngày qua đi, cậu gặp được không ít chó mèo có tính cách khác nhau, còn có một con thỏ tai cụp.
Một số con chó tính cách ôn hòa, có thể cùng nhau đùa giỡn trong khu vui chơi của phòng khám, một số khác lại có ánh mắt hung ác, biểu tình chính là cấm tất cả mọi loài sinh vật tới gần ta.
Cẩn thận nghĩ lại, so với rất nhiều loài thú cưng mà cậu từng tiếp xúc ở nước A thì khác biệt khá lớn.

Ở nơi đó, thú cưng được nuôi dưỡng tại nhà thì đều có tính cách không khác nhau nhiều lắm.
Phổ biến là ôn hòa, trung thành với chủ, rất ít gặp được kiểu kiêu ngạo ương ngạnh, cũng rất ít gặp được kiểu đơn thuần đến ngây ngốc.
Chúng nó thông thường đều có phán đoán của chính mình, rõ ràng có thể tự nhận biết tính khả thi khi làm việc gì đó.
Một ngày này, ba người Cận Ngôn tuy là không ngừng hội chẩn, nhưng cũng là đang không ngừng tiếp thu thông tin mới.
Cận Ngôn phát hiện, đối với nhóm con sen ở Hải Thành mà nói, số người đã từng tham gia khóa học thuần dưỡng sủng vật cơ hồ bằng không.
Bất quá cũng khó trách, khi còn nhỏ chính cậu cũng chưa từng tìm người có chuyên môn để hỏi xem làm thế nào để nuôi dưỡng bé mèo Đóa Đóa kia cho tốt.
Vì thế, cậu nảy sinh một ý tưởng.
Khi Cận Ngôn nói với Cẩu Phi Phi và Tưởng Vinh về ý tưởng của mình, hai người kia không chút do dự liền tán đồng.
"Em đồng ý mở khóa học huấn luyện thú cưng ở phòng khám của chúng ta.

Hôm nay em gặp được rất nhiều khách hàng đến để tiêm vaccine phòng bệnh cho chó con mới đem về nhà, bọn họ đều nói đang phát sầu vì không biết nên huấn luyện chúng nó thế nào." Tưởng Vinh hiển nhiên cũng có ý tưởng như vậy, gấp không chờ nổi mà chia sẻ.
"Đúng rồi, đặc biệt là mấy chú chó con vừa mới tiêm xong liều vaccine phòng bệnh đầu tiên, nên nhanh chóng an bài chương trình học, cả thú cưng và người nuôi hẳn là đều phải học tập một cách có hệ thống." Cẩu Phi Phi nói xong, ba người cùng ăn nhịp với nhau.
Bọn họ đã có cùng ý tưởng, liền bắt đầu bàn luận đến chi tiết.

"Thời gian có thể an bài vào buổi tối sau khi bệnh viện đóng cửa, kéo dài 5-6 ngày, mỗi ngày hai tiếng, ba người chúng ta sẽ thay phiên hướng dẫn." Tưởng Vinh nói, "Tuy rằng nếu tính phí thì giống như chúng ta cố ý lợi dụng việc này để trục lợi, nhưng em không tán thành miễn phí."
"Thu phí là đổi lấy phục vụ tương xứng, cũng là mức thấp nhất, khẳng định không thể lao động không công, đến lúc đó người ta ngược lại cho rằng chúng ta không chuyên nghiệp." Cẩu Phi Phi trêu ghẹo nói, "Tiêu đề trên mấy trang tin tức xã hội thì tớ cũng đã nghĩ kỹ giúp cậu rồi, Gắn mác du học ở nước A trở về mở phòng khám thú y nhưng lại làm loại chuyện miễn phí sao? Rốt cuộc là ngây thơ lương thiện hay là đang mưu đồ cái khác đây?"
Nói xong, ba người cùng cười lên, quả nhiên, muốn đẹp cả đôi đường thì xác thật không phải chuyện dễ dàng.
Sau khi suy nghĩ vài phút, Cận Ngôn nghĩ ra một biện pháp trung hòa.
Cậu đề nghị, học phí sẽ được tính theo giờ, mỗi khóa học sẽ nhận bốn nhóm, học phí của bốn nhóm đều như nhau.

