Bi Thương Ngược Dòng Nước Mắt

Chương 4: Gặp lại




Nói là cuối tuần đi thì còn tận 4 ngày nữa mới đi. Thế nhưng chuẩn bị thì chả mấy chốc đã đến ngày để khởi hành. Trước thời gian gấp rút như vậy, Phương Linh đã phải gửi lời đến người thân rồi còn cả những người bạn quen biết của cô nữa. Khó lòng mà có thể nói đi thì sẽ đi luôn. Nội tâm của cô lại mỏng manh rất dễ động lòng, vì thế nên khi đưa cô đi du học dù rất muốn nói sẽ nhớ cô lắm nhưng chẳng ai nói. Chỉ có chúc cô đi đến đó nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt.

Thật ra ban đầu sẽ là đi du học tại Thụy Sĩ, ấy thế nhưng lại đổi hướng vì bên đó áp dụng với kiến thức của Kaylin lúc này thì không đủ. Cô cần học nhảy cấp để đạt đúng với trình độ lúc này của mình hơn. Chính vì thế mà bố cô đã phải cấp tốc điều chỉnh lại để trường đại học Amherst kia duyệt hồ sơ của con gái ông sớm nhất có thể.

Từ Việt Nam qua Mỹ cũng khá lâu nên tuyến đường bay rất dài và mệt. Đây cũng là lần đầu tiên cô đi một mình mà xa tới vậy. Đã lớn đến vậy rồi nhưng cô luôn đi cạnh bên bố mẹ hoặc cùng với bạn bè. Cô thật sự đúng định nghĩ của một tiểu thư được bao bọc quá kĩ, đến khi tự bước ra ngoài đời thì vẫn còn nhiều bỡ ngỡ chưa thể thích nghi kịp. Dù đang ở trên chiếc máy bay hạng thương gia, điều kiện đầy đủ nhưng lại vẫn cảm thấy lo lắng mà ngồi cắn môi rất lâu.

Phải di chuyển thêm hai chuyến bay nữa thì mới đến được Mỹ. Nét mệt mỏi hiện lên trông thấy trên gương mặt của cô. Nặng nhọc kéo theo tận ba chiếc vali to dùng. Phải nhờ đến sợ giúp đỡ của nhân viên trên san bay thì Phương Linh mới có thể di chuyển được tới xe riêng của nhà đang đợi ở ngoài.

Tuy là ở kí túc xá cũng được, nhưng vì bố cô đã chuẩn bị sẵn căn nhà riêng khác cho cô nên là cô sẽ ở nhà riêng thay vì ở kí túc xá.

Vốn là định sẽ đợi tới ngày mai mới đi đến trường để đăng ký học nhưng vì chuyển bay đến nơi thì là buổi trưa ở bên Mỹ, vì thế nên dù mệt mỏi trong người nhưng Phương Linh vẫn quyết định đi tới đó để làm nốt thủ tục cho xong.

Cất đồ trong nhà mới rồi nhà bác tài xế lái xe tới trường. Từ nhà đến trường cũng khá ngắn nên rất nhanh là đã đến nơi.

Dừng trước là ngôi trường đại học của bao sinh viên ao ước để học. Từ cổng trường đã có thể thấy được sự sang trọng của ngôi trường có học phí đắt đỏ ở đây.

Đường đi vào là một lối bê tông trải dài, còn đâu đều là những thảm cỏ xanh mượt tuyệt đẹp. Nơi đây có nhiều những khu vực khác nhau, phân chia bố cục để thuận lợi cho việc học tập của sinh viên. Về việc học tập và rèn luyện ở ngôi trường này thì không có gì phải bàn luận nữa cả. Có điều khiến Phương Linh phải trầm trồ vì ngôi trường khi nhìn qua các nền tảng mảng xã hội đã rất đẹp rồi, nhưng ngoài đời nhìn được cảnh sinh hoạt học tập thường ngày của sinh viên, giảng viên làm cô thấy hứng thú hơn.

Đi tới bộ Tư chính để xin chữ ký. Chỉ là khi cô đi ngang qua hội trường Fayerweather thì lại trùng hợp lúc có đoàn sinh viên có vẻ như đang diễn kịch hay gì đó nên muốn nán lại để xem.



Nhìn từ ngoài với góc độ thoáng qua như cô vừa nãy thì chỉ đơn giản là diễn kịch. Thế nhưng bây giờ thì cô lại thấy khác. Một sinh viên nam lại bị một người sinh viên khác đánh mà không chống cự lại. Những người xung quanh còn vỗ tay cổ vũ. Đây là mặt tốt của ngôi trường chăng? Cô đã nghe nói về ngôi trường có kỉ luật cực kì nghiêm khắc, thế nhưng bây giờ, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì cô cũng không biết phải nói sao nữa. Không phải ngôi trường này chỉ tạo vỏ bọc mà chỉ vì có những sinh viên như kia làm mất uy tín của trường mà thôi.

Vốn tính tình hay giúp đỡ người nên mặc dù biết rõ bản thân mình chẳng thể đánh lại mấy người đó nhưng Phương Linh vẫn cố lao tới còn che cho nam sinh viên kia.

