Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Chương 41




Trầm Lạc rất nhanh trấn định lại, mở miệng liền hỏi: “Ngươi là có tâm cứu Chi Diêu hay không?” Ngữ khí nghiêm khắc.

Thiển Uyên sửng sốt, phản ứng lại: “Y làm sao vậy?!”

Trầm Lạc không đáp, như trước hỏi: “Ngươi trả lời ta trước, ngươi là có tâm cứu Chi Diêu hay không?”

Thiển Uyên vội la lên: “Đó là đương nhiên! Không có y, tôi sống không bằng chết! Y rốt cục có chuyện gì? Người mau nói cho tôi biết!” Câu cuối cùng đã muốn không thể khống chế được cảm xúc, bật dậy.

Trầm Lạc vừa lòng gật gật đầu: “Tốt! Không hổ là người Chi Diêu lựa chọn.”

“Y làm sao vậy?!”

“Y tạm thời không có gì đáng lo ngại, ngươi có thể yên tâm.” Thiển Uyên lòng nóng như lửa đốt, Trầm Lạc cũng không thích nhiều lời, ngược lại hỏi: “Lâm Thiên Tuyệt có phải nói với ngươi là Chi Diêu luyện công tẩu hỏa nhập ma hay không?”

Thiển Uyên liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy sự tình không đơn giản, tuy rằng nóng vội cũng chỉ buông xuống trước, “Nương nương hỏi như vậy, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”

Trầm Lạc cười lạnh: “Y tự cho là giấu diếm được mọi người, đáng tiếc ta đã sớm biết. Diêu tướng quân, ngươi có biết vì sao Lâm gia không phải hoàng tộc, lại nhiều đời được phong vương không?”

Thiển Uyên gật gật đầu, chuyện về Nam Lăng Vương đời đầu Lâm Tĩnh Vân hắn có biết. Diễm tuyệt thiên hạ, võ nghệ siêu quần, mỗi lần xuất trận đều mang một chiếc mặt nạ quỷ, nam chinh bắc chiến, mở mang bờ cõi, phụ tá cao tổ thành lập thiên triều, sau khi cao tổ đăng cơ lập tức trả lại binh quyền, thượng sớ từ quan. Cao tổ mến tài, lại không lay chuyển được vị khai quốc công thần này, liền cùng y kết bái huynh đệ, phong làm Nam Lăng Vương, nhiều đời kế tục. Đây là chuyện Lâm Chi Diêu kể cho hắn nghe.

“Thế nhân đều biết Lâm Tĩnh Vân là khai quốc công thần, lại không biết y cũng là luyến sủng của cao tổ, sau khi cao tổ đăng cơ hạ chỉ, phàm ai nhắc đến bốn chữ ‘thị tẩm tướng quân’, giết không tha, cho nên không có một ai lên tiếng, chuyện này cũng vì thế từ từ phai nhạt. Lâm Tĩnh Vân vì cao tổ thống nhất thiên hạ, nhiều lần vào sinh ra tử, sớm hiểu được cao tổ sẽ không lưu lại tính mạng y, bởi vậy một lòng muốn chết. Cao tổ cũng biết chính mình nên ban tử cho y, nhưng lại chỉ thu hồi hổ phù, biến thành sung quân y đến Nam Cương, lệnh y cả đời không được bước chân ra khỏi Nam Cương. Cao tổ rễ tình đã ghim sâu, không đành lòng diệt trừ nhược điểm lớn nhất của mình, tuy rằng đưa y sung quân biên cương, lại căm hận y mỹ mạo, sợ y bị nam nhân khác cướp đi, tìm đến kỳ nhân luyện thư hùng nhị cổ, đem thư cổ cấy vào cơ thể Lâm Tĩnh Vân. Loại cổ này, đối nội công cực kỳ hữu ích, chính là cùng nam tử giao hợp không thể nằm dưới, nếu không tất sẽ tẩu hỏa nhập ma, trừ phi đối phương là hùng cổ. Lâm Tĩnh Vân bị người yêu đối đãi như thế, tâm sớm như tro tàn, liền tùy cao tổ hạ thư cổ lên người. Chính là ngay cả kỳ nhân luyện cổ kia cũng không dự đoán được, thư cổ kia tự mình phân thân sinh sôi nảy nở, thông qua huyết mạch di truyền, bởi vậy Lâm gia khi mỗi nam tử sinh ra đều có cổ này.”