Bọn họ chia sẻ tri thức một cách miễn phí, nhưng còn thời gian và sức lực bỏ ra thì cần phải được đáp lại tương xứng.
Tuy rằng nhìn qua chỉ là chi phí của một lần gọi cơm hộp, nhưng thế nào cũng sẽ có người cảm thấy không nên lãng phí số tiền này cho thú cưng.
Vì thế, sau khi quyết định phương án, bọn họ cũng nghĩ đến những loại mâu thuẫn khác nhau có thể phát sinh, rồi đưa ra từng phương pháp giải quyết đối ứng.

Làm xong các loại giả thiết, Tưởng Vinh dựa theo ý tưởng hoàn chỉnh của bọn họ bắt đầu suy xét về cách thức quảng bá và chi tiết của chương trình học.
Ba người thảo luận xong, xem đồng hồ thì đã qua 7 giờ, ai cũng không ngờ tới cuộc họp đột xuất này lại kéo dài đến gần bằng một lần tăng ca.
Cận Ngôn lúc này mới nhớ đến, tối hôm nay đã hẹn ba mẹ hai nhà cùng nhau ăn cơm.
Cậu vội vàng vừa thay quần áo vừa gọi điện thoại, chuông vừa reo hai tiếng thì liền có người bắt máy.
"Tan tầm?"
"Ca, thực xin lỗi, bọn em vừa lâm thời mở một cuộc họp, em quên xem thời gian."
"Ừ, không sao cả, anh đã nói với ba mẹ là bên em đang bận, cơm chiều dời sang 7h30, em trực tiếp đến đây đi, Nhàn Nguyệt Các nhé."
Điện thoại trầm mặc vài giây, Cận Ngôn mới lên tiếng, "Một ngày ăn Nhàn Nguyệt Các hai lần."
Vừa dứt lời, cả hai người đều cùng cười rộ lên.
Sau khi trò chuyện xong với Chu Thụ, Cận Ngôn mới kiểm tra điện thoại xem hôm nay có tin nhắn chưa đọc hay cuộc gọi nhỡ nào không.
Nhưng cậu phát hiện, trừ một số tin nhắn không quan trọng cùng cuộc gọi từ số lạ, thì không có một tin nhắn nào từ Chu Thụ hay ba mẹ cậu.

