Bị Thiển Uyên hỏi về nội thương, Lâm Chi Diêu sắc mặt thoáng cái trầm xuống, lại lập tức khôi phục nguyên trạng, cười cười nói “Không có gì, vết thương cũ mười mấy năm trước thôi.”
“Sao lại đột nhiên tái phát?” Không phải là bị ta làm tới tái phát chứ? Đương nhiên câu sau không thể nói thẳng ra rồi.
“Không biết, dù sao cũng đã phát tác rồi.”
“ . . . . . ” Lại không nói gì “Được rồi, ngươi có dự tính gì không, Trường Nhạc Cung hiện tại bị bọn người Triệu Vị Cánh ‘chiếm lĩnh’, ngươi có muốn đoạt lại không?”
“Đoạt lại làm chi? Hắn thích thì cứ lấy ngoạn đi! Vốn ta cũng không cần, hắn giữ nó sau đó cùng Tiêu Cảnh đấu đến ta sống ngươi chết không phải rất tốt sao?”
“Vậy ngươi hiện tại có dự tính gì không?”
“Đi tuyết vực Linh Sơn.”
“Linh Sơn?! Ngươi đi đến đó làm gì? Linh Sơn chính là sào huyệt của Triệu Vị Cánh!”
“Ta biết, ta cũng không phải lão hồ đồ!”
“Vậy ngươi còn đi? Ngươi chẳng lẽ cảm thấy nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?”
“Ngươi nói như vậy cũng đúng, nhưng mà ta lần này đi Linh Sơn là muốn tìm người.”
“Tìm người?”
“Ân, Linh Ẩn Y Trâu Ảnh.”
“Trên đời này chỉ có hắn có thể trị được thương thế của ngươi?”
“Ừ. Mười tám năm trước là sư phụ của hắn đã cứu ta.”
Thiển Uyên gật gật đầu không nói tiếp, Lâm Chi Diêu hỏi “Ngươi như thế nào lại không hỏi ta vì sao không tìm sư phụ của hắn?”
Thiển Uyên lườm y một cái, nói “Có gì để hỏi chứ, nhất định là chết rồi.”
“A! Hài tử này ngươi thật thông minh!”
Thiển Uyên lại lườm y một cái. (Diêu: Ô ô ~ ai tới đổi cho ta một ôn nhu công!)
“Đúng rồi, bao đồ này là sao đây?”
“Ta vừa ra tới của động thì thấy nó, ta đoán có thể là của Kỉ đại ca . . . . .”
“Kỉ đại ca? Chính là tiểu lê hoa hay là tiểu hải đường gì đấy, phải không?”
“Ngươi này như thế nào mở miệng không có lấy một lời hay!”
“Lại tức giận? Ta dưỡng được một nhi tử thật ngoan a! Vì tình lang mà đâm thân sinh phụ thân! Ta còn không ― ”
“Lâm Chi Diêu, có hai điều ngươi hãy làm cho rõ ràng! Thứ nhất, ta không phải nhi tử của ngươi, thứ hai, ta cùng Kỉ đại ca quan hệ gì cũng không có!”
“Cùng Kỉ Minh không quan hệ, vậy Gia Minh thì sao?”
Lâm Chi Diêu ngưng mắt nhìn chằm chằm mặt Thiển Uyên, mỗi một biểu tình của hắn đều không sai, Thiển Uyên đầu tiên là cả kinh, sau đó sắc mặt tối sầm lại “Không biết ngươi đang nói gì, thiệt khó hiểu!”
Lâm Chi Diêu cười lạnh, xem ra Gia Minh này thật đúng là đại nhân vật “Ngươi đừng giả bộ, tối hôm qua ngươi nói ‘Anh Gia Minh ca, em nên làm sao bây giờ?’, ta đều nghe thấy được!”
Thiển Uyên cúi đầu, tròng mắt bỗng nhiên xoay chuyển “Ngươi nói Già Minh Qua a, Già Minh Qua là một La Hán, chưởng quản trí tuệ! Ta tối hôm qua suy nghĩ phải làm sao mang ngươi chạy trốn, cho nên liền hướng người cầu nguyện! Ngươi trong đầu toàn sạn tưởng ra cái gì hả!”
Lâm Chi Diêu há miệng không biết nói gì nữa. Thiển Uyên thấy y không tiếp tục truy hỏi, thở phào một hơi. Tội lỗi nha! La Hán biến thành một trăm lẻ một người! Tùy tiện chế ra một người tên là Già Minh Qua! A di đà phật! Đệ tử thật có lỗi! Ngã phật từ bi! Ngã phật từ bi!
