Nhan Hi buồn cười mà thu lại nụ cười cùng âm thanh trong veo lúc nãy.
Nàng lấy tay quẹt lên mắt làm tan đi giọt nước ướt trong suốt, nàng thở dài một hơi nói, "Người xấu, sau này ngươi không nên hơi một tí lại dọa người a."
Nàng trước đây thế nào mong đợi ngày Nhan Hi cũng biến ra ôn nhu như thái tử đâu? Thực sự là không thể nói được, nếu như Nhan Hi thực sự biến thành cái dạng này, sợ rằng người không thích ứng được là nàng a.
Nàng chính là thích một Vương gia lãnh khốc như thế này.
Hai người ngây người trên cây hơn nữa ngày, trong lúc đó quả nhiên như lời Nhan Hi nói, vài đội người ngựa lục tục đi qua, trong đó còn có hai nhóm chưa nói lời nào, lại nhảy vào nhau đấu võ, đao, chủy thủ, trường kiếm cùng ám khí bay đầy trời, có mấy lần nguy hiểm gần như bay trúng nơi bọn họ đang ẩn thân, Nhan Hi tiện tay từ trên nhánh cây bẻ một đoạn, hời hợt đảo qua, thuận thế đem ám khí hình thù kỳ quái đang bay đến đẩy qua một bên.
Đào Tiểu Vi gắt gao cắn môi không dám phát ra tiếng, từ đầu đến cuối nàng không dám nhìn thẳng chỉ nhắm mắt lại, miễn cho lại bị dọa đến phải hét ầm lên.
Rốt cục, trong rừng cây lần thứ hai khôi phục lại yên tĩnh, Nhan Hi sờ sờ tóc nàng, ghé vào bên tai nàng nói, "Vi Vi, tất cả đều chết sạch, không có gì đáng sợ nữa, mở mắt ra."
Trong không khí còn lưu lại dày đặc mùi máu tươi, Đào Tiểu Vi dạ dày một trận co rút, gần như muốn nôn ra.
Nhan Hi mặt không đổi sắc, thản nhiên nói, "Thế nào, vừa nhìn có phát hiện cái gì không?"
Nàng lắc đầu, chân đều bị dọa đến mềm nhũn làm sao có thời giờ suy nghĩ.
Nhan Hi lại vuốt tóc nàng, "Vi Vi, ngươi giữ ở trong lòng tình cảm đối với quốc gia nhưng cũng không phải tại bất luận thời điểm nào cũng bày ra được, tỷ như chuyện ngày hôm nay, theo lý giải đơn thuần của ngươi là thân nhân vì tưởng niệm ngươi mà cố ý đến yến quốc đón ngươi sao?"
Nàng không rõ ý tứ của hắn, ngây người nhìn mắt hắn.
"Ngươi suy nghĩ như vậy vì ngươi quá đơn thuần, người ngươi quan tâm tàn sát lẫn nhau, ngươi ở chính giữa vì vậy khó xử. Thế nhưng, người bên ngoài có nghĩ như ngươi không." Hắn giúp Đào Tiểu Vi nắm lại thật chặt áo choàng bị gió thổi mở, tiếp tục nói, "Những lời này vốn ta không nên nói cho ngươi nghe, thế nhưng không đánh thức suy nghĩ hỗn loạn của ngươi, ngươi liền lại muốn dựa theo ý mình mà làm, Vi Vi, tạm thời đem lập trường của ngươi toàn bộ bỏ xuống, dùng góc độ của những người ngoài cuộc mà tỉ mỉ quan sát, ta kỳ vọng lần này khi lữ hành kết thúc, ngươi có thể cho ta một đáp án không giống như bây giờ."
Hắn đè thấp thanh âm, bởi vì lại có ba nam nhân cao to phóng ngựa mà đến, "Nếu như đến lúc đó ngươi chính là nghĩ không có được lý do nào ở lại bên ta, ta sẽ buông ra ngươi."