Vì thế, cậu cảm thấy một dòng nước ấm dâng lên từ tận đáy lòng.
Chu Thụ vẫn luôn hiểu cậu như vậy.
Anh biết cậu làm xong việc nhất định sẽ liên hệ anh, cho nên mặc dù đã trễ hai tiếng so với giờ tan tầm nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ, hơn nữa còn giúp trấn an ba mẹ của cậu.
Thời gian ăn cơm cũng như vậy, có thể thấy được đều là cách nửa tiếng liền gọi điện thoại dời lại một lần.
Nghĩ như vậy, tốc độ lái xe của Cận Ngôn lại nhanh hơn chút, ca ca của cậu sao có thể tốt như vậy, rốt cuộc đến khi nào cậu mới có thể khiến cho mối ràng buộc giữa hai người càng sâu hơn đây.
Tối hôm qua liền thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã cắn xuống tuyến thể...
Cũng may cậu kịp thời ngăn lại chính mình.
Nhưng mà...!nhìn dáng vẻ thì ca ca hình như cũng không quá bài xích đúng không?
Chỉ đơn thuần là nhớ lại một chút cảnh tượng tối hôm qua, hương vị tin tức tố thơm ngọt phảng phất đã nhảy vào trong đầu của Cận Ngôn.
Cậu cảm nhận được nơi nào đó trong thân thể bắt đầu không an phận, vội vàng hạ kính cửa sổ, để cho gió lạnh thổi tỉnh chính mình.
Nửa giờ sau, Cận Ngôn đến Nhàn Nguyệt Các, tuy rằng sau khi ra khỏi phòng khám liền đuổi theo ánh trăng mà chạy nhưng khi cậu đến nơi thì vẫn trễ hơn giờ hẹn 5 phút.
Sau khi vào cửa, cậu liền được nhân viên dẫn vào phòng riêng, lúc này các vị gia trưởng đang dùng canh xương hầm ấm bụng trước khi ăn cơm.
"Ngôn Ngôn, mau tới đây." Thấy Cận Ngôn tới, mẹ của Chu Thụ vội vàng vẫy tay.
"Dì Lương, bác Chu, ba mẹ, con xin lỗi, con đã tới trễ." Cận Ngôn đi đến ngồi vào vị trí bên cạnh Chu Thụ, vừa cởi áo khoác vừa nói, "Hôm nay sau khi tan tầm liền lâm thời mở cuộc họp, con đã quên để ý thời gian."
"Không sao cả, như vậy khá tốt, lấy sự nghiệp làm trọng." Ba của Chu Thụ nói, "Nghe anh của con nói, phòng khám thú y chỗ con hoạt động rất thuận lợi."
"Dạ, rất thuận lợi, số người đặt lịch khám nhiều hơn so với trong dự tính của con, hai đàn em của con cũng tương đối có khả năng." Cậu cười cười nói, "Vốn dĩ con cho rằng ba người chúng con thích ứng một thời gian rồi mới tìm thêm người, nhưng xem ra có lẽ phải đẩy việc này lên trước."
"Em xem, Ngôn Ngôn mới trở về có mấy tháng đã có thể đem sự nghiệp làm tốt như vậy, đúng là ngay từ nhỏ đã phải gọi bằng cái tên con nhà người ta a." Mẹ của Chu Thụ nhìn Cận Ngôn mà khen ngợi, mãn nhãn đều là yêu thích nói mãi không hết.
Mẹ của Cận Ngôn nghe xong thì trêu ghẹo, "Chị à, chị đừng khen nữa, lại khen tiếp thì lỗ mũi thằng nhóc này chắc phải hếch lên tận trời đó."
Mọi người trò chuyện câu được câu không, chỉ có ba của Cận Ngôn vẫn luôn im lặng nghe, ít khi lên tiếng.
Tính cách của Cận Ngôn tương đối giống ba, là trầm ổn phát ra từ trong xương cốt, nhưng ở trước mặt người quen thuộc thì cậu vẫn có thể thoải mái tự tại một chút, không giống như ba mình, vẫn luôn đoan đoan chính chính một chỗ, như là cố tình xây dựng hình tượng gì đó.
Như vậy xem ra, Chu Thụ của hiện tại lại giống hơn nhiều.

"Chú ơi, có thể lên món được không ạ?" Chu Thụ nghiêng mặt hơi hạ thấp đầu, hỏi ba của Cận Ngôn đang ngồi bên cạnh.
Ba của Cận Ngôn hơi hơi gật đầu, ý bảo đều nghe Chu Thụ.
Trong lúc chờ nhân viên đem thức ăn lên, Chu Thụ thanh thanh giọng, tính toán sẽ tuyên bố tin tức trước.
"Chú Cận, dì Phương, ba mẹ, con và Ngôn Ngôn dự định sẽ dọn ra ngoài ở." Anh nói, ngón tay hơi hơi co quắp, tuy rằng biên độ nhỏ đến không thể phát hiện nhưng giây tiếp theo liền được Cận Ngôn kéo lại nhẹ nhàng nắm trong tay.
Bốn vị gia trưởng có phần kinh ngạc, đều trầm mặc một lúc lâu.
"Hai đứa muốn dọn đi đâu?" Chu Thụ không nghĩ tới, vị trưởng bối lên tiếng đầu tiên lại là ba của Cận Ngôn.
"Dạ, dọn đến chung cư của con ở trung tâm thành phố, gần với phòng khám của Ngôn Ngôn, mà con về nghỉ ngơi cũng tiện ạ." Chu Thụ đáp lời.
Ba của Cận Ngôn nhíu mày, "Nếu không vẫn là chờ một chút, ngày mai chú liền an bài người dẫn hai đứa đi xem phòng, thích ở nơi nào thì chính mình chọn, chọn xong rồi nói với chú, chú sẽ tìm người thanh toán hợp đồng."
Lời này nói ra, Cận Ngôn cùng Chu Thụ đều sửng sốt.
Cận Ngôn suy tư một lát mới hiểu được ý của ba mình, hiển nhiên trong số sáu người đang hiện diện ở phòng này, người đối với việc kết hôn của bọn họ xem trọng nhất chính là ba cậu.
Ba vị trưởng bối khác đều cảm thấy hai đứa nhỏ có kết hôn hay không thì cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.

