“Vậy chào tạm biệt quý phi nương nương.” Ngọc Thái phi thong dong phất tay một cái.
Tô Bối Nhi nhảy lên nóc cung điện, như chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại hắng giọng hỏi, “Ngọc Thái phi, ta sau này còn có thể tới tìm ngươi được không?”
Vui sướng đột nhiên gật đầu, “Ta lúc nào cũng đợi.”
Khi than ảnh Tô Bối Nhi biến mất ở một mảnh trong màn đêm, Ngọc Thái phi vẫn không quên nhìn lên bầu trời, “Tuyết tỷ tỷ, là tỷ nghe được Ngọc Nhi cầu nguyện, cho nên đem vị Chiêu Dương quý phi này đưa đến trước mặt của ta sao? Ngọc Nhi nhất định sẽ không để cho tỷ thất vọng, sẽ nắm bắt thật tốt cơ hội lần này.”
Nhược nhi tỉnh lại trên mặt đất bò dậy, “Nô tỳ làm sao ngất ở chỗ này rồi? A!” Nhỏ giọng kinh hô, rồi che miệng lại, mới vừa trước khi té xỉu nàng thật giống như nhìn thấy một hồng y nữ quỷ tóc tai bù xù đứng ở trên nóc cung điện, lạnh lùng nhìn nàng con ngươi phiếm hồng quang thật là đáng sợ, “Nương nương, Thái phi nương nương…”
“Gọi cái gì?” Ngọc Thái phi liếc cung nữ một cái, không chút hoang mang uống trà, nhìn phong cảnh —— mậc dù trừ sao ra cái gì cũng không đẹp mắt .
“Nô tỳ thấy được… thấy được…”
“Nhược nhi! ! !” Ngọc Thái phi chặn lại cung nga đang thất kinh, “Ở nơi này không thể nói lung tung, cẩn thận tai vách mạch rừng, lỡ bị ai nghe được coi chừng ăn đòn.”
Nhược nhi lập tức im miệng.
Ngọc Thái phi cũng không để ý xem cung nữ như thế nào nữa, thần sắc đã vui vẻ hơn rất nhiều, rất nhiều…
Đào Tiểu Vi khi tỉnh lại đã nhìn thấy Nhan Hi đang an vị bên người nàng xem tấu chương.
Gần đây hắn có rất ít thời gian xem sách, phần lớn là phê duyệt tấu chương, Đào Tiểu Vi không biết bên trên tấu chương viết đến tột cùng là cái gì, nhưng mỗi lần Nhan Hi xem, gương mặt trong trẻo lạnh lùng càng lộ ra vẻ bén nhọn, bên trên khẳng định không phải là viết cái gì làm cho người ta vui vẻ rồi.
Bảo tọa hoàng đế này Nhan Hi làm cũng không thoải mái, không biết tại sao Đào Tiểu Vi trong lòng chính là có thể cảm giác được.
Nhan Hi đã phát hiện nàng tỉnh giấc, “Vi Vi, tỉnh sao? Có muốn uống nước không?”
“Ta không khát.” Đào Tiểu Vi ngồi dậy, ôm lấy cánh tay Nhan Hi nhẹ nhàng nói, “Chàng đã bảy ngày không có lên triều, chỉ ở nhà phụng bồi ta, như vậy có sao không.”