Từ ngày hoan hảo nơi dã ngoại, hai người gấp rút lên đường, dọc đường đi Thiển Uyên thường hay chộp lấy cơ hội ăn đậu hủ Lâm Chi Diêu, nhưng đều không làm được đến bước cuối cùng, nửa tháng trở lại đây, thân thể Lâm Chi Diêu như có kì tích đột nhiên dần tốt lên, nội lực cũng khôi phục rất nhiều, quả thực khó hiểu.
Đêm nay hai người ngủ trọ ở một khách điểm nhỏ ở vùng sát ranh giới Lương Châu, ngồi ở trên giường thảo luận nguyên nhân. Thiển Uyên nghiêm trang nhìn vào khố gian chính mình nói “Bảo bối, thực sự hữu hiệu nha! Nương tử, chúng ta tối nay lại đại chiến ba trăm hiệp nào! Vi phu dù có tinh tẫn nhân vong cũng nguyện không chối từ, nhất định phải giúp ngươi sớm ngày bình phục!” Nói xong liền mê đắm nhào lại ra vẻ giống như muốn hôn y, Lâm Chi Diêu một cước đem hắn đá xuống giường, mặt một trận đỏ một trận trắng! (sao thấy anh ngày càng nham nhở vậy =.=!!!)
“Ngươi như thế nào giống như đột nhiên thay đổi tính cách! Hẳn là không phải bị cái gì yêu quái nhập thân!”
“Gì chứ, ngươi như thế nào biết ta bị yêu quái nhập thân? Có lẽ nào ta mới bị yêu quái kia nhập thân chứ?” Thiển Uyên nói chính là một lời hai nghĩa, hắn có tâm hướng Lâm Chi Diêu bộc bạch thân phận lai lịch, lại sợ y không tiếp nhận được, đành chờ tìm được cơ hội nào đó sẽ thử y.
Lâm Chi Diêu cười mắng “Ngươi nếu là yêu quái, ta đây chính là Phục ma La Hán! Thu ngươi này yêu nghiệt tác quái, chuyển giao cho Thái Thượng Lão Quân luyện đan!”
Tâm Thiển Uyên nhất thời lạnh hơn nửa, vẫn là tạm thời không cần nói cho y biết đi! Miễn cho bị y đem luyện thành tiên đan! (suy nghĩ của Uyên ca hảo đáng yêu nga *cười lăn lộn*)
“Thiển Uyên?”
“Không có gì, ngủ đi!”
“Xuỵt!” Lâm Chi Diêu phát ra chưởng phong tắt đi ngọn đèn, đồng thời cùng Thiển Uyên nhảy xuống giường tiến đến sát cửa sổ. Thiển Uyên vừa thấy ngoài cửa sổ bóng cây lay động, chắc chắn vừa nãy có người đứng ngoài cửa sổ nghe lén! Hai người cẩn thận đề phòng sau một lúc lâu, chân đứng trên mặt đất cũng bắt đầu tê lạnh, rét đến không chịu nỗi, nhưng mà ngoài cửa sổ không có thêm động tĩnh gì nữa, Thiển Uyên lôi kéo Lâm Chi Diêu về giường, dùng chăn đem y bao kín lại ôm trong ngực.
“Ngươi ngủ đi, ta canh chừng. Đối phương đã đả thảo kinh xà, phỏng chừng đêm nay sẽ không có thêm động tĩnh gì nữa đâu, chúng ta sáng mai xuất phát! Lấy bất biến ứng vạn biến đi!” Lâm Chi Diêu cũng không có kế sách gì hay hơn, đành phải gật đầu. Kế hoạch đại chiến ba trăm hiệp đương nhiên là bị hẫng.
Kỉ Minh mặc y phục dạ hành, đứng ở dưới một cây đại thụ, tay chống vào thân cây, mơ mơ màng màng gần như đứng không vững. Ban nãy y đã nghe được những gì hả trời?! Viễn đệ đối ma đầu kia nói “Nương tử, chúng ta tối nay lại đại chiến ba trăm hiệp nào! Vi phu dù có tinh tẫn nhân vong cũng nguyện không chối từ.”! Trời ơi! Trời ơi! Bọn họ là phụ tử! Nam nam tương ái đã khiến người khinh bỉ rồi, huống hồ là bọn họ, đây là quan hệ huyết thống loạn luân! Viễn đệ, Viễn đệ, đệ sao có thể như thế! Đệ bảo ta phải làm sao bảo vệ đệ chu toàn đây!
