Hai mươi mấy vạn đại quân cùng đi trên một đường, họ chia nhau ra thành nhiều nhóm nhỏ hơn, di chuyển rất trật tự, đi đến nơi trấn thủ của đội nào thì đội đó sẽ ở lại nơi đóng quân. Người càng đi càng ít, tốc độ tương đối càng lúc càng nhanh, đến cuối tháng thì khoảng cách đến kinh thành chỉ còn không đến tám trăm dặm. Quân đội bên cạnh Nhan Hi cũng chỉ còn có nội thị doanh của kinh thành khoảng hai vạn người.
Thư khen ngợi và chúc mừng của các vương tôn công tử và đại thần thậm chí là thư mời dự tiệc cùng lễ vật đã trước một bước gởi đến rất nhiều, Cửu Đĩnh đã thay Nhan Hi nhận một cách rất chừng mực, nhưng danh mục quà tặng cứ tăng lên vùn vụt, chẳng còn xe ngựa để chở về, hắn không biết làm thế nào để đưa về cho chủ tử. Hắn trăm phần trăm khẳng định, Nhan Hi sẽ không vui khi nhìn thấy những thứ này, không chỉ có như vậy, Nhan Hi còn có thể ra lệnh bỏ lại tất cả những thứ này bên đường. Trước đây đều là trực tiếp đưa đến Duệ vương phủ, có quản gia phụ trách xử lý, thích đáng lại chu đáo, cũng không làm Nhan Hi có cảm giác khó chịu, mà các đại thần cũng mặt mày vui vẻ.
Xem ra, quản gia mới là cao nhân bất lộ tướng, nhìn lão bình thường cười cười ngây ngô, thân hình mập mạp phúc hậu, mà kỳ thực lão mới là người nắm mọi ngân khố trong toàn bộ Duệ vương phủ, Nhan Hi có lão cũng sẽ không phải phiền nhiễu vấn đề này. Cửu Đĩnh một bên ai thán, một bên hắn phải đang phân loại cả núi thiếp mời cùng thiếp chúc mừng để đưa đến Nhan Hi, vẻ mặt xám xịt cúi đầu, chờ chủ tử không nhịn được tiếng hừ lạnh, thì sau đó hắn lại phải ôm hai núi thư này đi ra ngoài.
Cửu Đĩnh tốt số, đến khi hắn đem vào lễ thiếp là vừa lúc Vương phi đang cùng chủ tử uống trà ngọ thiện. Đào Tiểu Vi hiếu kỳ nhìn Cửu Đĩnh đang cầm một khay lễ thiếp, nàng vẫy tay để hắn đem đến, còn trên bàn phía sau nàng, người nào đó đang dán mắt vào một quyển sách.
“Người xấu, thật nhiều lễ vật nga, chàng có muốn san hô, mã não, phượng hoàng, còn có trân châu, quần áo, oa, ở đây còn có người tặng ngựa, lừa, ừ, cái này lợi hại hơn, năm trăm mẫu ruộng tốt. . .” Đào Tiểu Vi đang vui vẻ, bỗng nhiên nàng đem một tấm lễ thiếp trong đó ném tới bên cạnh Nhan Hi, “Mỹ nữ mười người, chặc chặc, Vương gia, người đúng là rất tốt số nga.”