Còn đang định vung nắm đấm nhưng lại khựng lại vì hành động của Phương Linh. Vĩ Thành chỉ vừa nhìn đã kéo cô lên, chưa cần biết cô là ai đã định đánh cô luôn rồi. Phương Linh theo phản xạ nên đã đưa tay để che mặt đi nhưng sao nhanh được bằng ánh mắt những người ở đó.

Vừa nhìn đã nhận ra người mà khiến cho đại ca của chúng mấy ngày hôm nay phát hỏa, vì thế nên một nam sinh viên đã lên tiếng để cho Vĩ Thành biết:

- Anh, đây là con nhỏ lần trước mà cha anh kêu không được động tới.

Vĩ Thành vừa nghe qua liền đưa tay đến kéo Phương Linh lại gần hơn. Khóa hai tay cô ra đăng sau còn dùng ánh mắt như mấy bọn du côn nhìn cô. Phương Linh muốn lùi nhưng không thể lùi. Cô chớp mắt nhìn ra chỗ khác liên tục nhưng vẫn không thể tránh được áp lực trước mắt.

Đưa tay tới bóp lấy hai má của Phương Linh, Vĩ Thành còn dùng giọng điệu đùa cợt để nói:

- Thì ra là thỏ con, mấy ngày không gặp, xem ra khá hơn những gì mà cha tôi nói về em rồi.

Phương Linh không hiểu lắm nhưng cô không dám lên tiếng. Chuyện lần trước cô vẫn chưa quên, đến giờ thấy anh vẫn sợ như lúc đó. Chỉ là lúc này Vĩ Thành chưa có giở trò càn rỡ với cô nên cô vẫn chưa có bị hoảng loạn quá mức.

- Sao nào, không nhớ lúc đó tôi nói gì à?

- Anh... không nên đánh bạn học... Nhà trường phát hiện sẽ phạt rất nặng.



Khó khăn lắm Phương Linh mới mở lời nói ra được một câu, tuy vẫn ấp úng nhưng nó đủ để mấy người ở đây hiểu được. Vậy mà chỉ vừa nghe cô nói xong, mấy người chỗ đó lại cười phá lên làm cô giật mình một phen. Nam sinh viên bị đánh cố gắng chống cự đứng dậy rồi còn tự động cúi đầu chào rồi đi ra ngoài làm Phương Linh không khỏi ngạc nhiên. Cứ như việc bị đánh đó là còn nhẹ vậy.

Đợi cho Vĩ Thành ra lệnh bảo mọi người rời đi để cô và anh ở một mình chỗ này. Khi này mới thấy được vẻ mặt đen tối của anh làm Phương Linh muốn thoát khỏi đây nhanh chóng.

Nhìn hai người lúc này đúng là rất giống một nữ sinh yếu đuối với một tên du côn đầu đường xó chợ vậy. Phương Linh tuy không mặc đồng phục của trường, nhưng từ cách ăn mặc buộc tóc của cô cũng đều ra dáng của một học sinh gương mẫu. Còn con người mặc quần áo đồng phục của trường, nhưng tay, chân, ngực, cổ chỗ nào cũng xăm kín rồi còn khuyên bấm làm ai nhìn cũng thấy rõ được độ ăn chơi và cả sự du côn từ khí chất của anh. Chỉ nhìn thôi cũng thấy giữa Phương Linh và Vĩ Thành, hai người khác xa một trời một vực, không thể so sánh được với nhau.

Tiến đến gần Phương Linh, Vĩ Thành còn ép cô đến gần với trước mặt mình hơn, giữa hai người khoảng cách là rất nhỏ, chỉ hơi thở nhẹ của Phương Linh thì Vĩ Thành cũng có thể cảm nhận được.

- Chuyện hôm đó chưa xong, bây giờ em không định trả nốt bữa tốt đó cho tôi à bé con?

-... Anh mà làm vậy em sẽ báo với hiệu trưởng đó. - Phương Linh siết chặt tay cố tỏ ra rằng mình không sợ trước mặt Vĩ Thành.

Thế nhưng điều này lại khiến anh buồn cười mà gục xuống vai cô cười như được mùa. Nhưng đến khi đứng thẳng lên thì nhìn đôi mắt chim ưng sắp nuốt chửng cô đến nơi thì mọi dũng khí ban nãy của cô đều tiêu tan hết.

- Oh, vậy thì tôi phải đi lao động công ích vì bé con sao? Cũng không sao cả, tôi làm được. Chỉ cần có được cô tiểu thư cao quý đây thì mấy việc nhỏ nhặt đấy có là gì.

Vừa nói xong liền đẩy Phương Linh về dãy ghế. Chỉ một tay có thể khóa chặt được hai chân của cô, anh còn đang định giở trò thì có Hội trưởng Hội học sinh đi đến. Cũng may là được anh ta giải vây cho Phương Linh để cô thoát được Vĩ Thành một lần. Thế nhưng cũng vì thế mà Hội trưởng cũng bị Vĩ Thành dọa cho sợ chạy ngay sau Phương Linh.

Ngồi vắt chân nhìn về khía sân khấu, Vĩ Thành nhếch miệng cười. Nụ cười của anh giống như chuẩn bị bắt đầu cho những câu chuyện không mấy tốt đẹp phía sau vậy. Xem ra lần này Phương Linh không bị dọa sợ nghỉ học thì cũng phải ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian thì mới dám đi học trở lại rồi.