Đầu lưỡi mềm mềm, ươn ướt lướt qua da thịt trắng nõn, trơn mềm của Giang Lâm Vụ, răng nanh cưng cứng nhẹ nhàng cắn vào khung xương trắng nõn, làm cho Giang Lâm Vụ tê rần, run rẩy.
Bên tai là tiếng thở dốc, ấm nóng nhẹ nhàng thổi bên tai nàng giống như đang nổi lên tình nồng ý mật khó nói.
Giang Lâm Vụ chỉ có thể vừa đỡ lấy Bạch Ngọc, mặc hắn gặm cắn người nàng, vừa tập trung lực chú ý niệm Thanh Tâm Quyết đánh vào thần thức của Bạch Ngọc.
Tiết Anh chết tiệt, giở cả thủ đoạn dơ bẩn thế này. Độc tình khó hiểu khó quên, mạnh mẽ ép độc tình ra khỏi có thể thương linh thương cốt sau này không thể tu luyện được nữa, độc tình cũng có thể giải nhưng phải làm để hóa giải.
Cách giải này, làm sao để giải, khiến cho Giang Lâm Vụ rơi vào thế khó.
Thanh Tâm Quyết không ngừng đánh mạnh vào thần thức, Bạch Ngọc dần dần khôi phục lại chút thần trí, cũng ngừng gặm cắn lại.
Hơi thở hắn hỗn loạn, cố gắng ngẩng lên khỏi phần cổ của Giang Lâm Vụ, yếu ớt cất giọng: "Tiên Tôn, đệ tử không thể tuân thủ tốt những gì đã cam đoan với Tiên Tôn, nghe theo lời kẻ xấu mà cậy mạnh. Tiên Tôn cần phải đuổi ta đi? Bạch Ngọc mạo phạm đến Tiên Tôn. Đệ tử đáng chết!" Khóe mắt hẹp dài phiếm hồng, sóng mắt nhộn nhạo.
Loại cảm giác yếu ớt này khiến tim Giang Lâm Vụ đập mạnh. Đứa nhỏ này, từ khi nào lại sợ nàng đuổi hắn đi như thế chứ?
Cuối cùng nàng vẫn âm thầm hạ quyết tâm, độc tình cần phải giải. Bạch Ngọc là người phải gánh chịu hậu quả của việc mạnh mẽ ép linh lực, nàng không thể đánh cược như thế.
Bạch Ngọc là chàng thiếu niên dịu dàng như thế, con cưng của trời, dịu dàng khiêm tốn với người ngoài, không thể chết trẻ như thế.
Nàng nhìn xuống cảm giác muốn tìm Tiết Anh để tát một cái. Trước tiên phải tìm cách giải quyết chuyện này đã.
Giang Lâm Vụ đỡ Bạch Ngọc lên ngự kiếm, nhanh chóng đến chỗ ở cũ của nàng và sư phụ trong rừng.
Cả người Bạch Ngọc nóng bừng đổ đầy mồ hôi, phía dưới cương cứng nín nhịn đến phát đau. Tinh thần vừa mới tỉnh táo lại bị người nữ tử trước mặt này trêu chọc đến ý loạn tình mê.
Tinh thần hắn đã mê loạn, không nhịn được dựa sát vào người Giang Lâm Vụ ngửi ngửi mùi hương trên người Giang Lâm Vụ. Nơi ham muốn ở bụng dưới căng phồng lên, chọc vào sau eo của Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ bỗng cứng đờ người, vệt đỏ bừng chạy thẳng tới mang tai. Khuôn mặt mê ly của Bạch Ngọc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, càng khiến hắn thêm động tình. Hắn hốt hoảng gọi: "Tiên Tôn..."
Khi những sợi dây căng chặt sắp đứt, Giang Lâm Vụ trở tay trói chặt lá bùa lên nơi sắp không khống chế được mà hỏng mất kia của Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc:...
Phi kiếm lắc mạnh, đáp xuống một sườn núi bình thường.
Nếu không có tu vi vô cùng thâm hậu hoặc là linh lực cảm ứng tinh duệ, thì căn bản sẽ không thể phát hiện được nơi này còn cất dấu một pháp trận vô cùng tinh xảo và phức tạp.