Nguyên lai ngày đó Thiển Uyên mang theo Lâm Chi Diêu chạy trốn, bị Kỉ Minh phát hiện hành tung, lại không lường trước được “đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu”, phụ thân y Kỉ Vô Cứu cũng phát hiện. Kỉ Vô Cứu lòng dạ cao thâm, phát hiện Kỉ Minh âm thầm giúp đỡ phụ tử Lâm thị chạy trốn cũng bất động thanh sắc, ngược lại đối Triệu Vi Cánh có tâm hoài nghi, chỉ căn dặn thủ hạ thân tín âm thầm theo dõi Kỉ Minh tùy thời báo cáo hành tung, mặt khác cùng chưởng môn phái Thục Sơn Thanh Huyền chân nhân bàn bạc, suy tính so đo, cuối cùng quyết định trước không nên để lộ ra, để Thanh Huyền chân nhân dẫn người truy bắt Lâm Chi Diêu còn hắn ở lại Trường Nhạc Cung giám sát động tĩnh của Triệu Vị Cánh.
* Ám chỉ người có ánh mắt thiển cận, thầm tưởng tính kế người khác, không nghĩ đến người khác tính kế mình.
Phụ tử Lâm thị đã đến được ranh giới Lương Châu, chỉ cần qua khỏi Thương Giang này chính là cao nguyên tuyết vực, cho nên đây là địa điểm hành động tốt nhất, Thanh Huyền Tử một ngày trước đã gởi thư tín báo tin cho ái đồ, muốn y giám sát Lâm Chi Diêu, còn mình thì dẫn người áp sát phía sau, sau đó vừa tới bờ sông thì vây kín phụ tử Lâm thị! Kỉ Minh được sư phụ báo tin, lòng nóng như lửa đốt, không ngừng tính toán như thế nào thay Viễn đệ giải vây. Nhưng hôm nay ― aiz!
“Viễn đệ, đệ làm cho ta thật đau lòng!”
Thực sự là đau lòng! Cảm giác cực kỳ rõ ràng, giống như bị kim châm đao cắt, đời này Kỉ Minh chưa từng trải qua cảm giác như vậy, ôm ngực, dựa vào gốc cây từng ngụm từng ngụm hít không khí vào, cảm giác đau đớn kia lại càng thấm sâu hơn.
Sáng sớm Thiển Uyên tỉnh lại phát hiện trong lòng trống trơn, lẩm bẩm bò dậy, chỉ thấy Lâm Chi Diêu khoác ngoại y ngồi ở cạnh bàn hơ cái gì đó trên ngọn đèn, Thiển Uyên đứng dậy đi quá nhìn thử, thấy y dùng hai cái ngân trâm kẹp lấy một cái phi tiêu hình tam giác chế bằng trúc hơ qua hơ lại trên lửa, trên mặt đất một đống trúc vụn cùng một vài miếng trúc nguyên vẹn chưa sử dụng tới, Lâm Chi Diêu hình như là đem bình phong bằng trúc trong khách điếm gỡ ra ― trên bàn một thanh chủy thủ, một chén dầu hỏa, bên trong chén dầu có ngâm mấy cái phi tiêu bằng trúc màu xanh, còn có một cái đĩa đựng mấy cái phi tiêu đã bị hơ thành màu vàng cháy. Lâm Chi Diêu vừa nướng xong một cái bỏ vào trong cái đĩa, lại từ trong chén lấy ra một cái để lại gần ngọn lửa.
Thiển Uyên từ trong đĩa cầm lấy một cái, phi tiêu rất nhỏ, gọt dũa tỉ mỉ, có chút giống cái loại mà ninja Nhật Bản hay dùng, nhờ ngâm qua dầu lại dùng lửa hơ, ba góc bén nhọn vô cùng, nếu là do cao thủ sử dụng có thể dễ dàng đả thương người, hoàn toàn không kém so với thiết! Tâm tư không khỏi bắt đầu bội phục Lâm Chi Diêu! Chính là dùng mấy thứ này không khỏi có chút độc ác!
“Chế nhiều phi tiêu như vậy để làm gì?”
“Hôm nay chắc chắn có truy binh, bọn họ người đông thế mạnh, không thể đấu lâu được.” Lâm Chi Diêu ngữ khí lãnh đạm, mắt cũng không nâng lên, chuyên tâm chế phi tiêu. Thiển Uyên ấn đường ẩn ẩn phát đau, Lâm Chi Diêu thủy chung là thủ lĩnh tà phái trên giang hồ, chỉ tính sơ qua y có bao nhiêu cừu gia cũng đủ biết y không phải loại người lương thiện gì rồi, không phải đã quên, mà chính là mình vẫn luôn cố tình phớt lờ điều này, hắn ăn chay niệm phật nhiều năm dù sao cũng không thích gặp người sát sinh, nhưng lại lựa chọn ma đầu này làm người yêu, bắt đầu cảm thấy phiền toái, chỉ ngóng trông không nên có truy binh.
