Thái tử giờ phút này là người khó xử nhất.
Tiên hoàng đem ngôi vị hoàng đế không truyền cho Thái tử, mà truyền cho Thất điện hạ Nhan Hi, mà Thất điện hạ tuyệt nhiên không chấp nhận, tuyệt tình đi, ai lên ngôi vị hoàng đế cũng chẳng thèm ngó tới. Các trọng thần vây quanh ở một chỗ khẩn cấp thương thảo đối sách, từ những thì thào của bọn họ, chúng hoàng tử đều có thể nghe được, đó là đang thương nghị như thế nào tới cửa thuyết phục duệ Vương gia thay đổi tâm ý.
Thái tử vẫn thẳng tắp quỳ ở nơi đó, từng làm thái tử một nước, nhưng giờ không ai để ý tới. Tiên hoàng băng hà, nên là hắn đăng cơ làm đế, lại bị một tờ di chiếu làm nát bấy. Phụ hoàng, hắn thà rằng đem ngôi vị hoàng đế áp đặt cho Thất hoàng tử Nhan Hi căn bản không muốn thừa kế, cũng không nguyện để cho hắn, một Thái tử danh chánh ngôn thuận nhận được sao?
Hắn làm gần hai mươi năm Thái tử, từ lúc còn rất nhỏ, đã có người nói cho hắn biết phải lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, không gián đoạn học tập, cẩn trọng xử lý triều chánh, vắt hết óc cùng phụ hoàng phân ưu, không tiếc bất cứ giá nào đem mình biến thành mạnh mẽ hơn. Đây hết thảy cũng là vì một ngày nào đó, có thể chuẩn bị chu đáo đi lên ngôi vị hoàng đế, mở một thịnh thế tân triều thuộc về chính hắn.
Hôm nay, đây hết thảy đã bị ý nghĩ bộc phát phụ hoàng trước khi lâm chung hoàn toàn đánh nát.
Người không muốn làm hoàng đế lại buộc hắn làm, đối phương còn không cảm tạ.
Làm cả đời người chuẩn bị cho ngôi vị hoàng đế, lại bị đặt xuống ở một góc không người nào chú ý, thật đau thấu tận xương.
Phụ hoàng, lão thật là phụ hoàng tốt, cho hắn hy vọng lại đích thân đem đánh nát, thật là phụ hoàng tốt.
Nếu là như vậy, hắn tại sao còn muốn tuân theo di chiếu, trơ mắt đem vinh quang vốn thuộc về hắn bị đoạt đi.
Thái tử đứng lên, xoay người liền đi.
Bao nhiêu năm bỏ ra tâm huyết, quyết không thể cho nó chảy về hướng khác.
“Thái tử điện hạ, ngài đi chỗ nào nha?” Quý Hỉ thanh âm lanh lảnh kéo lại lực chú ý của mọi người.
Thái tử cũng không quay đầu, ở dưới trời chiều, bóng dáng của hắn bị kéo ra thật dài, biến hình vặn vẹo.
“Không nên gọi ta là Thái tử, xưng hô thế này vĩnh viễn không còn tồn tại.”
Quý Hỉ trong lòng lại hiểu theo ý khác, đúng là bây giờ đã định tân hoàng, nếu gọi Thái tử tiền triều là thái tử, quả thật có điểm không thích hợp lắm, cho nên cơ trí sửa lời nói, “Đại hoàng tử, lúc này còn muốn ngài tới chủ trì đại cục.”
Đại hoàng tử ba chữ càng thêm đau nhói tâm Thái tử, phảng phất trong nháy mắt, thế giới của hắn long trời lỡ đất mất đi thăng bằng, cũng tìm không được chỗ đặt chân, “Ta có tư cách gì tới chủ trì đại cục, tân hoàng là Thất hoàng tử, các ngươi tìm hắn đi.”