“Vậy Diêu hiện tại Diêu có phải hay không cũng . . . . Lâm Chi Chu vì sao không chết?” Thiển Uyên nhịn không được xen mồm hỏi.

Trầm Lạc lắc đầu: “Năm đó xảy ra sự kiện kia, tiên hoàng còn tại thế, Lâm Thiên Tuyệt tự mình tiến cung cầu tiên hoàng cứu Lâm Chi Chu, về phần giải dược là gì, không ai biết.”

“Vậy Diêu đâu? Lâm Thiên Tuyệt nói y cứu Diêu, chẳng lẽ là gạt ta?”

Trầm Lạc gật gật đầu: “Diêu vốn không định trở về cầu Lâm Thiên Tuyệt cứu y, không ngờ Lâm Thiên Tuyệt phái người chuyển lời cho y nói chỉ cần y đi giết Tiêu Cảnh, liền cho y giải dược, cũng không yêu cầu ngươi trở về kế thừa vương vị, thả các ngươi tự do. Chi Diêu suy nghĩ rồi đáp ứng, đều là vì ngươi!” Nói đến đây Trầm Lạc cư nhiên vẻ mặt oán giận!

Thiển Uyên trong lòng nhất thời đất bằng dậy sóng, hết thảy hành vi quái lạ của Lâm Chi Diêu đều có đáp án. Vì sao đi không từ biệt, vì sao một mình trở về kế thừa vương vị, vì sao ám sát Tiêu Cảnh, y nói y có khổ tâm, mình khi đó lại phát điên, không nghe y giải thích, hung hăng ngược đãi y . . . . Diêu . . . . Tâm thật đau, hảo hối hận! Đáng hận!

Thiển Uyên níu chặt ngực sau một lúc lâu không thể nói chuyện, trên trán nổi gân xanh, mắt sắp nứt ra.

“Ngươi cho là Lâm Thiên Tuyệt thực dự định cứu y sao?” Trầm Lạc nói tiếp, “Tiêu Cảnh tuy rằng là tâm phúc đại họa của y, nhưng cũng không đến mức khiến cho Lâm Thiên Tuyệt phải vội vã giết hắn như vậy.”

Thiển Uyên suy nghĩ một chút, thể hồ quán đính*: Lâm Thiên Tuyệt, không thể tưởng được ngươi thế nhưng tính kế tử tôn chính mình như vậy!

* Xuất phát từ «Đôn hoàng biến văn tập – Duy ma cật kinh giảng kinh văn» – VD: nghe xong ý kiến cao minh làm cho người nghe nhận được gợi ý rất lớn.

“Lâm Thiên Tuyệt muốn làm Hoàng đế, đúng không?”

Trầm Lạc gật gật đầu.

“Thì ra là thế. Y ngay từ đầu đã tính kế với ta rồi, Lâm Chi Chu tàn phế, Diêu cũng không thích hợp làm người thừa kế, chỉ có ta, cho nến y cố ý bảo Diêu đi ám sát, mượn việc này chia rẽ chúng ta, sau đó khiến ta cam tâm vì y dốc sức, khó trách mọi chuyện y đều nghe theo ta, ngay cả Kỉ đại ca cũng ― ” Nhớ đến đêm qua, Thiển Uyên miễn cưỡng nuốt xuống những lời còn lại. Chỉ vì lấy lòng hắn, thật sự để cho Kỉ đại ca chịu nhục gả cho hắn làm thiếp, Lâm Thiên Tuyệt, ngươi thật sự đáng hận!!

Thiển Uyên trong lòng cân nhắc một lát, ngẩng đầu nhìn Trầm Lạc nói: “Tôi muốn cầu xin nương nương một chuyện!”

Trầm Lạc hiểu rõ cười: “Kỉ đô úy sáng nay đã phụng lệnh quay về quân doanh.”

