Đúng là tĩnh lặng trước cơn bão lớn, vô luận là trong kinh thành, hay là bên trong quân doanh của Nhan Hi, đều đầy dẫy một cổ không khí yên tĩnh nói không ra lời.
Thái tử bệnh lâu không khỏi, hoàng đế đặc biệt sai một đội ngự y thường trú ở phủ thái tử trị liệu, nhưng tin tức đưa về trong cung vẫn là ngày qua ngày càng thêm trầm trọng, không thấy khởi sắc.
Vất vả lâu ngày thành ra kiệt sức, tâm tình uất ức bệnh tình chợt tốt chợt xấu chính là nguyên nhân chính. Hoàng đế cũng từng đích thân đến thăm mấy lần, thấy Thái tử mặt xanh xao cùng thân thể gầy yếu, lão mới tin hắn không phải là đang giả bộ bệnh.
Dù sao cũng là nhi tử lão sủng ái mấy chục năm nay, mặc dù lúc trước đối với hắn vừa giận vừa tức, nhưng khi gặp bộ dạng này của hắn, tâm hoàng đế cũng phải mềm nhũn, lão phái người đưa tới dược vật quý hiếm, chỉ cần trong quốc khố có, bất kể bao nhiều trân quý, Thái tử cần thì ngày thứ hai liền sẽ xuất hiện ở phủ thái tử.
Trong khi đó, trong cung đồn đại lên bốn phía, nói là Tam hoàng tử làm Thái tử tức đến bệnh nặng, lại còn ở trong bóng tối nói xấu, hận không được nhất thời nguyền rủa chết thân ca ca của mình. Ai cũng biết Nhị hoàng tử Nhan Dung xuất thân không cao, nếu như Thái tử xảy ra chuyện gì, ngồi thu ngư ông thủ lợi duy chỉ có Tam hoàng tử Nhan Sóc mà thôi.
Cung nữ truyền nhau, thái giám truyền nhau, cả các tần phi cũng truyền lời đi đồn này, hoàng đế bất kể đi tới chỗ nào, cũng có thể nghe những âm thanh khe khẽ nói chuyện, thật muốn tìm theo tiếng nói kia, nhưng cái gì cũng không phát hiện được. Trong lòng mỗi người ai cũng suy đoán, cái này làm sao có thể đề phòng, duy chỉ có là không thể nói trước mặt Hoàng thượng, trừ phi những nô tài này không cần mạng sống của mình nữa.
Hoàng đế nhìn về phía Nhan Sóc, ánh mắt cũng biến thành là lạ, hắn không bằng Thái tử nói năng nho nhã khôi hài, không giống Thái tử có thể chuẩn xác tính toán đến trong lòng lão đang cất giấu ý nghĩ gì, hôm nay trên triều chánh cũng không có đại sự gì, các bộ quan viên đem công văn Yến quốc xử lý ngay ngắn rõ ràng, mặc dù mỗi ngày vào triều Nhan Sóc vẫn đứng ở đầu tiên trong hàng ngũ quan lại, nhưng cơ hội lên tiếng xác thực rõ ràng không có. Hình ảnh thái tử lại dần dần hiện ra trong lòng hoàng đế, Nhan Sóc căn bản không cách nào thay thế được.
Chiến sự tiền tuyến đã xong, năm nước liên minh đã lui quân, có thể nói không hao tổn binh tướng, Thất hoàng tử Nhan Hi chỉ dựa vào uy danh đã hoàn toàn đem chiến sự trừ khử, mọi người trên dưới không khỏi cùng khen ngợi, mọi người nhiệt liệt ngóng nhìn Thất hoàng tử trở về, nhưng chậm chạp không thấy động tĩnh, tin tức luôn được truyền về, nghe nói Thất điện hạ đã hạ lệnh đem hai vạn quân đội trú đóng ở thị trấn nhỏ cách kinh thành còn hai trăm dặm.