Giang Lâm Vụ phất tay cởi bỏ pháp trận cũ, hiện ra một tòa nhà gỗ. Giang Lâm Vụ kéo Bạch Ngọc vào trong một phòng ngủ trong căn nhà gỗ, để hắn dựa vào cạnh giường gỗ.
Bạch Ngọc bị trói, cả người đỏ bừng, đôi mắt hoa đào vốn đã đa tình nay ướt lệ mê ly nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ, giọng nói khàn khàn, nỉ non nói: "Tiên Tôn... Tiên Tôn... Đệ tử..." Dáng vẻ vừa đáng thương vừa bất lực.
Giang Lâm Vụ ngồi xổm xuống, sờ sờ trán Bạch Ngọc, muốn dò xét xem độc tình trên người hắn đã lan đến mức độ nào rồi.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng vừa mới chạm vào giữa trán của Bạch Ngọc, thì hắn như phát điên mà tiến sát đến người nàng. Lúc nam tử đang ở trạng thái vô cùng động tình, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua chạm vào cũng đều có thể khiến họ càng thêm khó khăn, càng thêm điên cuồng.
Động tác này của Bạch Ngọc ngăn cản Giang Lâm Vụ đang dò xét lại. Nàng chỉ có thể thu tay lại.
Bình thường nàng thấy Bạch Ngọc là chàng thiếu niên dịu dàng, ôn nhuận, đoan chính tuấn tú nhưng giờ phút này mặt mũi đỏ bừng, gân xanh nổi đầy cổ, bị tình dục tra tấn đến khổ sở không nói nổi.
Hắn nhắm chặt hai mắt lại, môi mỏng khẽ nhếch đang cố gắng mà chịu đựng.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ mở mắt ra dùng đôi mắt hoa đào ngập nước mà nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ, khóe miệng cong lên.
Nếu không phải độ cong giữa eo và bụng khiến người ta sợ hãi thì chỉ sợ hắn thật sự không thể chịu đựng được.
Giang Lâm Vụ không hiểu được dục vọng ham muốn sắp bùng nổ của nam tử, nhưng trông rất khổ sở.
Giang Lâm Vụ nhìn Bạch Ngọc đang nhắm mắt tựa như hôn mê rất lâu kia nói: "Bạch Ngọc, ngươi chịu được không? Giải độc phải làm, Tiên Tôn đi cưới một cô nương tốt về cho ngươi, sau khi xong thì Tiên Tôn lại độ tu vi cho ngươi bảo vệ linh mạch chủ trong người ngươi. Sau tối nay ngươi cũng đừng phụ cô nương nhà người ta." Nói xong còn hỏi thêm một câu: "Ngươi thích cô nương thế nào? Tiên Tôn cưới về cho ngươi."
Bạch Ngọc bất động, coi như là hôn mê không nghe thấy. Giang Lâm Vụ ghé sát vào lại muốn mở miệng nói.
Bạch Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Lâm Vụ tươi cười rạng rỡ nói: "Tiên Tôn... Ta đau quá... Cởi trói giúp ta được không..."
Giang Lâm Vụ nhìn thấy Bạch Ngọc bị buộc chú đến mức làn da phiếm hồng, cúi đầu tháo bỏ chú cho Bạch Ngọc, không biết, Bạch Ngọc đang nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ, trong mắt lộ vẻ mờ ám, tham lam.
Mới vừa cởi ra, cánh tay đầy lực của Bạch Ngọc ôm lấy phần eo mềm mại của Giang Lâm Vụ, đẩy nàng nằm ra đất. Bạch Ngọc đột nhiên xoay người ở trên, tay chân lại chống ở hai bên Giang Lâm Vụ tựa như nhà giam vô hình, để nàng chặt chẽ gắn vào phía dưới.
Bạch Ngọc cong môi cười, rõ ràng hắn đang cười, nhưng trong đôi mắt hoa đào lại tối tăm, điên cuồng, hắn mở miệng nói: "Thích người như Tiên Tôn."
Bạch Ngọc chỉ hận bây giờ không thể làm chết Giang Lâm Vụ, nàng thế mà lại muốn giao nữ tử khác đến cho hắn. Tuy nói là dự kiến được chuyện sẽ như thế nhưng vẫn khiến Bạch Ngọc tức đến không chịu được.
