“Làm sao lại chê cười đâu.” Ngọc Thái phi không đồng ý lắc đầu, “Theo ta được biết, bây giờ cả hậu cung Yến quốc, người là cung phi phẩm cấp cao nhất, duy nhất quý phi, cơ hồ chỉ có hoàng hậu mới trên người, chớ xem thường.”
“Vậy thì như thế nào? Hừ, Hoàng thượng căn bản là không cần, hắn không chịu trở về hoàng cung, không chịu nhìn ta một lần, trong lòng của hắn cũng chỉ có Đào Tiểu Vi, làm sao cũng không xóa mất.”
Ngoài ý muốn nghe được tên tam muội tên từ trong miệng Chiêu Dương quý phi, Ngọc Thái phi ánh mắt thay đổi lại không nói thêm gì nữa, rót cho Tô Bối Nhi một ly trà, “Quý phi nương nương, đừng uống, rượu vào khổ tâm, không có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, người nên nghĩ chính là ngày sau cuộc sống phải tiếp tục như thế nào.”
“Ta không biết.” Tô Bối Nhi phiền não lắc đầu, “Thật không biết.”
“Không thể làm như vậy được.” Từ trong lòng ngực móc ra một cây lược gỗ đào, đi tới bên cạnh Tô Bối Nhi, tự mình vì nàng ta chảy lại mái tóc lộn xộn, “Nữ nhân, nhất là nữ nhân trong cung, dung mạo là tối trọng yếu, người đầu tiên phải biết yêu quý mình mới có thể nhận được cơ hội từ người khác.” Khi Tuyết tỷ tỷ còn tại thế, tỷ muội các nàng thường xuyên chảy tóc cho nhau, đến nay không có ai biết tay nghề của nàng cũng rất khéo, búi tóc phức tạp hoa lệ được nàng làm đẹp hơn cả các cung nữ quen làm, chỉ bất quá, kể từ khi Tuyết tỷ tỷ không ở cùng, Ngọc Thái phi cũng không có cơ hội vì ai buộc lên tóc dài.
Tô Bối Nhi tóc không dài cũng không ngắn, muốn búi đẹp cũng không phải dễ, Ngọc Thái phi kiên nhẫn từng vòng từng vòng quấn quanh lấy, cho đến khi xuất hiện một búi tóc kiểu cung đình cao quý trang nhã, thậm chí, nàng còn từ trên đầu của mình lấy xuống trâm cài do tiên hoàng ngự tứ, cắm vào búi tóc của Tô Bối Nhi, nâng má nàng ta, giống như thưởng thức một trân bảo rồi cười híp mắt, “Tuyệt sắc mỹ nhân, cho dù ở trong vạn người cũng không thể che hết đi sự đẹp đẽ sáng chói này, Chiêu Dương quý phi là nữ nhân mỹ lệ nhất trong hoàng cung Yến quốc, cho dù Tuyết tỷ tỷ của ta còn trên đời, sợ là cũng bị sự mỹ lệ của người mà e thẹn.”
Nữ nhân nào không thích được khen đâu? Cho dù là lạnh lùng như Tô Bối Nhi, khi nghe được Ngọc Thái phi khen tặng phát ra từ nội tâm, nàng cũng nhịn không được trong lòng cũng mềm xuống và hưởng thụ, “Ngươi cũng rất đẹp nha.”
“Không, già rồi, già rồi.” Ngọc Thái phi mỉm cười khiêm nhường, theo thói quen vuốt mái tóc mây, hàng vạn hàng nghìn phong tình không cần phải nói, ngay cả Tô Bối Nhi cũng bị tư thái này hấp dẫn.
Nữ nhân, có thể đẹp từ trong xương lộ ra ngoài như Ngọc Thái phi đã được coi như là một loại cực hạn rồi…