Ngọc Thái phi nâng cằm lên, tay đỡ trên bàn, vẻ mặt nghi ngờ nhìn trên bàn thật dầy một chồng sách, cũng không phải bởi vì công vụ phức tạp mà tâm thần không yên, thật sự là suy nghĩ không ra tâm tư hoàng đế, mới vạn phần bất an.
Sự việc kia, bệ hạ đích thị là nghĩ muốn đi làm, trước chuẩn bị xong mấy cuốn sách này cho nàng xem, hắn đã trù bị chuyện này hiển nhiên không phải là một sớm một chiều. Chỉ bất quá tại sao chọn người thi hành là nàng?
Khỏi phải nói nàng chỉ là một nữ lưu, chỉ sống trong cung còn chưa quen cuộc sống nơi đây.
Loại cơ mật này phòng nàng còn không còn kịp nữa, Nhan Hi làm sao lại mới chỉ nghe nàng nói “Nguyện ý thần phục”, đã dễ dàng giao cho nàng đâu.
Hắn thật không sợ nàng lâm trận quay giáo, đem những đồ này giao cho Hòa Thạc vương gia đòi phần thưởng sao?
Ngọc Thái phi nhớ tới lúc này tình cảnh mờ mịt, đời này ý niệm lớn nhất chính là nghĩ một ngày kia có thể còn sống đi ra từ hoàng cung lãnh băng kia, có thể tự mình xen lẫn trong dân chúng mà đi, vài ngày nữa sẽ được như thế, làm sao cũng không ngờ tới, khổ tâm bố trí mấy năm, thế nhưng đã khinh địch như vậy. Lúc trước làm hết thảy bởi vì mục đích này, cuối cùng đạt tới mà mất đi ý nghĩa, nàng cao hứng làm sao nổi, những mục đích còn chưa đạt tới nàng cũng không nguyện buông tay.
Ngọc Thái phi nhẹ khẽ vuốt hai má mình vẫn mềm mại bóng loáng, đột nhiên cảm giác được an ổn sống thật mong manh, vô tình đã rơi vào nguy cơ trùng trùng, làm sao đều không thể hoàn toàn bỏ đi được.
Có ai có thể tin tưởng nàng, lại có ai có thể giống như Tuyết tỷ tỷ tâm mong đợi nàng sống tốt, đem mạng cũng bỏ cho nàng?
Không muốn nghĩ nhưng ý niệm trong đầu vào lúc này cứ nhảy lên trong lòng của nàng, bệ hạ có thể đem bí mật như vậy giao cho nàng làm, muốn lợi dụng tình thân tỷ muội của nàng cùng Tiểu Đào Nhi, hay là thật xem thấu bản tính nàng che giấu đi, nhìn thấy thực lực của nàng, mà muốn đem nàng vào trận doanh của mình?