Dù sao từ nhỏ liền dính ở bên nhau, sau khi giải thích hiểu lầm một cách rõ ràng thì cũng chỉ thêm một điểm thay đổi ở phần giới tính, những cái khác so với trong dự đoán trước kia của bọn họ cũng không sai biệt.
Hai người đều chưa tính toán làm hôn lễ, lăn lộn lâu như vậy cũng chỉ vì muốn có được một quyển sổ để chứng thực danh phận mà thôi.
Nhưng ba của Cận Ngôn lại vô cùng để ý, chỉ sợ là còn giữ lại tư duy theo kiểu truyền thống, cảm thấy Cận Ngôn là Enigma nên nhất định phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm gia đình, bao gồm giải quyết ăn, mặc, ở, đi lại.
Cận Ngôn suy tư, cúi đầu không tiếng động cười một cái, cảm thán ba ba nhà mình cư nhiên còn quy củ như vậy.
Nhưng thật ra ba của Cận Ngôn hoàn toàn không có loại suy nghĩ này.
Chú chỉ cho rằng, Tiểu Thụ vốn dĩ chính là ảnh đế nhà nhà đều biết, là nhân vật công chúng, làm nghề này áp lực cùng dụ hoặc đều rất lớn.

Tiểu Thụ ưu tú như vậy, còn là một Alpha đỉnh cấp, vậy mà suốt năm năm trời vẫn chưa từng buông tâm với con trai nhà mình thì quả thật chính là phải mang ơn đội nghĩa, cho nên hiện tại chỗ nào có thể xem trọng thì nhất định phải xem trọng!
Chu Thụ lại khó được có kiên nhẫn, nghiêm túc nói với ba của Cận Ngôn, "Chú à, chúng con chỉ là muốn sớm một chút dọn ra ngoài, ở căn hộ của ai đều được, hơn nữa căn chung cư kia của con nếu không ở thì cũng để trống."
Chu Thụ một hơi nói xong, thần sắc của mẹ anh liền khẽ động.
Cô đã thật lâu chưa thấy được con trai mình nghiêm túc giải thích điều gì như vậy, nhiều năm trôi qua, cô vốn cho rằng Chu Thụ sẽ vẫn luôn bảo trì dáng vẻ lãnh đạm này.
Nhưng bây giờ cư nhiên một lần nữa trông thấy bộ dáng khi còn nhỏ của Chu Thụ, một đứa nhỏ xứng chức ca ca, mỗi ngày đều vì đệ đệ mà cố gắng nói lý với người lớn, quả nhiên, đối tượng vẫn phải là Cận Ngôn thì mới được.
"Ba, phòng ở cũng không vội một hai ngày, hai chúng con muốn sớm một chút sống cùng nhau, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là trước tiên dọn ra ngoài, bằng không cứ lăn lộn mãi thì ba mẹ hai bên cũng lo lắng." Cận Ngôn nói xong, Chu Thụ nghiêng mặt sang nhìn cậu, trong mắt hai người đều là ý cười không thể nào che giấu.

