Oán hận dùng sức giậm chân, Tô Bối Nhi mắt đẹp chống lại đôi mắt lạnh của Nhan Hi.
"Quy tắc trò chơi do ta định ra, đừng quên thê tử của ngươi còn đang trong tay ta, ngày hôm nay nhiều người như vậy, ta cũng không có tâm tình cùng ngươi nói chuyện, Nhan Hi, ngươi hãy chờ, tiếp theo, ngươi phải một mình đến theo ước định, bằng không, Tô Bối Nhi xin thề, ngươi vĩnh viễn cũng không gặp lại Đào Tiểu Vi." Nói cho hết lời, nàng xoay người, không chút do dự từ vách núi bay xuống, trong khoảnh khắc, đã bị tuyết dày đặc bao phủ, cũng nhìn không thấy thân ảnh.
"Nàng ta tự sát sao?" Nhan Dung ngồi xổm xuống, vị trí Tô Bối Nhi mới vừa rồi đã đứng, nghiêng thân nhìn xuống.
"Nàng ta không phải nói còn muốn cùng Gia gặp một lần nữa sao? Sẽ không nhảy xuống đi tìm chết chứ?" Cửu Đĩnh cũng nằm úp sấp xuống nhìn, thế nào đều không nghĩ ra, một người nếu là từ đây nhảy xuống, còn có thể dùng biện pháp nào bảo trụ tính mệnh.
Trúc Diệp Đồng thở dài.
"Cửu Đĩnh, người an bài ở đâu?" Nhan Hi chậm rãi đem nhuyễn kiếm trở lại bên hông.
"Gia, mai phục tại dưới vách núi, nhân thủ cũng đã an bài hảo, ngài yên tâm."
"Đi!"
Âm thanh như tiếng sấm rít gào từ vách núi truyền đến, "Còn chạy đi đâu? Các ngươi đem sân nhà của ta, làm bẩn như thế, không quét tước sạch sẽ đã muốn đi? Đợi lát nữa thê tử nhà ta, lại bức ta đến làm việc cực nhọc này a."
Chỉ thấy một người nam nhân nhanh nhẹn, trên lưng mang củi, theo vách đá trơn tuột nhảy lên đến, hắn khuôn mặt đều là râu dài hình quai nón, che lại dung mạo, mà phía sau hắn, còn theo một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, tay trái cầm một con gà rừng, tay phải là con heo rừng bị trói thành hình dạng cái bánh chưng, cũng không biết dùng biện pháp gì, hai người leo lên không hề khó khăn, băng tuyết bao trùm vách núi, dưới chân bọn họ đi như giẫm trên đất bằng.
Thủy phu nhân từ trong phòng đi tới, tay chống thắt lưng, kiễng chân, ngón tay ngọc điểm trụ mũi đại hồ tử (ông chồng nhiều râu của bà ấy), "Tướng Công này, người ta là vì nương tử nhà mình, mới giận dữ giết người, ngươi không thể ít thét to vài tiếng sao, để đoạn tình cảm tuyệt mỹ cảm động này được tiếp tục chứ?"
Nghiêng nghiêng đầu, cười cộc lốc , đại hồ tử nói, "Ta không phải là gọi bọn hắn quét tước, cũng không quá hung a."
"Việc này gọi Thủy Bảo Bảo cùng Thủy Bối Bối đi làm thì tốt rồi." Bị điểm tên, thiếu niên tên Thủy Bảo Bảo cùng vị tiểu cô nương Thủy Bối Bối song song ai oán. Mẫu thân cũng quá hay làm phúc a, mỗi lần đều thích đem loại sự tình này ném tới trên đầu huynh muội bọn họ.