“Ta đi xuống lầu chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn.”
“Không cần. Những thứ của khách điếm này không thể đụng vào, thu thập đồ đạc đi thôi. Không cần xuống dưới lầu tính tiền, bạc để lại trong phòng là được rồi, ngựa cũng không cần.” Nguồn :
“ . . . . . ” Thiển Uyên cứng họng, tính cách của Lâm Chi Diêu giống như thay đổi, cả người mơ hồ tản ra sát khí, lý trí quyết đoán ra mệnh lệnh, xương cốt ngày thường luôn luôn thả lỏng dường như cũng cứng rắn hơn, một đôi mắt phượng cũng trở nên lạnh lùng, cả người cũng giống như một con báo săn! Đây, đây vẫn là người ở dưới thân hắn uyển chuyển động tình sao? Hoặc đây mới chân chính là y?
Thiển Uyên còn đang ở một bên ngơ ngác, Lâm Chi Diêu đã hơ xong tất cả phi tiêu, đem hết toàn bộ cất vào tay áo cùng đai lưng.
“Nếu ta đoán không lầm bọn họ sẽ động thủ ở bờ sông, lúc này đang lễ tết chỉ có bến đò Cửu Đăng còn có thuyền, bọn họ nhất định sẽ mai phục ở đó, một lát nữa tất cả đều phải nghe theo an bài của ta, biết chưa hả?” Lâm Chi Diêu đang lo thu thập đồ đạc, không nghe thấy Thiển Uyên đáp lại, lúc này mới ngẩn đầu lên “Thiển Uyên?”
“Hở?”
“Ta nói gì ngươi đều nghe rõ chứ?”
“Ừ.”
“Vậy là tốt rồi! Nhớ kỹ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều phải nghe ta an bài! Tốt, chúng ta xuất phát thôi!”
Tâm Thiển Uyên bắt đầu nguội lạnh, Lâm Chi Diêu như vậy khiến hắn sợ hãi.
Lâm Chi Diêu thành danh cực sớm, hai mươi năm qua ác danh bay xa không phải không có nguyên nhân. Sự thật chứng minh những gì Lâm Chi Diêu đoán đều đúng cả, y cùng Thiển Uyên đang muốn lên thuyền thì Thanh Huyền chân nhân dẫn theo mười mấy đệ tử của phái Thục Sơn cùng Trấn Kiếm sơn trang đột nhiên lao tới, vây kín hai người tại bến đò Cửu Đăng. Song phương xung đột vũ trang, giằng co trên bờ sông, người lái đò sớm bị dọa đến quăng thuyền chạy trốn, Thanh Huyền Tử bao vây hai người, bất động thanh sắc phái một đệ tử tháo dây thừng của thuyền ra, đẩy đến giữa sông, chặt đứt đường lui của hai người. Ông trời dường như cũng biết sẽ gặp chuyện này, này bông tuyết phiêu phiêu lượng lượng tung bay, càng tạo không khí có vẻ như “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn!”.
Thanh Huyền Tử tuổi gần năm mươi, một gương mặt chữ điền trắng nõn, mày rậm mắt to miệng ngay mũi thẳng, bộ dáng rất là chính phái, một thân đạo bào màu trắng, gió lạnh thổi qua, rất có điểm tiên phong đạo cốt, tay trái cầm kiếm quay đầu lại nhìn xem mấy đệ tử bị thương, tức giận đến lông mày cùng râu mép đều vểnh lên! Lần này dẫn người thảo phạt Trường Nhạc Cung ngoại trừ Kỉ Minh lão còn cố ý dẫn theo vài đệ tử trẻ tuổi, có tâm rèn luyện bọn họ, không ngờ Lâm Chi Diêu mới vừa ra tay liền đả thương ba người! Ma đầu động tác quá nhanh, ba đệ tử này còn chưa kịp thấy gì đã bị trúng phi tiêu, mặc dù không đến nỗi trí mạng nhưng lực chiến đấu lại giảm đi!
Thiển Uyên cau mày, tuyệt không ngờ được trong truy binh lại có Kỉ Minh, lập tức tăng thêm mấy phần tâm phiền ý loạn. Đối phương mới vừa đột nhiên chạy ra tấn công, hắn còn chưa xác định rõ tình hình thì Lâm Chi Diêu đã vung tay lên liền bắn ra bốn cái phi tiêu, lập tức bốn người ngã xuống đất, trong đó có một đệ tử của Trấn Kiếm sơn trang bị y bắn trúng căn nguyên tử tôn! Có thể thấy được Lâm Chi Diêu ra tay không chút lưu tình! Khó trách người này cừu địch khắp thiên hạ! Tạo nghiệt!