Giang Lâm Vụ không thể tin được mở to mắt nhìn. Nàng nằm trên mặt đất, Bạch Ngọc lại dựa vào việc mình là nam nhân nên đè ép Giang Lâm Vụ dưới người mình. Không đợi nàng phản ứng thì đã cắn lên đôi môi đỏ mọng của Giang Lâm Vụ, mạnh mẽ ma sát, gặm cắn.
Lần đầu tiên vào lúc Giang Lâm Vụ tỉnh táo bị nam nhân cưỡng hôn, đôi môi mềm mại, ướt ướt dựa sát nhau, rất mềm...
Bạch Ngọc thừa lúc Giang Lâm Vụ say mê cố gắng cạy mở răng nàng, lưỡi to cuốn lấy lưỡi của nàng mà mút vào, gặm cắn.
Bạch Ngọc hôn không dịu dàng giống như hắn ngày thường, nhiệt tình mà mạnh mẽ. Hơi thở của hai người giao nhau.
Bạch Ngọc tùy ý đoạt lấy từng nơi trong miệng của Giang Lâm Vụ, đầu lưỡi hệt như con rắn nhỏ tùy ý đảo qua vành tai, phần cổ mẫn cảm của nàng, vật cứng dưới thân không nhịn được mà cọ xát vào đùi của Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ bị hôn đến mơ màng nhộn nhạo... Vật cứng cách một lớp vải mỏng cọ cọ vào bắp đùi của nàng thì nàng mới tỉnh táo lại.
Giang Lâm Vụ đẩy Bạch Ngọc đang dựa sát vào mình ra, nghĩ hắn bị độc tình mê hoặc làm mấy chuyện điên rồ, đưa tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú, đỏ bừng của hắn, hô to: "Bạch Ngọc! Bạch Ngọc! Dừng lại!"
Bạch Ngọc nghe thấy, nhưng hắn không muốn dừng, tập trung thỏa sức mà đùa giỡn. Hắn chờ ngày này lâu lắm rồi, nhẫn nhịn rất khổ. Vì khát vọng tình dục của mình mà hắn nguyện rơi vào trầm luân. Nhìn không thấy phía dưới khuôn mặt dịu dàng đang lộ ra vẻ say mê, chấp niệm.
Sau khi hôn môi xong, hai người đều thở dốc.
Bạch Ngọc cúi đầu nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ buồn buồn nói: "Chỉ cần Tiên Tôn. Ta chỉ muốn Tiên Tôn. Nếu như là những người khác ta tình nguyện chết đi." Lời nói tuy nhẹ, nhưng lại lộ ra sự kiên định không thể nghi ngờ gì.
Giang Lâm Vụ hiểu được ý nghĩ của Bạch Ngọc. Hắn dịu dàng khiêm tốn nhưng khi đụng chuyện lại rất bướng bỉnh và cố chấp. Bạch Ngọc không muốn nhận những người khác kia, hắn thật sự sẽ cầm dao cắt lấy cổ mình. Cả người Giang Lâm Vụ run lên.
Nàng cũng không phải thật sự chán ghét Bạch Ngọc, đối với Bạch Ngọc, nàng thật sự rất thích. Chàng thiếu niên sáng ngời, dịu dàng đoan chính. Người như Bạch Ngọc tựa như một khối ngọc thạch trong sáng không chút tỳ vết, tỉ mỉ, dịu dàng trang nhã.
Ngọc đẹp thì dù có điêu khắc thế nào, chỉ cần không phải đồ nát, thì đều sẽ là ngọc đẹp vừa sang vừa quý.
Mà Giang Lâm Vụ không muốn Bạch Ngọc đi trên con đường phá ngọc kia.
Nàng ôm lấy mặt của Bạch Ngọc, nói: "Tiên Tôn bằng lòng. Nhưng chỉ một lần."
Trên mặt Bạch Ngọc hiện lên ý cười vì thực hiện được mong muốn, nên lựa chọn xem nhẹ câu phía sau. Từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống người Giang Lâm Vụ.
Đêm còn dài...