Gia Minh ca là ai, Gia Minh ca là xương trong xương, thịt trong thịt của Diêu Viễn, nói cho văn vẻ một chút chính là “He is my soul, my sin!” Triệu Gia Minh chính là trụ cột kiếp trước của Diêu Viễn giúp hắn có thể tiếp tục cố gắng mà sống, nếu không có Triệu Gia Minh, Diêu Viễn đã sớm đi gặp thượng đế rồi! Cho nên hắn không muốn cùng người khác chia sẻ, bởi vì anh Gia Minh chính là thánh vực trong lòng hắn, ai cũng không thể tiếp cận! Cho dù người kia là Lâm Chi Diêu!
Lâm Chi Diêu bị mất mặt, không thèm để ý tới Thiển Uyên nữa, thẳng hướng chỗ sâu nhất trong sơn động mà đi, đến bên mấy giá lớn xếp trước mặt, đi một vòng, khi trở về trong tay cầm mấy vò rượu, đem vò rượu đặt trên thạch tháp, bưng cái bàn bằng gỗ lim để trên mặt đất lên, ngồi xếp bằng trên tháp, mở ra một vò rượu, lấy bạch ngọc tửu bôi tự châm tự ẩm.
“Ngươi không đi?!” Thiển Uyên nhìn Lâm Chi Diêu, khó hiểu.
“Vừa rồi còn khen ngươi thông minh, hiện tại sao lại trở nên ngốc rồi! Thanh thiên bạch nhật như thế nào đi, còn sợ người khác không phát hiện ra sao? Đừng tưởng ở bên ngoài lang bạt vài ngày thì cái gì cũng biết! Tiểu tử, ngươi còn non nớt lắm!”
“Ngươi như thế nào còn chưa bắt đầu uống đã say! Hồ ngôn loạn ngữ, có phiền hay không!”
Lâm Chi Diêu không lên tiếng, bất đầu chuyên tâm uống rượu, cái cách uống kia giống như vội vã muốn đem chính mình chuốc say. Thiển Uyên thấy mà sốt ruột, lại không chịu thừa nhận, nội thương của y nghiêm trọng, hiện tại chỉ mới tạm thời ngăn chặn, uống rượu như vậy nhất định đi đời nhà ma! Tâm phiền ý loạn tìm cái hốc ngồi xuống xếp bằng, tâm lại bắt đầu trở nên tĩnh lặng.
Lâm Chi Diêu uống xong một vò, lại mở một vò khác, Thiển Uyên nhịn không được nữa, nhặt một viên đá nhỏ trên mặt đất lên, “hưu” một tiếng bay ra, ngay tại huyệt ngủ của Lâm Chi Diêu, lực đạo không lớn không nhỏ, vừa vặn. Lâm Chi Diêu trừng mắt giật mình, rốt cục không cam lòng mà ngã xuống. Công phu điểm huyệt cùng ám khí, Lâm Chi Diêu cũng không có dạy cho Thiển Uyên, chính là Thiển Uyên có hứng thú tự mình nghiên cứu chơi đùa mà thôi, không thể tưởng được công phu đã thuần thục như vậy.
Thiển Uyên sợ y bị cảm lạnh, đành phải đi qua đem y ôm vào lòng, sau một lúc theo dõi nhìn thấy y có vẻ ngủ rồi Thiển Uyên mới thở dài nói “Yêu tinh, ta nên bắt ngươi làm gì bây giờ?” Dáng vẻ khi ngủ của lão nam nhân này thực giống hài tử, chân cuộn tròn, mặt mũi hơi nhăn nhăn lại, miệng cũng chu ra, giống như muốn hôn, Thiển Uyên nhìn thấy như vậy trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác ôn nhu chua xót, kéo y lại ôm sát hơn, môi nhẹ nhàng phủ lên . . . . .
“Aiz . . . . . ” Lại một tiếng thở dài ngân nga.
Hai người cứ như vậy đợi đến lúc hoàng hôn thì xuất phát.
Thiển Uyên cõng Lâm Chi Diêu bất tỉnh nhân sự chạy như bay ở trên núi, trong lòng vừa hối vừa hận, vài lần muốn đem cái tên chảy nước miếng này ném xuống khe núi! Người này một chút tự giác cũng không có, lâu như vậy cũng chưa tỉnh, Thiển Uyên đành phải lấy đai lưng đem y cột ở sau lưng của mình. Đi chưa xa thì phát hiện xung quanh có động tĩnh, mới vừa dừng lại chuẩn bị rút kiếm, một cái mao cầu màu trắng từ trên đỉnh cây rơi xuống, dừng ở trong lòng chính mình.
âTuyết Nhi?!â
âCô cô ~ â
âHa ha, tiá»u Äông tây, còn tÆ°á»ng rằng ngÆ°Æ¡i không cần ta nữa chứ!â
TrÆ°á»c ngá»±c má»t cái, sau lÆ°ng má»t cái, lúc hừng Äông rá»t cục cÅ©ng Äến Äược huyá»n Nguyá»t Há», xem nhÆ° tạm thá»i an toà n.