Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 127




Thái tử lại đứng ở ngoài Duệ thân vương phủ. Hắn không rõ đây đã là lần thứ mấy, trong lòng rõ ràng còn hiện diện bóng hình xinh đẹp, nhịn không được khi rãnh rỗi lại đến đây đi dạo.

Cho dù chỉ là cùng nàng hô hấp chung một bầu không khí cũng là tốt lắm.

Nàng, Đào Tiểu Vi, có tên rồi muốn tra ra thân thế, cũng liền đơn giản hơn.

Hôm qua mật thám hắn phái ra đã về hồi báo, "tiểu thiên hạ" trong lòng hắn là vong quốc công chúa do Nhan Hi mười năm trước từ Tề quốc mang về, hắn còn nhớ rõ năm đó Nhan Hi tự ý lưu lại hài tử này mà không báo lại, sau bị phụ hoàng phát hiện, hắn dùng chiến công và ban thưởng trao đổi nàng. Cũng có một lần hắn tùy tiện đến phủ, tổng quản không rõ nội tình an bài vị công chúa này đứng trong đội ngũ hoan nghênh đã làm cho Nhan Hi giận tím mặt.

Thế nào sẽ là nàng đâu? Thái tử phiền muộn, một quyền đấm mạnh vào tường Duệ vương phủ, máu chậm rãi chảy xuống, tích đọng trên mặt đường đầy tuyết, dạng ra thành một đóa hoa màu đỏ máu.

Hắn cho rằng nắm giữ quá khứ Đào Tiểu Vi là có thể phá đi hôn lễ này, vì vậy kể cả là ban đêm cũng vào cung, đem tin tức này bẩm báo cho hoàng thượng, Nhan Hi lúc này đây tự ý giấu giếm thân phận Đào Tiểu Vi, hắn hầu như có thể khẳng định hoàng đế sẽ tức giận, rít gào hạ lệnh bãi bỏ hôn lễ.

Như vậy là có thể hoàn thành ý đồ của hắn, nhưng hoàng đế chỉ là bình tĩnh thét hắn mà ra lệnh không được tiết lộ ra ngoài, liền đuổi hắn ra ngự thư phòng.

Hoàng thượng dĩ nhiên cam chịu Nhan Hi.

Mặc dù là đã gần đến chiến tranh, hắn không muốn ở phía sau cùng Lão Thất gây xung đột, thái tử vẫn là nản lòng thoái chí, nhịn không được càng phẫn hận.

Dù sao hắn bây giờ còn là một thái tử, nếu như hắn làm hoàng đế, hắn sẽ không cho phép Nhan Hi nhúng chàm người mà hắn nhìn trúng.

Đáng trách! Hắn bây giờ chỉ là một thái tử, cũng chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bóng hình xinh đẹp càng đi càng xa.

Trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi to nhưng uyển chuyển cùng thanh âm cây cối gãy phát lên răng rắc.

Thái tử đang phiền muộn dưới chân tường, một lúc nhìn không thấy cái gì, hắn lui về phía sau vài bước, nhìn lên, đôi mắt không khỏi căng thẳng.