Trúc Diệp Đồng cảm động nắm chặt tay phu quân, mặc dù kể từ khi lập gia thất tới nay Nhan Dung vẫn như vậy cẩn thận để ý nàng, một lần lại một lần đem ấm áp tới bao trùm nàng tâm hồn cô tịch nhiều năm, nàng vẫn nhịn không được vì Nhan Dung hành động tỉ mỉ che chở nàng trong lòng bàn tay mà thật sâu cảm động, cuộc đời này đã là hạnh phúc đối với nàng.”Phu quân, nếu Thất đệ an bài cái gì, đám thị vệ giả trang thành Vi Vi, ta đoán nhất định là liên quan đến đệ muội, chúng ta hay là trở về nhìn xem có thể giúp cái gì hay không, cứ như vậy trốn đi ra ngoài, ta thật tâm không an.”
“Đợi lát nữa đưa nàng đến chỗ an toàn, ta sẽ trở về tham gia náo nhiệt.” Đem Trúc Diệp Đồng ôm vào trong ngực, Nhan Dung vẫn còn hài hước vỗ vỗ vai của nàng, “Tiểu Đồng ngoan, nàng bụng hiện tại lớn như vậy, sẽ không chịu được sơ xuất, lần trước Thái tử một phen mê hương đã bị mất một tiểu sinh mạng, nếu như chuyện như vậy phát sinh ở trên người của nàng, phu quân ta chắc là sẽ nổi điên, để tránh cho loại tình huống đó phát sinh, hay là trước đem nàng giấu đi, đây cũng là chuyện tốt.”
“Sẽ không có nguy hiểm sao.” Thở dài, Trúc Diệp Đồng cúi đầu trầm ngâm, “Tại sao Vi Vi cứ gặp nhiều kiếp nạn như vậy, từng đợt từng đợt không dứt, may là có Thất đệ che chở, nếu không, ta thật không dám tưởng tượng.”
Nhan Dung phụ họa gật đầu, “Này chính là mạng số, lão Thất nhất định là phải vất vả cho đến khi tóc trắng xoá hàm răng rơi sạch mới xem là hết chuyện, nàng cũng không cần cảm thán, ta thấy Thất đệ rất hưởng thụ a, hắn nếu không thích làm chuyện gì nàng lấy cái chết kề vào cổ hắn cũng không quản, nhìn hắn bố trí như vậy, một bụng ý nghĩ xấu rốt cục có đất phát tiết.” Vỗ về Trúc Diệp Đồng, Nhan Dung vẻ mặt trước nay chưa từng có nghiêm túc, nhìn nàng trái tim nhảy phù phù còn tưởng rằng hắn muốn chuyện gì làm cho người ta phải đỏ mặt tim đập.
Ai ngờ, Nhan Dung nín thật lâu mới cực độ trịnh trọng hỏi, “Tiểu Đồng, phu quân cùng lão Thất ai mới là một nam nhân bình thường.”
Trúc Diệp Đồng, rất thảm thiết một lần nữa phun ra nước trà trong miệng, cũng ho khan không ngừng, hơi nước trong suốt ai oán trong mắt đọng lại nhìn Nhan Dung, “Phu quân, huynh đệ các người là cá mè một lứa.”
Năm mươi bước cười một trăm bư