Bạn đang

Thiển Uyên chợt kinh chợt hỉ, đang muốn cầu Trầm Lạc cứu tính mạng Kỉ Minh, không ngờ đã được cứu. Nữ nhân này nhìn cũng không phải loại người dịu dàng vô tri như vậy, nàng vì sao nói mình biết những điều này? Không chỉ là vì nhi tử của mình, nhất định còn có mục đích khác! Từ lúc ban đầu nàng đã kêu mình “Diêu tướng quân”, nàng chắc không phải là không biết thân phận của mình, kiên trì xưng hô mình như vậy, mục đích là gì?

“Thuộc hạ đa tạ nương nương ra tay cứu giúp, nguyện vì nương nương cống hiến hết mình.”

“Diêu tướng quân đa lễ.” Trầm Lạc nâng Thiển Uyên dậy, “Diêu tướng quân thiếu niên mãnh tướng, bản cung còn có nhiều việc phải nhờ vào ngươi. Chi Diêu là độc tử của bản cung, có bản cung chiếu cố y, Diêu tướng quân không cần lo lắng.”

Thiển Uyên nhíu mày, khoảng cách hắn cùng Diêu từ lần đầu tiên đến nay đã qua hơn một năm, Diêu có phải hay không thật sự bình an vô sự? Những hậu duệ hoàng gia này đều là người mắt cao hơn đầu, Lâm Thiên Tuyệt đã lừa hắn, khó đảm bảo Trầm Lạc sẽ không lừa hắn!

“Không biết thuộc hạ có thể vì nương nương làm những gì?”

“Rất đơn giản, bang trợ hoàng đế quét sạch nghịch đảng. Bắc Lương Vương cùng Nam Lăng Vương chiếm cứ nửa cương thổ mạnh ai nấy làm, cứ thế mãi nền móng của quốc gia tất nhiên sẽ lung lay, ta thân là thần tử, đương nhiên nên vì ngô hoàng phân ưu.”

Thiển Uyên thầm nghĩ: thì ra Trầm Lạc là người của Thái hậu.

“Lời nói của nương nương cực kỳ chính xác, thuộc hạ không dám không theo, chính là ― ”

“Y hiện đang ở Hậu Tuyết Cốc.” Trầm Lạc ngược lại thẳng thắn, không đợi Thiển Uyên nói rõ đã đoán được tâm tư của hắn, “Thái hậu ban cho một loại dược, có thể tạm thời áp chế thư cổ, nhưng phải mỗi ngày uống khổ tuyết trà, bởi vậy ta đem y an bài tại Hậu Tuyết Cốc, có lẽ Lâm Chi Chu đại khái cũng là ăn loại dược này, cho nên mấy năm nay mới vẫn ở lại Hậu Tuyết Cốc. Có Thanh Phượng ở bên cạnh chiếu cố y, y tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng mà ta sẽ không cho ngươi gặp y. Hiện tại sẽ không.” Trầm Lạc để ý Thiển Uyên, vẻ mặt nắm chắc phần thắng trong tay, “Ngươi đừng nghĩ lén đi gặp y, chỉ cần ngươi đến gần, Thanh Phượng sẽ giết y, ta đã sớm hạ lệnh. Thanh Phượng là người của ta.”

Thiển Uyên không thể tin nhìn nữ nhân trước mắt này, khắp người phát lạnh.

“Được rồi, nói cho ngươi biết một chuyện nữa, đỡ ngươi phải đoán, ta là dưỡng nữ Thái hậu.”

Nói đến nước này, Thiển Uyên hoàn toàn không có điều kiện gì để đàm phán cũng không có năng lực phản kháng, hắn cùng Lâm Chi Diêu tựa như hai quân cờ, hoàn toàn không kiểm soát được tương lai của mình, lại tại đây quyền lực đấu tranh cùng mình hoàn toàn không quan hệ khiến cho mình đầy thương tích, mỗi người mỗi ngã. Yêu thì sao, hận thì sao, người không có sức mạnh sẽ không thể tùy tâm sở dục làm chuyện muốn làm. Thời đại này sức mạnh chính là công lý! Thiển Uyên suy nghĩ cẩn thận một lượt, còn chưa kịp cảm khái, đã bị cuốn vào trong dòng thác lịch sử.