"Được rồi, mau dọn ra đi, ở nhà lại cay đôi mắt của chúng ta." Mẹ của Cận Ngôn vừa dứt lời, mọi người đều nở nụ cười.
Ba của Cận Ngôn cũng không nói thêm cái gì, cuộc trò chuyện lại quay về những đề tài quen thuộc giống như mỗi lần hai nhà cùng ngồi dùng cơm với nhau, hai vị ba ba thảo luận về công việc kinh doanh, còn hai người mẹ thì thảo luận ngày mai đi đâu làm đẹp.
Đề tài như vậy mấy năm qua cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại, thế nhưng bọn họ chưa từng cảm thấy không thú vị.
Đồ ăn từng món từng món được bưng lên, Cận Ngôn cúi đầu lột tôm hùm, lột xong liền đặt vào mâm bên cạnh, Chu Thụ thì gắp lấy hải sâm trong chén của Cận Ngôn.
"Tiểu Thụ, con làm gì vậy, sao lại cướp của Ngôn Ngôn? Nếu muốn ăn thì gọi thêm một phần nữa là được, Ngôn Ngôn, con đừng chiều hư nó!" Mẹ của Chu Thụ nhìn thấy màn trình diễn của hai anh em ngồi ở đối diện, vội vàng lên tiếng.
Chỉ thấy Chu Thụ thở dài, bất đắc dĩ nhìn về phía cô, "Mẹ à, Ngôn Ngôn bị dị ứng hải sản."
"Hả?" Mẹ của Chu Thụ sửng sốt, trừng lớn đôi mắt, "Sao có thể như vậy? Mẹ nhớ rõ khi còn nhỏ Ngôn Ngôn thích nhất là ăn hải sản, mỗi ngày còn nháo muốn đi bờ biển bắt cua và tôm tích, lần nào cũng ăn nhiều hơn so với người khác."
Cận Ngôn nghe xong cười cười nói, "Dì nhớ không lầm đâu ạ, khi còn nhỏ con có thể ăn, sau này mới bắt đầu bị dị ứng."
"A nha, thực xin lỗi, Ngôn Ngôn, dì thật sự không biết." Cô suy nghĩ một chút, nhìn về mẹ của Cận Ngôn, "Không đúng a, chị nhớ rõ mỗi lần tới nhà ăn cơm, chị gắp cho cái gì thì Ngôn Ngôn cũng chưa từng để thừa mà."
Mẹ của Cận Ngôn lại lắc đầu, nhìn về phía hai đứa nhỏ, "Mỗi lần đều là Tiểu Thụ gắp đi hải sản trong chén của nó, chúng ta cũng không có cơ hội nhọc lòng."
Cận Ngôn từ nhỏ liền nghe lời hiểu chuyện, ít khi đưa ra yêu cầu gì đó, càng không thích phiền toái người khác.
Cũng may có Chu Thụ vẫn luôn yên lặng nhớ kỹ thói quen cùng sở thích sở ghét của cậu, cũng vẫn luôn sắm vai một người anh trai xứng chức cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Cận Ngôn suốt mười tám năm.
Chu Thụ vui vẻ chịu đựng mười tám năm, Cận Ngôn cũng không nghĩ cùng ai khác chia sẻ bí mật nhỏ chỉ có hai người biết này.
Thấy Chu Thụ bị mẹ của hai người trêu ghẹo đến khụ ra tiếng, Cận Ngôn vội vã chạy ra cứu tràng.
"Con chỉ là không thể ăn hải sản, đối với thủy sản nước ngọt thì không có việc gì, ngày thường ở nhà mẹ làm cá trắm cỏ hay cua đồng thì con cũng ăn không ít."
Chu Thụ nghe xong thì nhướng mày nhìn Cận Ngôn, "Cho nên, Đóa Đóa kỳ thật có thể ăn bánh bao nhỏ nhân thịt cua..."
Hai người nhìn nhau ngây ra một lát, sau đó cùng cười ra tiếng.
Một lát sau, mẹ của Chu Thụ nhìn Cận Ngôn đang ăn cá hồi, hỏi, "Ngôn Ngôn này, từ khi nào con bắt đầu không thể ăn hải sản?"
Cận Ngôn nghĩ nghĩ, hơi hơi cong khóe môi, "Đại khái...!là từ sau khi ca ca phân hóa ạ."
Cậu nói xong thì nhìn sang bên cạnh, vừa vặn mắt đối mắt với Chu Thụ đang ngây người nhìn mình.
Cận Ngôn không nhịn được cười khẽ ra tiếng, thò lại gần bên tai Chu Thụ.
"Đại khái là bởi vì hương vị tin tức tố của anh là muối biển." Cận Ngôn dùng giọng gió nói, "Em quá ghen ghét chúng nó."
Tác giả có lời muốn nói: "Chúng nó", chính là chỉ đám hải sản vạn ác trong biển!.